Người Phất Hương sống trong rừng rậm, rất ít khi gặp người khác, nhưng họ lại có khả năng đặc biệt là có thể điều khiển chim thú, côn trùng độc.
Có lẽ đôi tai này là kết quả của việc người Phất Hương thông qua những năng lực kỳ lạ của mình để lấy tai thỏ từ trên người thỏ rồi gắn lên đầu người.
Tước Thủ đã chú ý tới đôi tai trên đầu Lục Phù Diệp không phải tai hồ ly, nhưng hắn ta cảm thấy, đã là giáo phái tôn sùng Hồ mẫu, thì giáo đồ cấp cao tự xưng mình là một loài thú khác cũng rất hợp lý.
Đôi tai dài kia vừa nhìn là biết tai thỏ, hồ ly ăn thỏ, giáo đồ tự xưng là "thỏ", trở thành một phần hiến thân cho Hồ mẫu để nó lớn mạnh là hoàn toàn hợp lý.
Từ đầu đến cuối đều hợp lý!
Cuối cùng, Tước Thủ học cao hiểu rộng đã có được giả thuyết mà hắn có thể chấp nhận được, trong lòng cũng thực sự bình tĩnh lại.
Thấy Lý Phúc và Trương Đại Lang kéo cánh cửa thủy tinh bước vào quán, Tước Thủ dùng khinh công nhảy vài cái, bay lên như một con chim, sau khi xác nhận xung quanh không có người canh gác, hắn ta cẩn thận đi theo hai người kia từ phía bên cạnh để không bị phát hiện, đồng thời trong lòng lại dâng lên sự cảnh giác và tức giận mãnh liệt.
Có thể dùng cửa sổ thủy tinh, Hồ Thần giáo này không biết đã thu gom bao nhiêu của cải, còn gắn tai thú lên đầu người...
. Thật là quá đáng.
Thủ đoạn tàn nhẫn, lừa dối dân thường.
.
. Phải diệt trừ!
Lý Phúc và Trương Đại Lang không biết phía sau còn có một cái đuôi nhỏ, càng không biết cái đuôi nhỏ này đã coi bọn họ là những dân thường ngu muội bị tà giáo mê hoặc, hai người vui vẻ bước vào trong quán.
Sáng nay Lý Phúc và Trương Đại Lang đã đến đây một lần, thấy thời gian trên hệ thống còn chưa tới giờ cơm chiều, Lục Phù Diệp không hiểu vì sao bọn họ lại quay lại, tuy nhiên cô vừa mua được nguyên liệu mới, lại còn là loại cao cấp, giờ có hai người tới dùng thử, cô thấy cũng vui.
Vì tâm trạng vui vẻ, đôi tai thỏ trên đầu Lục Phù Diệp cũng dựng đứng lên, cô đi ra phía sau quầy rượu, mỉm cười với hai người họ.
“Có một món mới, cách làm hơi khác với món gà rán trước đây, hai người có muốn ăn thử không?”
“Có, có, làm phiền bà chủ.
”
Cả Lý Phúc và Trương Đại Lang đều không đói, họ vừa ăn cơm xong không lâu, nhưng có vẻ như tiên nhân rất hào hứng, còn hỏi họ có muốn ăn không… vậy thì họ nhất định phải ăn rồi.
Hai người trả tiền, tìm một chỗ ngồi cạnh cửa sổ, ánh nắng chiều thu ấm áp, từng cơn gió nhẹ thổi qua khe cửa sổ, vị trí này nhìn qua cũng thật thoải mái.
Lục Phù Diệp quay lưng lại chiên gà, dải lụa trên tay không gió mà bay, ánh sáng vàng nhạt lấp lánh, bên cạnh là chiếc váy màu trăng xen lẫn với màu xanh ngọc bích, tất cả đều bay về phía sau, rõ ràng chân cô đang đứng trên mặt đất, nhưng lại giống như đang đi trên mây.
Lý Phúc và Trương Đại Lang đã quen nhìn thấy Lục Phù Diệp khác với người thường, nhưng vẫn sẽ sinh ra cảm giác kính sợ trước khung cảnh như vậy.
Điều họ không nhìn thấy là, một cái bóng thoăn thoắt như chim ưng, nhân lúc họ không chú ý, đã từ trên cao nhảy xuống, nấp ngay dưới bức tường gạch nơi cửa sổ của họ đang ngồi.