-Ưm...
.
.
.
Đào Anh ngồi dậy.
-Đây là.
.
.
.
-Dậy rồi à?
Đào Anh nhìn qua.
-Gia Huy?
-Gì?
-Sao.
.
.
-Cô ở đây là do tôi mang về.
Rồi sao?
-Tại sao.
.
.
-Thấy cô nằm ở ngoài đường nên mang cô về.
Rồi sao?
-Nhưng.
.
.
-Không nhưng nhị gì hết.
-Tôi.
.
.
.
6 giờ rồi!
Chết mất!
-Gì?
-Mẹ tôi đang đợi ở nhà!
Đào Anh ra khỏi giường.
Chạy ra ngoài.
Rồi chạy vào phòng.
-C.
.
.
Cái cửa.
.
.
ở.
.
.
ở đâu?
-Phụt!
Ha ha ha!
-Cười giề!
Lẹ lên.
-Rồi rồi cô nương!
Gia Huy đứng dậy đi ra ngoài mở cửa cho Đào Anh.
-Rồi.
-Cảm ơn.
Đào Anh chạy ra ngoài.
Sáng hôm sau tại trường.
-Đào Anh!
-Linh?Sao mặt vui vậy?
-H.
.
Hôm qua.
.
.
tớ không gọi cậu được.
-À.
.
.
Điện thoại tớ hết pin.
Sao?
-Anh.
.
.
Anh Quốc Bảo.
.
.
-Quốc Bảo?.
.
.
Quốc Bảo làm sao?
-D.
.
dậy rồi!
-H.
.
.
Hả?
-Ừ!
Dậy rồi!
Ơ?Đào Anh cậu chạy đi đâu vậy?
Bệnh viện.
.
.
bệnh viện.
-A!
-Này!
Đi đường phải cẩn thận chứ!
-Cháu xin lỗi ạ!
-Con nhỏ này!
Nhanh đi mà.
.
.
.
.
nhanh đi mà.
.
.
.
Đào Anh chạy vào bệnh viện lên cầu thang không may bị vấp.
-A.
.
.
.
chân mình.
.
.
.
Đào Anh vẫn cố lên lầu.
-Hộc hộc hộc.
.
.
.
.
.
312.
.
.
.
.
đây rồi.
.
.
Đào Anh tính mở cửa thì.
.
.
-Aaaa.
Mở miệng ra nào.
.
.
-Tôi tự ăn được.
-Thôi mà.
.
.
.
.
Anh đang nằm vậy.
Với lại mới thức.
Sao mà ăn được?Đi mà.
.
.
Đào Anh không cần nhìn cũng biết giọng nói đó là của Chi.
-Không đi học à?
-Hì.
.
.
Anh phải vui lên đi.
Em xin cô cho đi trễ đó.
Mới được ở đây.
-Thôi.
Đi học đi.
-Sao đuổi em?
-Đi đi.
Tôi mệt rồi.
-Ơ?.
.
.
.
vậy cũng được.
Bye bye.
Đào Anh liền chạy đi để Chi ra ngoài.
Cạch.
-Mau khoẻ anh nhé!
Chi nói xong bước đến cầu thang đi xuống.
Đào Anh đi lại căn phòng lúc nãy.
Để tay lên cửa.
-Thức rồi hả?.
.
.
.
mau đi học nhé.
.
.
.
Đào Anh nói xong đi bộ về nhà.
-Không muốn đi học nữa.
.
.
Về nhà.
.
.
Két.
-Mẹ ơi.
.
.
-Ủa?Con không đi học à?
-Dạ không.
.
.
-Sao mặt con tái thế này?
-Con không biết.
.
.
Mẹ Đào Anh lấy tay để lên trán.
-Con sốt nữa rồi này!
Vào phòng đi.
Mẹ gọi điện cho cô giáo.
-Dạ.
.
.
Trường.
-Sao không thấy Đào Anh nữa?.
.
.
.
.
Linh ngồi trong lớp lo lắng.
Ra chơi,
Linh chạy ra hỏi cô.
-Cô ơi.
Đào Anh không đi học hả cô?
-À.
.
.
Lúc nãy mẹ Đào Anh có nói Đào Anh sốt nên ở nhà rồi.
-.
.
.
.
Cảm ơn cô.
.
.
.
Linh vào lớp,
lấy điện thoại ra nhắn cho Đào Anh.
Nhà.
.
.
-Nóng quá.
.
.
.
Đào Anh nằm trên giường.
Bzzz
-Linh?
Đào Anh nhắn lại nói xin lỗi Linh rồi làm rơi điện thoại xuống.
-A.
.
.
.
.
Đào Anh quay sang lượm điện thoại và đụng vào một cái hộp dưới giường.
-Gì đây?
Đào Anh mở ra,
tất cả ở đây là hình của Đào Anh hồi nhỏ.
-Hì.
.
.
mình.
.
.
.
xấu thật.
.
.
nhưng.
.
.
sao có cảm giác là mình thấy hình này ở đâu rồi?.
.
.
.
Đào Anh lật lật mấy tấm hình phía sau.
-Sao.
.
.
.
.
không có?.
.
.
Cạch.
-Đào Anh ơi.
.
.
.
Mẹ Đào Anh đi vào.
-Mẹ.
.
.
-Sao.
.
.
.
con cầm gì vậy?
-Mấy tấm hình này.
.
.
-À à.
.
.
.
mấy tấm lúc con còn nhỏ.
-Không.
.
.
.
Tại sao không có hình con là em bé?
Mẹ sững một hồi.
.
.
-Con.
.
mệt rồi.
.
.
.
Ăn đi rồi ngủ.
Mẹ bỏ tô cháo kế bên với một viên thuốc.
-Mẹ trả lời con đi.
-Ăn đi con.
-Mẹ trả lời con đi.
-Ăn đi.
-Mẹ.
-Được rồi!
Mẹ quát lên.
Đào Anh không giật mình nhưng có lẽ đã biết sự thật.
-Mẹ.
.
.
sẽ nói.
Mẹ đi lại Đào Anh.
-Lần đầu tiên mẹ gặp con.
.
.
là lúc con.
.
.
.
6 tuổi.
.
.
.
-Ha.
.
.
.
-Mẹ đã thấy con ở cô nhi viện.
.
.
Đáng lẽ con phải nhớ mẹ đã mang con về nhưng.
.
.
.
vì cú sốc nào đó.
.
.
-Vụ hoả hoạn.
.
.
-Hả?
Mẹ quay sang Đào Anh.
-Vụ hoả hoạn.
.
.
.
không thấy thi thể cô bé đó.
.
.
.
vì đó là con mà.
.
.
vậy.
.
.
Đào Anh nhìn mẹ khóc.
-Tên thật của con là.
.
.
.
Hà Minh Tuyết Mai.
.
.
.