Tần Niệm cúi đầu, ngồi ngay ngắn trên ghế, thành thật trả lời.
“Hôm nay tôi đã chuyển từ khu nhà máy đến ở nhà mẹ tôi rồi, nghe nói...
. .
Sau khi biết chuyện tôi liền ngất xỉu, sáng nay mới thấy khỏe hơn một chút. Mẹ.
.
. con gái kia của mẹ tôi đã trở về, từ nay tôi sẽ ở nhà của mẹ tôi.
”
Lưu Trung Hòa hiểu rõ, đây là từng người về đúng vị trí của mình.
“Cô đã gặp em trai cô chưa? Chính quyền địa phương nói sẽ đưa nó đến cô nhi viện.
”
Cô gái đột ngột ngẩng đầu, gương mặt nhỏ nhắn đầy lo lắng,
“Minh Minh không đi cô nhi viện, nó sẽ sống với tôi!
”
Sau đó giọng cô lại nhỏ dần, không còn tự tin lắm.
“Nên tôi cần đảm nhận công việc của mẹ tôi, để có thể nuôi sống Minh Minh.
”
Lưu Trung Hòa không hỏi thêm điều gì, nhưng Tần Niệm rõ ràng cảm nhận được sự thay đổi trong khí chất của ông.
Lưu Trung Hòa đẩy ly nước về phía Tần Niệm rồi quay lại bàn làm việc, lấy ra một tờ giấy và viết vài dòng.
“Những ngày tới cô nghỉ làm đi, ổn định công việc ở nhà đã rồi hãy quay lại làm việc. Cô sẽ đảm nhận vị trí của mẹ cô, làm nhân viên bán hàng ở khu vải. Cô có thể bắt đầu công việc, các thủ tục thiếu sẽ bổ sung sau.
”
“Cảm ơn ông rất nhiều!
”
Cô gái vui mừng đứng dậy, cúi chào, đôi bím tóc cũng vẫy lên.
Lưu Trung Hòa dường như cũng bị sự vui vẻ của cô truyền nhiễm, mỉm cười nói,
“Nói đi nói lại, tôi và cha mẹ cô cũng là bạn cũ, chỉ là.
.
. ừm, sau này có khó khăn gì cứ nói riêng với tôi, còn trên mặt thì vẫn phải gọi tôi là giám đốc.
”
“Dạ biết rồi, chú Lưu!
”
Tần Niệm nhìn thẻ tên của ông, gọi theo đúng cách.
Bây giờ rõ ràng là cơ hội để thân thiết hơn, không thể bỏ lỡ.
Lưu Trung Hòa nhìn cô gái cuối cùng cũng đã thả lỏng, lắc đầu cười, cô vẫn còn là một đứa trẻ.
Tính cách của cô không giống với Tần đại ca cùng Vương Mũ Hoa, có lẽ môi trường sống có ảnh hưởng rất lớn đến tính cách của con người.
Nhìn lại đứa con trai của Tần đại ca bộ dạng đầy hưỡng nội thẹn thùng, Lưu Trung Hòa cảm thấy tiếc cho số phận của đứa trẻ, đều là bị số phận ép buộc.
Tần Niệm hoàn thành một việc lớn, vui vẻ nhảy chân sáo ra khỏi cửa hàng.
Công việc dễ dàng hơn cô tưởng rất nhiều. Cô đã chuẩn bị sẵn kế hoạch A và kế hoạch B.
Kế hoạch A là giả vờ đáng thương, nước mắt là công cụ.
Kế hoạch B là nếu kế hoạch A không hiệu quả thì sẽ tuyệt vọng, làm ầm ĩ ở cửa, cầm bảng biểu tình, dùng chiêu “Cô có biết tôi là ai không?” để dọa dẫm và uy hiếp, bất kể gì cũng phải lấy được công việc này.
Không ngờ kế hoạch A chưa kịp sử dụng hết đã thành công.
Nguyên nhân có lẽ liên quan đến câu nói của Lưu giám đốc: “Tôi và cha mẹ cô là bạn cũ.
”
Dù không biết cụ thể quan hệ thế nào, nhưng quả thật là được hưởng lợi từ công sức của người trước.
Dù sao đi nữa, việc lớn đã xong, Tần Niệm cảm thấy gánh nặng trong lòng đã được dỡ bỏ.
Tần Niệm vào hợp tác xã xếp hàng mua gạo, đảo mắt nhìn quanh để xem có thể mua thêm gì để cải thiện cuộc sống, thì nghe thấy nhân viên bán hàng gọi.
“Gạo thường một hào bốn, gạo ngon một hào sáu, cô lấy loại nào?”
“Gạo ngon, tôi lấy gạo ngon!
” Tần Niệm đáp.
Dự định mua nhiều, nhưng cuối cùng chỉ mang được một bao gạo về nhà với vẻ mặt ủ rũ.
Buổi chiều, thịt đã hết, quầy bán thịt đã ngừng bán, không mua được thịt.
Quầy bánh có nhiều bánh, nhưng cô lại không có phiếu mua, nên cũng không mua được bánh.
Thời đại phải có phiếu mua hàng, dù có khoản đồng tiền “khổng lồ”, nhưng không có phiếu thì cũng không thể mua được hàng.
Hơn nữa sau khi mua gạo, chỉ còn bốn hào.
.
.
Haiz, đúng là cuộc sống khổ bức khi xuyên không mà!
Tần Niệm mang gạo vào đại tạp viện, đi dọc đường đều chào hỏi mọi người,
“Vâng, tôi là đi mua gạo về.
”
“Vài ngày nữa đi làm, vẫn là đảm nhận công việc của mẹ tôi.
”
“Cha mẹ bên đó cũng bảo tôi dẫn em trai về ăn cơm, nhưng tôi nghĩ không tiện lắm, nên vẫn ăn ở nhà mình.
”
Tần Niệm đã quyết tâm tạo ra hình ảnh gần gũi bình dị trong trong đại viện, vừa vì hai chị em không có chỗ dựa, dễ bị bắt nạt, vừa để tìm được những nguồn hàng cần thiết cho sau này.
Rẽ vào ngõ nhà mình và nhà bà Phùng, cô nghe thấy tiếng cười vui vẻ của Minh Minh, có vẻ như đang chơi nước với bà Phùng ở sân sau.
Tần Niệm không làm phiền, chỉ cất gạo vào lu, rồi nhìn cây gậy gỗ cũ.
Nghĩ một chút, cô thay bộ đồ xỉn màu của Vương Mỹ Hoa, quấn một mảnh vải đen làm khăn che đầu, làm cho mình trông kín đáo hơn.
Lỗ nhỏ tuy nhỏ, nhưng không cản trở Tần Niệm gầy yếu, cô chỉ cần nghiêng người qua một chút là đã lách qua được.
Phủi sạch bụi trên người, nhìn quanh thấy không ai chú ý, cô đi về phía có đông người hơn.
Tân An là một thành phố nhỏ gần Bắc Kinh, được xây dựng như một thành phố công nghiệp vì nhu cầu quân sự của Bắc Kinh.
Trong núi sâu có xưởng công binh, trong thành phố còn có xưởng máy móc gia dình quân nhân, xưởng chế biến thực phẩm quân dụng.
.
.
Vì thành phố đã được quy hoạch từ trước, nên gần nông thôn, tài nguyên phong phú.
Có vài nhà máy lớn trong thành phố không lo lắng về lợi nhuận, đãi ngộ tốt, nên dù mua hay bán, làm ăn ở Tân An cũng dễ dàng hơn các nơi khác.