Chồng Em Thật Nóng Tính!!

Chồng Em Thật Nóng Tính!!

Cập nhật: 07/04/2024
Tác giả: Đồng Hoan
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 153,769
Đánh giá:                        
Ngôn Tình
     
     

Thực ra, có rất nhiều việc anh không tự làm chủ được! Ví như: anh luôn không tự chủ mà nghĩ đến gương mặt thanh lệ tươi cười ôn hòa kia của cô, không tự chủ mà nhớ tới vẻ dáng vẻ yếu đuối, bất lực của cô khi tìm đô đô, lại làm cho anh sinh lòng thương tâm, không tự chủ nhớ tới lúc anh hôn cô, ôm cô, cảm giác đó thật thoải mái….

Thẳng thắng mà nói, cô trong lòng anh cũng không thực sự gọi là mỹ nhân, nhưng anh lại cứ quỷ tha ma bắt bị cô hấp dẫn, làm thế nào cũng không phủ nhận được.

Không bằng...

. Kết thúc chiến tranh lạnh đi?

Một cơn kích động trong lòng anh đánh trống reo hò, nhưng một giây sau, anh lại đè nén xuống.

“Trúng tà rồi! Mình sao lại để ý cô ấy như thế?” Cổ Hách Minh dùng lực vỗ tay lái một cái, mâu thuẫn tự lẩm bẩm.

Thân hình như cô nàng Thiểu căn cân đơn bào tính tình ngu ngốc kia, cũng không được xem là quá đẹp, còn lại là cô gái xui xẻo như thế, nhất định là không có ai yêu!

Khi anh cố sức ngẫm nghĩ các khuyết điểm của cô, trong lòng không ngừng phủ định cảm giác lúc đó, lơ đãng thoáng nhìn qua một bảng hiệu nào đó trên đường, lại bắt được sự chú ý của anh.

“A? Nhìn thật quen mắt, hình như đã gặp ở đâu đó…” anh xoa cằm, nghi hoặc nghiêng người, ngẩng đầu nhìn lên cái bảng hiệu thật to bên trong.

“ Tiệm áo cưới hạnh phúc.

” Anh đọc lên cái tên của căn tiệm, tầm mắt lại trở về trên tấm bảng hiệu kia.

Người đàn ông anh tuấn, cô gái cũng thanh tú, rất xứng đôi vừa lứa, nhưng gương mặt thật sự rất quen mắt….

hình ảnh rất sống động nhưng lại không nghĩ ra được câu trả lời, buồn bực, anh dùng tốc độ con rùa mà chạy trên đường lớn.

Mãi đến khi xe phía sau không còn kiên nhẫn mà nhấn kèn kêu to, Cổ Hách Minh mới ý thức được chính mình đang mãi suy nghĩ mà cản đường người ta.

Anh nhanh chóng phóng lên phía trước một đoạn, lát sau lại trở về giao lộ đó, đứng đối diện tiệm áo cưới bên kia đường, tiếp tục nghi ngờ mà xem xét tỉ mỉ tấm ảnh lớn kia.

Nhìn xem, cô dâu trong bức ảnh kia khuôn mặt được trang điểm rất đẹp, dần dần, trong trí nhớ anh chồng chéo lên nhau nụ cười của Thiệu Cảnh Tinh.

“Đúng là cô ấy!

” Ánh mắt anh như bừng sáng, rất kinh ngạc.

Cô sao khi trang điểm thực sự rất đẹp, ngoại trừ việc gương mặt vốn dĩ đã rất thanh tú, còn thêm nhiều phần thành thục phong tình quyến rũ.

Chờ một chút, không đúng ! Đây là một tiệm áo cưới !

Cô không chỉ không phải không có ai yêu, mà lại còn đã kết hôn!

? Suy nghĩ này khiến Cổ Hách Minh chấn động, giống như vừa có vật nặng gì đó đập vào đầu.

Với người đàn ông này? Anh đem ánh mắt đang giằng co trên hình cô dâu dời về phía bên chú rể, giữa đôi lông mày càng lúc càng nhăn lại.

Mới vừa rồi cảm giác gương mặt thật anh tuấn, nhưng lúc này đây lại cảm thấy chướng mắt cực kỳ.

Cô cứ như vậy mà muốn rũ sạch quan hệ với anh, cũng là bởi vì đã lập gia đình sao?

Anh nghiến răng, nắm chặt hai tay thành đấm, toàn thân cũng căng đến mức cứng đờ.

Cảm giác mất mác mãnh liệt khiến anh nghĩ dường như có một luồng khí nóng phát ra trong lòng, bốc lên đầu.

Không có cách nào khác miệt mài theo đuổi biết tha tương chuyện kết hôn thực tại sao lại làm hắn như vậy khẩn trương, lập tức, hắn chỉ nhớ rõ đạp chân ga —— vãng đường về nhà gào thét đi !

Chỉ có 1 cách để biết cô có thực sự đã kết hôn lại khiến anh trở nên khẩn trương, ngay lập tức, anh chỉ biết đạp chân ga ---------- trên đường về nhà gào thét mà đi!

Tốt rồi! Sau này không cần phải lên lầu tìm cô nữa!

Cổ Hách Minh dừng xe ở trước cửa nhà, đúng lúc thân hình cao lớn vừa bước ra khỏi xe, chỉ thấy Thiệu Cảnh Tinh đang bước ra từ tòa nhà.

“Này! em đến thật đúng lúc, tôi có việc muốn hỏi em!

” Anh nhanh chóng bước về phía trước, tóm chặt hai vai cô.

“ Em đã kết hôn có phải không? Chuyện khi nào? Vì sao không nói cho tôi? Người chụp trong ảnh kia là … chồng em sao?” Anh dường như là nghiến răng phun ra chữ ‘chồng’

Chết tiệt! Chỉ mới vừa gọi vậy, liền khiến anh muốn đánh nguời, đánh chết tên đàn ông chết tiệt kia rồi khiến cô thành của mình!

Một bụng giấm chua khuấy đảo như thế …. Đây chẳng lẽ là ghen sao?

Anh sửng sốt …. Chết tiệt! Anh cứ như vậy vì … cô gái này mà ghen tuông!

?

“Này, tôi không cho phép em lấy chồng! Nếu như kết hôn với tên đàn ông ẻo lả kia, tôi bảo đảm nhất định sẽ phá đám cuộc hôn nhân của em!

Giọng điệu Cổ Hách Minh ngang ngược vô cùng, giống như Thiệu Cảnh Tinh vốn dĩ nên nghe theo mệnh lệnh của anh.

Kích động mà thốt lên nhưng tâm ý bên trong lại hết sức rõ ràng! Anh quan tâm cô, thích cô, hóa ra phẩm vị của anh cũng đặc biệt như vậy, lại có thể yêu một cô gái có chút ngu ngốc, có chút xui xẻo, cũng rất dễ thương như thế!

“Em có hay không nghe thấy tôi nói…” anh đem cô hướng về phía anh, bất chợt phát hiện cô đang khóc đến mặt đầy nước mắt.

“Em .

. đã xảy ra chuyện gì, sao lại khóc thành như vậy?” anh kinh ngạc cúi đầu nhìn thẳng cô, giọng điệu không tự chủ mà trở nên rất ôn nhu.

“Tôi, của tôi ….

bị, bị người ta đánh cắp, trộm đi rồi …ô….

” Giọng nói mềm mại khó có được của anh, càng làm cho Thiệu Cảnh Tinh có cảm giác ủy khất mà khóc không thành tiếng.

Nhìn cô thút tha thút thít, xem ra rất khó mà hỏi được nguyên nhân sự việc, anh nhíu mày.

Hai lần nhìn thấy cô khóc, cả hai lần đều thấy rất thương yêu!

Anh đã quên mất mục đích trở về ban đầu là muốn hỏi về đám cưới của cô, và cho cô biết tâm ý của mình, mà hiện tại anh chỉ một lòng muốn an ủi cái người đang khóc sướt mướt thê thảm này.

“ Vậy bây giờ em muốn làm gì?” Thấy cô đã mặc sẵn trang phục ra ngoài, anh không xác định hỏi.

“Tôi muốn đến chỗ làm một chuyến.

” Nói xong, Thiệu Cảnh Tinh đẩy anh ra, xoay người liền muốn đi dắt chiếc xe máy.

“ Em như vậy sao có thể chạy xe?” mắt khóc sưng đến nỗi nhìn như 2 quả hạch đào, anh hoài nghi không biết cô ruốt cuộc có nhìn thấy đường hay không.

“Có hể, tôi không sao.

” Cô dụi mắt, kiên cường chống đỡ nói.

“ Tôi đưa em đi.

” Anh nói, không đợi cô đồng ý, nhanh chóng kéo cô đến bên cạnh xe không cho cô cự tuyệt, mở cửa nhét cô vào trong.