" Đã ăn rồi , nếu đợi cậu chắc mình đói chết. " Hắn cũng đâu ngu mà đợi , đi ăn với người yêu còn ai nhớ đến bạn bè.
" Nghị Phàm , cậu ấy có tiền nhiều để mua đồ ăn cho cậu sao ? Cậu bớt qua lại với cậu ấy , nếu không sau này cậu bị bám đuôi rồi , đuổi cũng không đi đâu! " Nằm trên giường Mạnh Khương Đồ thấy hai người đối thoại như rất thân nên bực tức chia rẽ , hắn còn nhớ cái tát nhục nhã đó.
" Cậu không sợ bị ăn tát nữa à , bớt nhiều chuyện đi! " Nghị Phàm chăm chọc nói :
Hắn còn phải lâu lâu nịnh nọt nữa kìa, cái đuôi này ngược lại là hắn bám a...
.
Manh Khương Đồ : .
.
. Lòng tốt không được báo đáp , hừ sau này hối hận đừng trách bạn cùng phòng là hắn.
Trương Nhược Quán ngược lại im lặng , không nói gì nằm giả vờ nhìn điện thoại , thật ra hắn đã nhìn thấy Phương Khinh Vũ nói chuyện với Uy Bá , không chừng sau này dựa vào khuôn mặt mà bước vào vọng tộc , như cha của Phượng Khinh Vũ.
.
. Một bước lên mây.
Uy Bá mặc kệ hai người nói chuyện về hắn , không quan tâm , bây giờ đều quan trọng là hắn và Khinh Vũ đã yêu nhau , hắn có nên điện thoại cho mẹ kể không ? Hay bây giờ vẫn chưa được.
.
.
Nằm trên giường suy nghĩ xa xôi từ từ chìm vào giấc ngủ.
Trong mơ.
Keng.
. Keng.
.
.
" Tiểu thư cẩn thận , có thích khách.
.
. " Từ trong rừng đi theo bảo vệ nàng , thấy có người ra tay hắn phi ra dùng kém chém đỡ , miệng hô lớn :
Xèo.
.
.
Một mũi tên từ trên không bay gần trúng nàng , tình thể nguy hiểm hắn đạp chân dùng lực bay qua ôm lấy nàng né tránh.
Á.
.
.
Bị ôm bắt ngờ còn chuyển động nàng kinh hô lên :
Cả hai người lăng từ trên đồi núi xuống dưới dóc.
Đồi núi này rất cao , muốn đi lên chùa cầu phúc phải lên núi qua rừng.
Một sát thủ lên tiếng :
" Đại nhân đã dặn chết phải thấy xác , đi xuống dưới tìm. "
Khi thân hình hai người ôm nhau lăng xuống theo con dóc , hắn phải tìm cách chặn lại nếu lăng tiếp va đập mạnh nàng sẽ bị thương.
Giữa dóc thấy có cành cây một tay giơ ra túm lấy.
.
.
Rẹt.
.
.
Nhánh cây không thể chịu đựng đã tét ra chia lìa , nhưng cũng vì vậy mà sữa lại chiều đứng của hai người không còn nằm lăng.
Một tay đấm mạnh vào đất để giữ lại thân bằng , nhìn người ngọc trong lòng lo lắng hỏi :
" Tiểu thư , nàng không sao chứ ? Có bị thương ở đâu không ? "
Nàng cố chịu đau nhìn người ôm mình không sợ chết.
Là hắn , là người nàng đã vô tình cứu cũng biết hắn xin vào làm ám vệ , cũng là người âm thầm bảo vệ nàng.
Từ đầu hắn xin vào nàng đã biết , cứ nghĩ hắn vào làm để trả nợ nhưng mỗi lần hắn nhìn nàng trong ánh mắt ấy , nàng đã biết tình cảm không nên có.
Thấy nàng chỉ lo nhìn hắn không trả lời , kêu lớn :
" Tiểu thư.
. "
Nghe gọi nàng hoàn hồn còn đang nguy hiểm , không có thời gian cho nàng nghĩ chuyện khác.
" Không sao , chỉ là lưng cảm thấy hơi đau! "
Lưng sao ? Nhất định bị va chạm nên đau!
" Tiểu thư nàng còn hoạt động được không ? "
Nàng thử nhúc nhích , chỉ hơi đau nhưng vẫn hoạt động được.
" Tốt! Còn hoạt động được. "
Nghe vậy hắn đã bớt lo nàng bị gãy xương ở đâu.
" Tiểu thư nàng hãy ôm cổ thuộc hạ , rồi từ từ chuyển ra sau lưng , thuộc hạ sẻ cõng tiểu thư đi. "
" Không được , nam nữ khác biệt , huống hồ ta sắp gã vào phủ thái tử , làm thái tử phi , chuyện này nếu thái tử biết ngươi chỉ có đường chết. "
Nàng không sợ chết chỉ sợ luyên lụy người khác.