Chồng Em Thật Nóng Tính!!

Chồng Em Thật Nóng Tính!!

Cập nhật: 07/04/2024
Tác giả: Đồng Hoan
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 153,822
Đánh giá:                        
Ngôn Tình
     
     

Hai người chiến tranh lạnh giằng co 1 tuần lễ, bọn họ cố ý tránh không gặp mặt nhau, nếu lỡ không cẩn thận đụng phải, thì cũng giả bộ vờ như không thấy, dáng vẻ gượng gạo, không tự nhiên giống như 2 đứa trẻ tức giận đang gây náo loạn.

...

thái độ kiên quyết như thế chính là quyết tâm lúc này của Thiệu Cảnh Tinh , tuy rằng cô cũng chẳng biết mình trúng tà khi nào, mà lại đối với Cổ Hách Minh có cảm tình tốt như vậy, còn nhớ mãi không quên nụ hôn và cái ôm của anh, nhưng cô không muốn trở thành một con hồ ly tinh phá hoại tình cảm của người khác, cô đành phải kiềm chế tình cảm của mình.

Hơn nữa, Cổ Hách Minh đã nói những lời chán ghét đối với cô, làm cô canh cánh trong lòng, cũng càng khiến cô học được cái gì gọi là ghi hận.

Chán ghét cô thì sao lại hôn cô, sao lại ôm cô? Bảo tỷ nói quả không sai, quả nhiên là tính Trư ca ( Bát giới) trỗi dậy!

Vốn dĩ là vẽ trang phục, nhưng vì Thiệu Cảnh Tinh vừa nghĩ, vừa oán, trên giấy đã vẽ ra một người có cái đầu heo thật to, còn không quên ghi chú 3 chữ “Cổ Hách Minh” rõ to lên.

Đuổi không được suy nghĩ trong đầu a! Mấy ngày nay, cô giận anh, cũng rất nhớ anh ….

Gãi gãi đầu, cô phiền muộn dẫn đến thấp thỏm không yên, ngồi ở trước bàn cả nửa ngày, cũng không vẽ ra được gì.

Lúc này, chuông điện thoại thình lình vang lên, cắt đi sự nặng nề của căn phòng, cũng làm cho cô bỗng nhiên giật mình.

Xoay chiếc ghế tựa, cô di chuyển sang một bên, nhấc ống nghe ------

“Tinh Tinh, chuyện lớn không hay rồi.

” Tằng Sở Bảo đầu dây bên kia không đợi cô trả lời, liền trực tiếp kêu lên.

“Bảo tỷ, có chuyện gì vậy?” Cảm giác đầu dây bên kia rất căng thẳng, Thiệu Cảnh Tinh nhăn lông mày vội hỏi.

“Mẫu thiết kế sắp công bố bị người ta trộm mất rồi!

” Tằng Sở Bảo nói xong lòng đầy căm phẫn. Nếu để cô biết đó là ai, nhất định sẽ đánh cho người đó răng rơi đầy đất.

Thiệu Cảnh Tinh sửng số như bị sét đánh.

“A? Sao lại có chuyện như vậy? Làm sao chị biết?” cô nhanh chóng hỏi han sao khi hoàn hồn.

“ Nhìn thấy trong tủ của cửa hàng áo cưới khác, ngoại trừ chất liệu không giống như của chúng ta đặc biệt mang từ Italy về, thì kiểu dáng so với thiết kế lúc trước em đưa ra là giống y như đúc. Thật đáng chết! Nhất định là có người trộm thiết kế mà! Ta nguyền rủa kẻ tiểu nhân đó thối đầu, nát tai, mù mắt!

” Tằng Sở Bảo tức giận đùng đùng vỗ bàn chửi bới.

Đáng ghê tởm nhất là, khi cô phái người đi hỏi thăm, đối phương còn dương dương tự đắc nói là kiệt tác thiết kế mới nhất của cửa hàng bọn họ.

“Vậy, làm sao bây giờ? Cách ngày công bố chỉ còn có 1 tháng…” Thiệu Cảnh Tinh đỏ vành mắt, mờ mịt không biết phải làm sao.

“Đúng a! Tin tức về buổi công bố cũng đã sớm truyền ra rồi…” có trộm cũng không trộm sớm một chút, các cô còn có khả năng làm lại, hiện tại….

Aiiii! Tằng Sở Bảo nhức đầu không thôi!

“Chúng ta bị trộm hết bao nhiêu?” Thiệu Cảnh Tinh ôm hy vọng hỏi. Nếu không nhiều, hẳn là còn kịp xoay chuyển.

“Chị nhìn thấy có .

. .

ít nhất….

hơn 20 mẫu.

” Hiểu rõ suy nghĩ của bạn tốt, Tằng Sở Bảo khổ sở nói tin tức sẽ khiến cô thất vọng.

“Thảm rồi!

” Thiệu Cảnh Tinh cụt hứng “bụp” một tiếng ngã ra ghế tựa, cũng chẳng biết phải làm thế nào mới tốt.

Lần công bố này cô chuẩn bị cả áo cưới và trang phục dạ tiệc tối ước chừng khoảng 40 mẫu, bị trộm hơn 20 mẫu chẳng khác nào mất hơn phân nửa, cho dù cô là thần, trong một tuần có thể thiết kế lại bổ sung thêm, thì sư phó (thợ may) cũng không thể nào trong thời gian 2, 3 tuần ngắn ngủi hoàn thành khối lượng bộ váy lễ phục lớn như vậy!

“Chị thấy em nên đến tiệm một chuyến, chúng ta cùng họp lại bàn cách, có thể thu thập ý kiến, nghĩ ra phương pháp gì giải quyết tốt nhất.

” Trong đầu Tằng Sở Bảo bây giờ cũng không nghĩ được gì.

“Vâng.

” Thiệu Cảnh Tinh hốt hoảng trả lời, sau khi cúp điện thoại, nước mắt bắt đầu giàn giụa.

Tại sao lại có thể có loại chuyện này chứ?

Thiết kế tâm huyết bị người ta sao chép cô chưa bao giờ gặp phải, cũng vạn lần không nghĩ đến loại chuyện đó.

Hủy bỏ buổi công bố thì sao?

Nhưng, có rất nhiều việc đã sắp xếp xong, bây giờ hủy bỏ, bất luận ở phương diện nào cũng đều tổn thất rất lớn!

Đầu óc cô lúc này rất lộn xộn, ngoại trừ cảm thấy thương tâm đau lòng, cô căn bản không nghĩ được cách giải quyết sự tình.

Quên đi, cô nhanh chóng chạy đến tiệm áo cưới thôi!

------------------------------Ta là đường phân cách rắc rối to rồi -----------------------------------------

Không được trêu chọc những hành vi 305 (thường xuyên) ngu ngốc của Thiệu Cảnh Tinh , tâm tình Cổ Hách Minh không còn lên xuống mạnh mẽ như trước nữa, máu huyết não vì lão hóa mà có chút lo lắng.

Nhưng mà, không có thuốc điều chỉnh, tháng ngày thật sự trở nên không còn thú vị, bình thản mà bước đi một cách chậm chạp càng làm anh nhớ những ngày trước đó, tuy rằng rất tức giận nhưng bầu không khí lúc nào cũng náo nhiệt.

Bệnh cảm của anh tốt hơn rồi, cái chân bị trật so với lúc bình thường cũng không còn khác nhau mấy, đã dần khôi phục, hoạt động thường ngày nhanh nhẹn hơn rồi.

Anh thỉnh thoảng cũng chăm chú cho nhiều Case thiết kế liên tục, thỉnh thoảng lượn vòng vòng căn nhà, thỉnh thoảng đến chỗ thợ kim hoàn tán gẫu, nhân tiện giám sát quá trình chế tác, cũng thỉnh thoảng . . .

nhớ cô!

Cuộc sống vẫn cứ tiếp diễn theo quy luật như vậy, trọn vẹn qua 7 ngày, tâm tình của anh cũng rất yên ả, bởi vì không có ai có gan đem anh ra đùa giỡn, chọc tức.

Mấy ngày nay, Cổ Hách Minh thường rảnh rỗi lái xe trên đường lớn. Anh đi không có mục đích, chỉ đơn giản muốn hít thở không khí, nhưng đô thị đông đúc không phải là một nơi có không khí trong lành, quá nhiều xe cộ khiến cho đường xá tắt nghẽn, chẳng những không làm chậm lại những suy nghĩ phiền muộn trọng lòng, mà trái lại còn càng thêm phiền, càng thêm buồn bực.

Nguyên nhân của sự phiền muộn này chính anh cũng không thể giải thích rõ, chỉ mơ hồ biết rằng, hơn phân nửa là do chuyện không vui hôm ấy với Thiệu Cảnh Tinh ….

Dù sao, cảm giác bị người ta chán ghét ai cũng sẽ để tâm nha!

Vả lại … cô ghét anh? Nên anh cũng nên ghét lại cô mới đúng chứ?

Nếu ngẫm nghĩ lại, mấy tai nạn liên tiếp của anh đều do cô mang đến, anh không xem cô như kẻ thù đã là tốt lắm rồi, vậy mà cô lại còn chán ghét anh!

?

Nhớ tới dáng vẻ bướng bỉnh của cô, nhìn anh giống như nhìn thấy bệnh độc gì bên đường, hất đầu liền đi mất, khiến anh không khỏi tức giận.

Theo dòng thay đổi suy nghĩ trong lòng, biểu cảm trên mặt Cổ Hách Minh càng lúc càng dữ tợn, nhưng anh hoàn toàn không nhận thấy.