Chú, Đừng Qua Đây!

Chú, Đừng Qua Đây!

Cập nhật: 06/04/2024
Tác giả: Hana Lily
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 3,933
Đánh giá:                      
Đô thị
Ngôn Tình
Truyện Sắc
     
     

Thấy mặt Ninh Vịnh Nghi đột nhiên sa sầm, Hạ Minh Hạo lại khoái chí, động tác trên tay càng thêm bỉ ổi. Hắn dùng tay cô trượt lên trượt xuống thân gậy, cách một lớp quần. Hạ Minh Hạo cố nén tiếng thở hít hà khoái cảm, nhưng lại nhìn Ninh Vịnh Nghi bằng ánh mắt dâm dê vô cùng.

“Chú không biết xấu hổ à?”

Ninh Vịnh Nghi nói thầm, mắt vẫn trừng Hạ Minh Hạo. Hạ Minh Hạo nhếch miệng cười, đáp:

“Chim ruồi thấy hoa liền muốn hút mật đấy!

Ninh Vịnh Nghi nghiến răng, đúng là tên khốn vô sỉ. Nào hoa, nào hút mật, nghe thôi đã khiến Ninh Vịnh Nghi rạo rực hết cả người. Càng như vậy cô lại càng bực bội, chỉ còn biết trút giận lên Hạ Minh Hạo.

“Đúng là chim ruồi thật, bé tí!

Ninh Vịnh Nghi vừa nói vừa cười, đắc ý nghĩ đã chọc tức được Hạ Minh Hạo. Hạ Minh Hạo quả nhiên bị tạt cho gáo nước lạnh, mặt sa sầm hẳn đi.

“Em chê tôi bé? Hừ!

Ninh Vịnh Nghi tủm tỉm cười, rút tay đi, mặc cho Hạ Minh Hạo đang tức đỏ mắt. Hắn thầm hạ quyết tâm, lát nữa sẽ cho cô biết thế nào là “bé”.

Từ nãy đến giờ Lâm Thùy Nhiên giống như cái bóng ngồi giữa hai người bọn họ, cả người cứng đờ nhìn khẩu hình miệng của họ mà hóng chuyện.

Lâm Thùy Nhiên không rõ quan hệ giữa Hạ Minh Hạo và Ninh Vịnh Nghi là thế nào, nhưng cô ả biết rõ, Ninh Vịnh Nghi chính là “gu” của Hạ Minh Hạo.

Một con sói nham hiểm như Hạ Minh Hạo, trên thương trường chưa từng từ thủ đoạn nào, đám con cháu thế gia lẫn xã hội đen tranh tối tranh sáng trên thương trường còn phải nể mặt vài phần, vậy mà trước mặt cô nhóc mười chín tuổi như Ninh Vịnh Nghi lại bày ra dáng vẻ u mê không lối thoát, ánh mắt ấm áp tràn đầy cưng chiều. Lâm Thùy Nhiên chỉ nghĩ thôi đã hít thở không thông.

Ninh Vịnh Nghi cũng không vội thách thức Lâm Thùy Nhiên, mặc dù trong đầu cô vẫn luôn lởn vởn chuyện Hạ Minh Hạo vì Lâm Thùy Nhiên mà cương lên.

Ba người chuyện trò, không đầu không cuối, nhưng nhìn nét mặt sượng trân của Lâm Thùy Nhiên, Ninh Vịnh Nghi vẫn cảm thấy hả hê. Hạ Minh Hạo vì biểu cảm hả hê của Ninh Vịnh Nghi mà vô cùng hài lòng. Bé con vênh váo, đáng yêu chết được!

Ninh Vịnh Nghi cũng âm thầm đánh giá Lâm Thùy Nhiên. Tuy là con gái của Bộ trưởng Bộ giáo dục, nhưng cô ta không có vẻ gì là tiểu thư danh giá, con nhà thế tộc thư hương. Cả người Lâm Thùy Nhiên đều toát ra vẻ lẳng lơ, rẻ tiền, thực sự không hề xứng danh tiểu thư danh gia vọng tộc.

Chính Hạ Minh Hạo cũng nhận ra điều đó. Hắn cũng không rõ “gu” mình là thế nào, chỉ biết mình thích mê dáng vẻ đài các, đầy học thức và giáo dưỡng nhưng cũng ranh ma, tinh quái và đầy bản lĩnh của Ninh Vịnh Nghi.

Hạ Minh Hạo cũng biết, nếu có Ninh Vịnh Nghi giúp sức, hắn sẽ như hổ mọc thêm cánh.

Lúc này, Ninh Vịnh Nghi vẫn đang thách thức mà nhìn Lâm Thùy Nhiên. Cô muốn đến phá hỏng cuộc chuyện trò của Hạ Minh Hạo và Lâm Thùy Nhiên là một nhẽ, mặt khác, cô cũng muốn biết xem liệu Hạ Minh Hạo bày trò gì.

“Xem ra có tôi ở đây, hai người sẽ khó mà nói chuyện, nhỉ?” Ninh Vịnh Nghi phóng về phía Lâm Thùy Nhiên một ánh mắt đầy địch ý, xiên xỏ.

Lâm Thùy Nhiên nhếch miệng cười, không nhìn cô mà nhìn Hạ Minh Hạo, đáp:

“Hạ tổng, điều kiện tôi đưa ra, nếu anh không đáp ứng được thì… tôi nghĩ hạng mục kia anh đừng phí sức nữa. Cha tôi sẽ không đồng ý đâu.

Điều kiện? Điều kiện gì? Ninh Vịnh Nghi vừa tò mò vừa sốt ruột, cô liếc nhìn Hạ Minh Hạo.

Bất chợt, Ninh Vịnh Nghi phát hiện trong mắt Hạ Minh Hạo là một sự thâm trầm, sâu cay và có gì đó tàn ác khó nói nên lời. Cô rũ mi mắt, âm thầm ngẫm nghĩ.

Hạ Minh Hạo tiếp tay cho Ninh Vịnh Nghi phá Khúc Thị, Khúc Thị mất suất đầu tư, suất đầu tư Hạ Minh Hạo rơi vào tay Tần Thị. Hắn xoay sang tố cáo người của Tần Thị mua chuộc quan chức, Tần Thị vụt mất cơ hội. Bây giờ, hắn lại đổi chác với Bộ Giáo dục để kiếm lợi lộc từ dự án kia…

Ninh Vịnh Nghi không hiểu, tại sao hắn không đấu thầu ngay từ đầu mà phải vòng vo tam quốc như vậy?

Khuôn mặt Hạ Minh Hạo hiện ra một tia sắc lạnh, mắt và mày của hắn vốn đã sắc sảo, khi tức giận càng lộ vẻ hung ác nham hiểm. Ninh Vịnh Nghi thấy được sự sợ hãi thoáng qua trên khuôn mặt Lâm Thùy Nhiên, kéo theo đó là sự phấn khích của cô ả. Ninh Vịnh Nghi âm thầm lắc đầu, “gu” cô ta “mặn” quá vậy?

“Điều kiện của cô… tôi sẽ suy nghĩ và sớm đưa ra đáp án. Từ giờ cho đến lúc đó, vui lòng nói với Bộ trưởng đáng kính, đừng để mọi chuyện lưỡng bại câu thương!

Này là đang đe dọa Bộ trưởng? Trời đất! Ninh Vịnh Nghi sửng sốt. Hạ Minh Hạo dám đe dọa quan chức sao? Hắn nắm được cái gì rồi. Đột nhiên Ninh Vịnh Nghi sợ hãi không thôi, nếu Hạ Minh Hạo thực sự đến quan chức cũng không sợ, vậy thì… hắn bóp chết chị em cô như bóp chết hai con muỗi!