Nhưng là ,
còn không chờ Lam Dật Thiên lộ ra nụ cười vui sướng ,
Lam Phong Ngữ lại tiếp theo đem lời nói còn lại nói cho hết lời .
"Nhưng hiện tại ,
em không muốn bắt đầu tìm tình yêu mới .
"
Cô không phải là máy móc ,
nhưng không có cách nào làm được ,
vừa chấm dứt một đoạn tình yêu cũ liền bắt đầu đi tìm tình yêu mới .
Đối với Tần Thư Nam ,
tuy rằng anh biểu hiện vô tâm ,
nhưng cô yêu anh thật .
Cái loại ê ẩm này ,
có đôi khi lại ngọt ngào ,
giống như nước trái cây . Thời điểm vừa mới bắt đầu uống ngon lắm .
Nhưng là một lúc sau liền thay đổi hơi hơi chua.
Đây là tình yêu ,
có vui mừng có thương tâm ,
có lợi cũng có hại .
Lam Dật Thiên cũng sửng sốt ,
anh chỉ nhớ rõ bảo bối đối với sự tiếp cận của Randall là không có bài xích ,
vì thế cũng muốn tìm cho bảo bối một người đàn ông tốt để giúp bảo bối quên đi một đoạn tình cảm thất bại .
Nhưng là ,
anh đã quên ,
con người chứ không phải con rối ,
tư tưởng của con người không thể bị thao túng .
Muốn hoàn toàn quên một người là cần phải có thời gian .
Mà giống nhau ,
thật tình thích một người ,
đồng dạng cũng phải cần một thời gian rất lâu.
"Kia...
.
"
"Không có việc gì ,
anh .
Em sẽ thử tiếp nhận một lần nữa .
"
Gặp bộ dáng anh Tư một mặt mờ mịt có điểm thất hồn lạc phách ,
Lam Phong Ngữ lại có một chút lo lắng ,
chạy nhanh lôi kéo cánh tay anh trai lay động vài cái ,
trái lại an ủi anh .
Lam Dật Thiên xem anh mắt tinh tường của bảo bối ,
chần chờ mở miệng :"Bảo bối ,
kỳ thực trước kia em đã gặp qua Randall ,
em thật sự cũng không nhớ được một chút nào về cậu ta sao ?"
Bọn họ vốn là chuẩn bị làm cho bản thân bảo bối nhớ tới chuyện này ,
nhưng là xem bây giờ ,
bảo bối hoàn toàn không có dấu hiệu nhớ lại .
Lam Phong Ngữ nháy mắt mấy cái :"Làm sao có thể đâu ? Trước kia em đã gặp qua anh ta sao ? Nhưng em vẫn nhớ rõ ràng chúng em gặp mặt lần đầu tiên .
"
Nói xong liền bắt đầu trầm tư suy nghĩ ,
trong trí nhớ mờ mịt tìm lại một chút ấn tượng về người kia .
"Anh , khi nào thì em và anh ta gặp nhau nha ? Vì sao em không nhớ được một điểm gì ?"
Mãi cho thời điểm xuống lầu ,
Lam Phong Ngữ vẫn còn lôi kéo tay Lam Dật Thiên đong đưa làm nũng .
Lam Vinh nghe được lời nói của bảo bối ,
ánh mắt cười mị thành một cái tuyến :"Bảo bối còn chưa nhớ ra sao ?"
"Cha , cha cũng quen Randall sao ?" Lam Phong Ngữ lới tay anh Tư ra , bay thẳng đến đánh tới lão cha ,
ghé vào thân hình mập mạp của cha ,
theo thói quen nắm lấy khối thịt mềm nhũn hỏi .
Lam Vinh tùy ý bảo bối giương oai ở trên người mình ,
trong mắt tràn đầy nồng đậm sủng nịnh .
"Đúng vậy " Cậu ta còn ở trong nhà chúng ta một thời gian .
Bất quá thời gian thật là lâu ,
nếu không phải là tiểu Thiên nhắc nhở thật đúng là cha cũng đã quên có chuyện như vậy nữa .
Ai ngờ trước kia nhỏ như vậy ,
mà bây giờ cư nhiên là một người rất lợi hại nha.
"
Lam Phong Ngữ càng nghi hoặc ,
nhìn bên người ba còn có ba bà mẹ và bốn anh trai ,
thời điểm đang nghe cha nói về sự tình này đều giống nhau như đang tưởng nhớ đến cái gì ,
bất mãn bĩu môi oán giận nói :"Chẳng lẽ mọi người đều nhớ ra ,
còn mỗi con là quên sao ?"
"Quên cái gì ?"Đột nhiên có một âm thanh trầm thấp vang lên ,
làm cho mọi người ở trong phòng khách đồng thời cả kinh .
Lam Phong Ngữ ngẩng đầu ,
gặp Randall đứng ở cửa một thần tây trang màu trắng được cắt khéo léo tỉ mỉ ,
phía sau còn có quản gia với vẻ mặt lo lắng đi theo.
Bộ dáng bức bách như muốn giải thích ,
xem ra là đang sợ hãi vì không có báo cáo trước cho chủ nhân ,
mà để khách tự ý bước vào cửa ,
sẽ bị qưở trách .
Lam Vinh từ ghế tựa đứng lên ,
sau đó hướng quản gia vẫy vẫy tay ,
tươi cười vừa lòng nhìn Randall:"Không nghĩ tới năm đó Randall nhỏ như vậy mà chỉ chớp mắt một cái là biến thành một một người đàn ông khí suất .
"
Randall cũng cười : " Bá phụ vẫn như trước phong thái không có giảm xuống nha .
Xem ra cuộc sống những năm gần đây của bá phụ rất tốt ,
thoạt nhìn nét mặt tỏa sáng thân hình cải biến không ít .
"
Nghe ra giọng nói trêu chọc của cậu ta , Lam Vinh theo bản năng nhìn khuôn mặt đang đen dần của bảo bối ở phía bên kia ,
chạy nhanh giải thích nói :"Ha ha ,
có bảo bối ở bên người ,
đương nhiên là rất thoải mái a . Đến đến đến , mau vào .
"
Bốn anh em Lam gia không có phân biệt Randall mà ủng hộ nhiệt tình ,
cử chỉ đều thật tùy ý không có một chút cứng ngắc ,
thoạt nhìn như là đã làm rất nhiều lần giống nhau .
"Đại bá mẫu ,
nhị bá mẫu ,
tiểu bá mẫu , thời gian trôi qua không có cách nào mài mòn được sức quyến rũ của các ngài a ,
mà vẫn xinh đẹp động lòng người như trước . So với năm đó ,
hiện tại các ngài càng thêm mê người .
"
Randall khiêm tốn chào hỏi ba vị phu nhân Lam gia ,
nói một phen lên xuống ,
khiến ba vị phu nhân mặt đều cười như nở hoa .
Bất luận người phụ nữ nào đều không có cự tuyệt người khác khen mình xinh đẹp ,
đặc biệt là đối phương là người đàn ông có mười phần ưu tú ,
tuấn mỹ .
Randall vừa ra mặt ,
rất nhanh chiếm được sự ủng hộ của mọi người trong Lam gia ,
mỗi người đều tươi cười đầy mặt nhìn anh . Lại nói tiếp ,
cũng chỉ có bên kia thoạt nhìn có điểm rầu rĩ không vui ,
Lam Phong Ngữ ngồi ở bên cạnh Lam Vinh ngoại lệ là không nói gì .