Lỗ tai ư?
Làm sao một con người lại có thể mọc ra một đôi tai thú phủ đầy lông trắng như thế được?
Đây là công pháp đặc biệt, thuật che mắt kỳ quái mà chưa ai biết đến hay là dị tật bẩm sinh?
Hay chẳng lẽ...
.
Chẳng lẽ trên đời này thật sự có thần tiên, yêu quái?
Tước Thủ không muốn chấp nhận suy nghĩ này, ánh mắt anh ta dán chặt vào đôi tai trên đầu của Lục Phù Diệp, ánh mắt này còn sắc bén hơn cả chim ưng, một mực muốn tìm ra sơ hở của đôi "lỗ tai giả" này, để chứng minh nó chỉ là thứ do con người ta tạo ra.
Anh ta gần như không còn để ý đến những cánh cửa ra vào lẫn những cánh cửa sổ làm bằng thủy tinh, cũng quên mất việc phải ẩn mình.
Nếu không phải Lý Phúc và Trương Đại Lang ở phía dưới đều là người bình thường không có võ nghệ thì Tước Thủ đã sớm bị phát hiện.
Nhưng so với Tước Thủ đang sốc đến tột độ thì Lý Phúc và Trương Đại Lang vốn đã coi Lục Phù Diệp là tiên nhân, họ nhanh chóng lấy lại được tinh thần.
Cũng chính vì lý do này, hai người họ phát hiện ra điểm khác của lỗ tai sớm hơn Tước Thủ.
"Không phải tai hồ ly!
" Trương Đại Lang không khỏi thở phào nhẹ nhõm, hắn ta ghé sát vào Lý Phúc nói nhỏ: “Tai hồ ly không giống như vậy!
"
Hắn ta lo lắng tiên nhân sẽ để ý nên không nói thẳng ra, đôi tai này giống tai thỏ hơn tai hồ ly.
Lý Phúc gật đầu, lòng cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
Trong lòng hắn ta không hề mong muốn tiên nữ lại là một "Hồ thần", ba người nói năng kỳ lạ kia trông không giống người tốt, nhìn thế nào cũng thấy có vấn đề.
Thậm chí anh ta còn nghi ngờ.
.
. những người Phất Hương kia, thực ra là tà giáo mà triều đình đang nhắc đến!
Lúc này, tiên nhân đang ở bên cửa sổ dựng một bên tai lên, dường như đã phát hiện ra bọn họ.
Thấy Lục Phù Diệp mở mắt nhìn sang, Lý Phúc nói: "Chúng ta vào thôi, tiên nhân tỉnh rồi.
"
Hai người bước vào quán ăn nhỏ, cách đó không xa, Tước Thủ lại trốn sau một cái cây với vẻ mặt hoảng hốt.
Lỗ tai, lỗ tai.
.
. động đậy?
Lỗ tai động đậy!
Cho dù là công pháp kỳ dị nào đó, như là tàn nhẫn khâu tai thú lên đầu người như may vải thì nó cũng không thể nào cử động như vừa rồi được!
Tước Thủ cảm thấy tinh thần mình bị đả kích đến hốt hoảng, anh ta thực sự không dám tin vào những gì mình nhìn thấy.
.
.
.
.
.
Đó là một đôi tai thú trắng muốt! Đôi tai mọc trên đầu người lại có thể cử động!
So với những dân chúng thường như Lý Phúc, tuy có biết chữ nhưng không được học hành nhiều, hiểu biết của họ về thế giới này không nhiều, thì những người đọc sách, biết võ công như Tước Thủ lại rất khó chấp nhận chuyện trên đời này thật sự có thần tiên, yêu quái.
Lúc người bên trong nhìn sang, hắn ta suýt nữa không kịp trốn.
.
. Điều này gần như không thể xảy ra với một trinh thám hàng đầu được.
Hay là.
.
. nàng chỉ là người bình thường, nhưng lại sử dụng một loại công pháp tà ma nào đó mà hắn ta không biết?
Tước Thủ ổn định lại tinh thần rồi nhanh chóng nghĩ ra một khả năng.
Dù sao Phất Hương cũng ở nơi hẻo lánh, cho dù hắn ta là Tước Thủ, hắn ta cũng biết rất ít về nơi đó, chỉ biết nơi đó vừa ẩm ướt vừa oi bức, cây cối mọc um tùm.