Randall đứng ở trước cửa sổ sát đất ,
cầm điện thoại trên tay ,
khóe miệng lộ ra một nụ cười ,
như là hiểu ra được thanh âm mềm mại ôn nhu vừa rồi ở trong điện thoại .
"Người kia ,
chính là cô gái mà thiếu gia lựa chọn "?
Một người đứng ở phía sau anh đột nhiên mở miệng đánh vỡ sự yên lặng .
Randall quay đầu ,
nhìn quản gia người đã nhìn mình từ nhỏ đến lớn lên ,
vừa rồi trên mặt biểu hiện nụ cười ôn nhu yếu ớt, nhưng nhanh chóng biến thành nghiêm túc : " Đúng vậy ,
nếu ông nhìn thấy cô ấy ,
thì cũng sẽ thích .
"
"Tôi tin tưởng ánh mắt của thiếu gia . Chính là...
.
"
Tuy tuổi rất lớn nhưng tinh thần vẫn tốt như trước ,
lão quản gia nhìn thiếu gia ở trước mắt càng ngày càng có sức quyến rũ quyết đoán ,
bản thân do dự một chút nhưng vẫn hỏi ra nghi vấn của mình .
"Thiếu gia ,
cậu hẳn là không phải kiểu người nhất kiến chung tình nha ?" Nhưng là lần này vì sao ? Vị tiểu thư kia có chỗ nào không đồng dạng sao ?"
Randall như là đã sớm đoán được ông hỏi về vấn đề gì ,
cười nhẹ nhàng : " Cô ấy a , ở trước mắt tôi cô ấy là một người có diện mạo hoản hảo ,
hoàn toàn không tìm được một cái khuyết điểm gì .
Đương nhiên ,
đây cũng không phải là nguyên nhân quan trọng nhất.
.
.
"
Randall xoay người lại một lần nữa nhìn ra ngoài cửa sổ ,
ánh mắt có chút mông lung ,
như là nhớ tới chuyện gì đó rất lâu : " Còn nhớ rõ năm đó tôi mười tuổi ,
ở trong nhà gặp chuyện không may không ?"
Lão quản gia sửng sốt ,
sắc mặt có điểm trắng bạch ,
hiển nhiên kia cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì để nhớ lại .
"Đúng vậy ,
lão nô luôn luôn nhớ được .
Nếu không phải những người đó thì lão gia và phu nhân sẽ không thể.
.
.
"
Randall luôn nghĩ anh có lẽ vĩnh viễn sẽ không quên được những chuyện xảy ra từ năm mười tuổi ,
một năm kia ,
anh mất đi người thân nhất của mình là cha mẹ ,
cũng kém một chút nữa , là mất đi toàn bộ thế giới.
May mắn tại thời điểm kia ,
anh gặp được thiên sứ của mình ,
hoàn toàn cứu vớt anh .
"Như vậy ,
ông hẳn là cũng sẽ nhớ lại được chuyện tôi bị Á Lực Khắc bọn họ đuổi giết đi ? Cái thời điểm ấy ,
kỳ thực xém chút nữa tôi sẽ chết ,
nếu tôi không phải gặp được thiên sứ ,
có lẽ trên đời này sẽ không có tôi Randall này .
"
Một mặt biểu tình của Lão quản gia là bừng tỉnh đại ngộ :"Chẳng lẽ ,
năm đó là vị tiểu thư kia đã cứu thiếu gia đi ?"
"Ân" năm đó chính là cô ấy cứu tôi ,
cho nên tôi mới tránh thoát được trận đuổi giết kia .
"
Randall giống như phảng phất nghĩ đến chuyện tốt đẹp gì đó ,
khóe miệng tươi cươi trở nên mị hoặc mà thật tình ,
làm cho lão quản gia đứng ở một bên thổn thức không thôi .
"Kia lần này đi Trung Quốc là thiếu gia và vị thư kia gặp lại nhau ?"
Randall cười lắc đầu :"Cô ấy không nhớ rõ tôi .
"
Lão quản gia kinh ngạc ra tiếng :"Cư nhiên còn có người sẽ quên thiếu gia ?"
"Đúng vậy ,
vừa mới bắt đầu tôi cũng tưởng rằng cô ấy trả vờ ,
nhưng về sau phát hiện thật ra là cô ấy không nhớ rõ về tôi .
Bất quá ,
cô ấy không nhớ rõ tôi ,
cũng không có nghĩa là tôi không nhớ rõ cô ấy .
"
"Thiếu gia ,
chừng nào cậu có thể mang vị tiểu thư kia về nhà ? Lão nô cũng phải chuẩn bị hôn lễ sớm một chút . Hôn lễ nhất định phải làm thật long trọng ,
muốn toàn thế giới đều biết đến thiếu gia kết hôn ,
cũng làm cho vị tiểu thư kia gả cho thiếu gia sẽ trở thành cô dâu hạnh phúc nhất trên thế giới .
"
Lão quản gia cũng bắt đầu hưng phấn ở trong phòng đi tới đi lui ,
bộ dáng thoạt nhìn đặc biệt buồn cười .
Randall cũng có chút buồn cười ,
nhưng ngẫm lại đợi lát nữa sẽ đi gặp bảo bối ,
chạy nhanh đi đến hướng phòng : " Tôi đi thay quần áo trước .
Đúng rồi tên của cô ấy là Lam Phong Ngữ ,
là con gái duy nhất của Lam gia .
"
Ngồi ở bên trong xe ,
Randall suy nghĩ bay xa ,
trở lại nười năm trước thời điểm anh mới tiếp nhận sự nghiệm gia tộc .
Năm đó anh mười tuổi ,
tuổi này vốn là ở bên cha mẹ tận tình làm nũng ,
nhưng anh ,
lại bởi vì gia tộc họ hàng gần phản bội mà mất đi người thân ,
lại bị người đuổi giết ,
thẳng đến bản thân bị trọng thương ngã vào hẻm nhỏ ở bên trong được Lam Phong Ngữ sáu tuổi cứu lên ,
cho nên mới tránh thoát được một kiếp .
Lam Phong Ngữ sáu tuổi ,
so với hiện tại ,
càng là phấn điêu mày ngài thật đáng yêu ,
nhất là hai mắt to thanh thuần trong suốt giống như hắc mã não ,
làn da trắng non mềm ,
khuôn mặt nhỏ nhắn phấn chấn , cực kỳ đáng yêu.
Là lần đầu tiên anh nhìn thấy tiểu cô nương có bộ dáng đáng yêu như vậy ,
cho nên thời điểm cô bắt tay hướng tới bản thân mình mới bị mê hoặc đi theo trở về nhà .
Ở Lam gia ,
anh nhận thức được đến cái gì là công chúa chân chính ,
cái gì là thiên chi kiều nữ chân chính .
Nhìn cảnh tượng đứa bé phấn đô đô bị người một nhà cướp ôm ,
hâm mộ rất nhiều ,
và anh cũng phát hiện ra bản thân mình cũng rất muốn tham dự đi vào đem đứa bé gắt gao ôm vào trong ngực không buông ra.
Thời gian anh ở Lam gia cũng không dài lắm ,
chỉ một tuần mà thôi.
Nhưng một tuần này đã khắc sâu ấn tượng ở trong đầu anh .
Lần này về nước ,
gặp được tiểu oa nhi năm đó là ngoài ý muốn ,
tuy rằng rất đáng tiếc
vì cô không nhớ đến mình .
Nhưng là khi Lam Dật Thiên nhìn đến bộ dáng của anh thì rất nhanh nhận thức được ra ngay ,
trong lòng vẫn có một dòng nước ấm chạy qua .
Randall biết ,
nếu không phải bởi nhận thức ra bản thân có quan hệ , thì người kia luôn luôn bảo vệ em gái như mạng Lam Dật Thiên là không có khả năng dễ dàng đồng ý cho anh theo đuổi bảo bối .
Nhưng năm gần đây ,
mỗi lần mệt mỏi hay là thời điểm cô tịch ,
anh đều nhớ một tuần lễ đã trải qua ở Lam gia ,
cùng với nụ cười ngọt ngào của thiên sứ bảo bối . Đúng là dựa vào nhớ lại những ngày đó ,
đã giúp anh vượt qua được những ngày tháng khó khăn vất vả ,
từ một đứa bé cô nhi trưởng thành người đứng đầu gia tộc ,
không chỉ có thân thể trưởng thành ,
tính cách tư tưởng cũng trở nên càng thêm thành thục .
Bảo bối của anh ,
rốt cục cũng đã trở lại bên em !
Một tay sấn cằm ,
nét mặt tuấn mỹ của Randall lộ ra một nụ cười tà mị , thật tình mà xán lạn .
"Bảo bối ,
bảo bối ,
sao em vẫn còn ở trong phòng nha ,
khách đã đến .
"
Lam Dật Thiên đẩy cửa phòng bảo bối ra ,
nhìn bảo bối ngồi ở trên giường rầu rĩ không vui ,
chạy nhanh đi qua .
Lam Phong Ngữ nâng đôi mắt lên nhìn anh Tư liếc mắt một cái ,
cái miệng nhỏ nhắn quyệt cao cao :"Anh Tư ,
Randall thật là muốn tới sao ?"
Cô không rõ ,
trước kia có rất nhiều người đến nhà tìm mình ,
nhưng là mỗi lần đều bị cha và các anh đánh cho đi ra ngoài ,
thế sao lần này có người đến mọi người lại cao hứng như vậy ?
Hơn nữa ,
bọn họ sẽ không quên bản thân mình bây giờ vẫn là phụ nữ có chồng đi .
Lam Phong Ngữ cũng cảm thấy kỳ quái ,
vì sao thời điểm nhìn đến Randall lại không bài xích khi anh ta tiếp cận mình ,
ẩn ẩn có loại cảm giác quen thuộc .
Nhưng là , cô suy nghĩ một thời gian rất lâu ,
vẫn là nghĩ không thông suốt khi nào thì đã gặp qua Randall .
Chẳng lẽ ,
đây hết thảy đều là ảo giác sao ?
Cái loại kỳ quái quen thuộc này ,
còn có thái độ dị thường khẩn thiết của người nhà ,
đều làm cho Lam Phong Ngữ cảm thấy nghi hoặc .
Lam Dật Thiên thò tay đem bảo bối kéo vào trong lòng ,
nhìn trên mặt bảo bối là hoang mang và bất an ,
cũng có chút đau lòng :"Bảo bối ,
không có việc gì ,
nếu như em thật sự không thích Randall, mọi người cũng sẽ không thể cưỡng cầu .
Chỉ cần bảo bối có thể lấy lại tâm tình là tốt rồi .
"
Lam Phong Ngữ vươn tay ôm lấy thắt lưng anh Tư ,
đầu ở trong lòng anh cọ cọ :''Tổng cảm thấy có điểm lạ lạ .
"
"Kia bảo bối chán ghét cậu ta sao ?"
Lam Phong Ngữ lắc đầu .