-G...
.
Gì?
-Con tên là Hà Minh Tuyết Mai.
-Con đang nói gì vậy?
Mẹ Đào Anh đứng phắt dậy.
-Con.
.
.
-Mẹ à.
.
.
.
Đào Anh khóc.
-Đâu phải đúng không mẹ?Đâu phải đâu mà?!
Mẹ Đào Anh không biết nói gì chạy ra ngoài.
Đào Anh đứng dậy khoá cửa lại.
Soạt.
.
.
-K.
.
Khó thở.
.
.
.
.
Đào Anh ngất ngay cửa phòng.
Bệnh viện buổi chiều.
Cạch.
-Anh Bảo em có mang đồ ăn đến nè~~
-Không đói.
-Hả~~Thôi mà.
Anh ốm đi nhiều rồi đó.
-Không có.
-Ăn đi~~
-Không ăn.
-Đi mà~~
-Đã bảo là không ăn rồi mà!
Quốc Bảo hất tay trúng hộp cơm.
-A.
.
Anh.
.
.
Là đồ đáng ghét!
Em ghét anh!
Chi chạy ra ngoài.
-Haiz.
.
.
.
Sao lúc nào cũng phải là nó vậy?Còn cô ta.
.
.
Biến đi mất tăm luôn.
Bộ muốn thấy mình bị như thế lắm à?Vì ai mà mình nằm trên đây cơ chứ?Bực mình.
Cộc cộc.
-Đào Anh.
.
.
Ba con về rồi này.
.
.
.
Nói chuyện gia đình luôn đi.
-.
.
.
-Đào Anh?
Xoạch xoạch
-Cửa khóa rồi?.
.
.
.
Đào Anh! Con mở cửa ra ngay cho mẹ!
Nhanh lên!
-Gì vậy em?
Ba Đào Anh bước đến.
-Nó khóa cửa rồi.
.
.
-Gì?Chìa khóa.
.
.
Để anh xuống lấy.
-Ừ.
.
.
Nhanh nhanh nha anh.
.
.
Ba Đào Anh chạy xuống tìm chìa khóa.
-Đây rồi!
-Mở ra đi anh.
Cạch.
-Đào Anh!
Mẹ nhìn xuống.
-Sao con nóng thế này?
-Mẹ.
.
.
-Anh mau gọi cấp cứu đi!
-Ừ!
Sau một lúc Đào Anh được chở đến bệnh viện.
Cạch.
Cửa phòng bệnh viện Quốc Bảo mở ra.
-Cho con bé vào đây.
Bác sĩ nói với mấy cô y tá.
Quốc Bảo đang ngủ mở mắt từ từ.
-Gì vậy?.
.
.
.
Quốc Bảo ngồi dậy.
-Con bé sốt cao.
Nó cần nơi thoáng một chút,
mong anh chị hãy cho bé nghỉ ngơi.
-Vâng.
.
.
Con bé có sao không bác sĩ?
-Sẽ không sao đâu.
.
.
Gia đình ra ngoài tôi hỏi chút chuyện nhé.
-Vâng.
.
Bác sĩ và ba mẹ Đào Anh ra ngoài.
Quốc Bảo gọi cô y tá.
-Cần gì hả em?
-Ai vậy chị?
-À.
.
.
Một cô gái sốt nặng.
.
.
.
nhìn là biết.
.
.
Vừa chở đến đây thì cô bé cứ luôn miệng nói nóng với khó thở.
.
.
Mặt thì toàn là mồ hôi.
Nhìn mà thấy thương.
Đã đắp khăn lên trán rồi.
Chị có chuyện,
ra ngoài nhé.
-Dạ.
-Mà giờ em hết cô đơn trong căn phòng này rồi nha.
Có cô gái đẹp nữa chứ.
Sau khi chị y tá đi ra ngoài,
Quốc Bảo mở màn từ từ kế bên mình.
Nhìn cô gái đó.
-Đ.
.
.
Đào Anh?
Cô gái đang thở mạnh,
mặt lấm tấm mồ hôi,
mặt nhăn lại,
không ai khác.
.
.
là Đào Anh.
-Cô.
.
.
.
Quốc Bảo nhìn chằm chằm.
Đào Anh vẫn thở mạnh.
-Mẹ.
.
.
mẹ.
.
đừng bỏ con mà.
.
.
.
con nóng quá.
.
.
ở đây nóng quá mẹ ơi.
.
.
.
.
Xung quanh là lửa mà.
.
.
.
Quốc Bảo nhăn mặt lại.
-Lửa?
-A!
Đào Anh giật mình mở mắt ra.
Cô đưa tay lên trán.
Quốc Bảo từ từ kéo màn lại.
-Mình.
.
.
.
đang ở đâu.
.
.
.
Nóng quá.
.
.
.
.
.
Đào Anh ngồi dậy.
-Đây là.
.
.
bệnh viện mà.
.
.
.
Sao mình lại ở đây.
.
.
.
Đào Anh đứng dậy,
đi lại cánh cửa,
lướt qua giường Quốc Bảo.
Cạch.
-Này.
Đào Anh quay lại.
-Cô về giường nằm đi.
-Q.
.
.
Quốc Bảo?Sao anh lại ở đây?
-Vì ai mà tôi ở đây chứ?.
.
.
.
Về giường đi.
-Đây là mơ mà.
.
.
-Gì?
-Vì tôi biết,
trong mơ mới có thể gặp anh.
.
.
Tôi muốn gặp anh nhưng không được.
.
.
-.
.
.
.
Đào Anh khóc.
-Vì tôi anh mới nằm trên cái giường đó.
Vì tôi anh mới phải đau.
.
.
.
Tôi xin lỗi.
.
.
Tôi muốn nói với a-
Quốc Bảo đi lại ôm chặt Đào Anh.
-Anh.
.
.
-Ngốc à?Đây không phải mơ.
-Không phải?.
.
.
-Ừ.
Đào Anh khóc.
-Xin lỗi.
.
.
hức.
.
.
tại tôi.
-Đừng nói nữa.
.
.
-Tôi nhớ anh.
.
.
.
rất nhớ anh.
.
.
-Đồ ngốc.
.
.
Tôi cũng vậy.
.
.
Đào Anh khóc nức nở trong vòng tay của Quốc Bảo.
Quốc Bảo bế Đào Anh lên giường lúc nãy.
-Cô đang sốt không nên khóc nhiều.
Ngủ đi.
Sau khi đó,
Quốc Bảo mới biết Đào Anh ngủ từ lúc nào.
-Ngủ rồi sao?.
.
.
.
Quốc Bảo về giường nằm xuống.
Sáng hôm sau.
-Oáp.
.
.
.
Đào Anh ngồi dậy,
dụi mắt.
Cô quay qua bên trái của mình.
Mở màn ra.
Ngắm Quốc Bảo.
-Chưa dậy à.
.
.
.
"Con tên là Hà Minh Tuyết Mai"
Đào Anh đột nhiên cảm thấy như trái tim mình tan nát.
Cạch.
-Đào Anh.
.
.
.
Mẹ Đào Anh bước vào.
-.
.
.
-Đào Anh à.
.
.
-Con muốn ở một mình.
.
.
-Con nghe mẹ nói tí đi.
-Con không muốn nghe gì hết.
Tên thật của con,
ngày ba mẹ gặp con,
lúc đó con ra sao,
.
.
.
.
con không muốn nghe.
-Đào Anh à.
.
.
-.
.
.
.
-Vậy làm sao con biết con tên là Hà Minh Tuyết Mai?
-.
.
.
.
Đào Anh mở to mắt.
-Con.
.
.
.
chỉ là đoán thôi.
-Đoán?
-.
.
.
.
Quốc Bảo mở mắt ra.
-Ý con là sao?Đoán?
-Đoán.
Vì cô gái đó có khuôn mặt giống con.
Đang bị mất tích.
-Vậy con là.
.
.
-Con chỉ nghĩ thế thôi.
Hà Minh Tuyết Mai.
.
.
.
Có thể là con.
Quốc Bảo mở to mắt.
-Con muốn ở một mình.
Mẹ ra ngoài đi.
Mẹ Đào Anh không nói gì,
ra ngoài.
Xoạch.
Quốc Bảo kéo màn.
-Quốc Bảo?
-Ý cô là sao?Hà Minh Tuyết Mai?
-A.
.
.
.
-.
.
.
Quốc Bảo đi qua chỗ Đào Anh.
-Là thật sao?
-.
.
.
-Cô trả lời đi.
-C.
.
.
có lẽ vậy.
-.
.
.
Quốc Bảo đi lại ôm Đào Anh.
-Em đây rồi.
.
.
.
-Nhưng.
.
.
tôi vẫn chưa nhớ hoàn toàn đâu.
-.
.
.
.
-Tôi vẫn chưa biết chắc rằng tôi là Hà Minh Tuyết Mai và có khi.
.
.
tôi chỉ giống với Hà Minh Tuyết Mai mà thôi.
-.
.
.
.
.
-Xin lỗi.
.
.
-Nghỉ đi.
.
.
.
Sắp đi học lại rồi.
Lại sắp có cuộc thi nữa.
Đào Anh mới chợt nhớ ra.
Year's School Boy và Year's School Girl sắp diễn ra.
Trường.
-Đăng ký chưa?
-Rồi!
-Ghê vậy!
-Ê!
Năm nay chắc Quốc Bảo thắng nữa đó!
-Ừa!
-Nhưng có cả Year's School Girl!
-Họ tên?
-Phạm Uyển Nhi ạ!
-Lớp?
-11B7
Cả trường xôn xao về cuộc thi.
-Có thi không Chi?
-Tất nhiên là thi rồi.
Ngu à?
Thu và Chi nói chuyện với nhau.
-Cụ thể có cuộc thi gì vậy?
-À.
.
.
.
Cuộc thi thứ nhất là Perfect Dress,
thứ hai là Perfect Crown,
cái thứ ba là.
.
.
Đào Anh nói chuyện với Linh qua điện thoại.
-Perfect Couple?
-Ừ!
Tất cả người tham gia của cuộc thi Year's School Boy và Year's School Girl sẽ chon người mình muốn nhảy và từ đó có cuộc thi Perfect Couple!
-Gớm.
.
.
.
.
.
-sao lại gớm?
-Không thích.
Bữa đó nghỉ cho rồi.
.
.
Mà sao giờ này chưa vô học?
-À.
.
.
đang dọn chuẩn bị cho cuộc thi nè.
-Ồ.
.
.
-Bye nha!
Linh phải dọn rồi.
-Ừa!
-Khoan!
-Hả?
-Linh đăng ký cho Đào rồi!
-Hả?!
Tút tút tút.
.
.
-Gì?Đăng ký rồi á?
-Này.
Nếu hết bệnh rồi thì về nhà giùm tôi cái.
Ở đây ồn chết được.
-Ồn hả?Cho chết này!
Đào Anh ném gối vào mặt Quốc Bảo.
-Cô.
.
.
.
-Sao?Bleh!
-Muốn chết hả?
Quốc Bảo ném lại.
-Thấy vì ai mà tôi phải nằm đây không?
-Tôi mù à?Sao không thấy?
-Cô.
.
.
Cạch.
-Quốc Bảo à,
mẹ đến.
.
.
Mẹ Quốc Bảo đi vào rồi đứng hình khi thấy hai người giỡn với nhau.
-A.
.
.
.
Cháu chào cô.
.
.
.
-Đ.
.
.
Đào Anh?Sao cháu.
.
.