Cuộc Sống Ngọt Ngào Trong Truyện Ngược Niên Đại Văn

Cuộc Sống Ngọt Ngào Trong Truyện Ngược Niên Đại Văn

Cập nhật: 25/09/2024
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 48
Đánh giá:                      
Ngôn Tình
Xuyên Không
Truyện Sủng
Hiện Đại
Điền Văn
Trọng Sinh
Nữ Phụ
Xuyên Sách
     
     

Tần Niệm thấy có dấu hiệu thay đổi, lập tức ra hiệu cho Minh Minh bằng ánh mắt. Minh Minh hiểu ý, ngay lập tức tiến lên, lắc lắc tay bà Phùng.

“Bà ơi, bà hãy nhận đi, chị nói bà tốt với cháu, nên bảo cháu phải hiếu kính với bà.

Bà Phùng nắm lấy tay nhỏ của Minh Minh, cả đời bà ấy đơn độc, về già không ngờ lại có duyên với trẻ nhỏ.

Bà Phùng vốn thích vải vóc, lại thực sự quý Minh Minh, người đã sống mạnh mẽ cả đời cuối cùng cũng mềm lòng,

“Được, bà sẽ nhận, lát nữa bà sẽ làm cho cháu một bộ đồ ngủ nhé.

Tần Niệm thấy cảnh bà Phùng và Minh Minh thân mật như vậy, không khỏi mỉm cười.

Những người ít có duyên với cha mẹ như bọn họ, có thêm một người yêu thương cũng là một điều hạnh phúc.

“Bà Phùng, cháu muốn để Minh Minh ở đây trước, trong nhà hết gạo rồi, không có gì ăn, cháu muốn đi cung tiêu xã mua một ít đồ.

“Đi đi, cháu cứ yên tâm để Minh Minh ở đây.

Bà Phùng ôm chặt Minh Minh, cả hai cùng cười, trông rất hòa hợp.

Tần Niệm cũng mỉm cười đứng dậy, đột nhiên nhớ ra điều gì, từ túi xách lấy ra vài viên kẹo cứng, đưa cho Minh Minh một viên.

“Minh Minh, ở nhà bà phải nghe lời, chị mua xong đồ sẽ về ngay.

Nhóc con nhận kẹo, vui vẻ gật đầu.

Tần Niệm đưa một viên kẹo khác cho bà Phùng.

“Bà cũng ăn kẹo ngọt đi, tối về cháu sẽ làm món ngon!

Bà Phùng: ...

.

.

.

Đây là coi bà ấy như trẻ con sao?

Tần Niệm mang theo túi xách thong thả đi đến cung tiêu xã, nhờ có sự giúp đỡ của kỹ ức nguyên chủ, nói là đồ có thể cho ai cũng được nhưng không thể để Tần Thanh Thanh hưởng lợi được, nên tất cả đều được đưa cho Tần Niệm.

Hiện tại tài sản cố định của Tần Niệm có phiếu gạo, hai khối tiền lẻ, một cây bút máy, cùng một số sổ tay, dây buộc tóc nhỏ và những thứ linh tinh mà các cô gái thích.

Ồ, còn có vài viên kẹo cứng mà Tần Niệm vừa cho Minh Minh và bà Phùng nữa.

Tài sản không nhiều, nhưng so với việc không có gì thì đã khá hơn nhiều, hơn nữa cô còn có một kho vải, hoàn toàn có chỗ dựa để sống thoải mái. Tần Niệm tự động viên mình.

Sắp đến cung tiêu xã, Tần Niệm trước tiên rẽ vào một cửa hàng bách hóa bên cạnh để giải quyết công việc của Vương Mỹ Hoa, cô phải yêu cùng chứng thực càng sớm càng tốt.

Hiện tại còn chưa đến thời điểm khôi phục thi đại học, những thanh niên trí thức chưa có việc làm đã đến tuổi thì đều phải xuống nông thôn.

Cô có thể đi xuống nông thôn, nhưng Minh Minh thì không thể, vì vậy cô phải ở lại thành phố.

Hiện tại, nhân viên bán hàng tại cửa hàng bách hóa là công việc rất tốt, khi Tần Niệm vào, cô thấy ngoài những khu vực hàng tiêu dùng có người xếp hàng.

Những quầy khác chỉ có vài người, những quầy hàng có giá trị cao và không có hàng thì thậm chí không thấy bóng người, nhân viên bán hàng đang đan len và trò chuyện.

“Chị ơi, xin hỏi hôm nay giám đốc có ở đây không?”

Tần Niệm hỏi một người phụ nữ trông hiền lành không quá bận rộn.

Người đó thấy Tần Niệm ăn mặc tươm tất và xinh đẹp, cũng không phớt lờ, mà hỏi,

“Cô tìm quản lý làm gì?”

“Tôi là con gái của Vương Mỹ Hoa, đến để giải quyết chuyên công việc.

Vừa dứt lời, mọi người trong đều có phản ứng khác nhau, nhiều người quay đầu nhìn về phía người phụ nữ bán vải. Cô ta có vẻ không vui, mở miệng ngay lập tức,

“Cô nói là con gái của Vương Mỹ Hoa? Cô nói đến là đến? Tôi nói tôi cũng phải, vậy tôi có thể đến không?”

Một câu nói khiến mọi người cười ồ lên.

Tần Niệm không hề tức giận, mà cũng cười theo, rồi nhìn cô ta từ đầu đến chân vài lần, khiến cô ta cảm thấy xấu hổ mới nói,

“Bác gái, bác còn già hơn cả mẹ tôi, muốn làm con gái của mẹ tôi à? Vậy cũng quá chênh lệch rồi!

Cả phòng lại cười ồ lên, làm cô ta tức đến mặt đỏ bừng, ngẩng cao đầu nói,

“Cô chính là đứa trẻ bị nhầm lẫn đó sao? Người trước đã xác nhận không phải là con gái của Vương Mỹ Hoa, cô làm sao chứng minh cô là con gái của Vương Mỹ Hoa? Ai cũng muốn đến thay thế, lỡ không phải thì sao?”

Tần Niệm nhíu mày.

“Bác gái ơi, bác không phải là giám đốc, tôi tìm là giám đốc, bác gái có là giám đốc sao?”

Người phụ nữ vẫn còn muốn nói lại, chỉ nghe thấy tiếng nói từ quầy hàng tiêu dùng bên kia gọi, “Được rồi, nhanh chóng đi ra sân sau, phòng giám đốc ở đó.

Cô ta chỉ còn biết tức giận mà không làm gì được, vì quầy hàng tiêu dùng thực sự rất bận.

Nghe thấy có người chỉ Tần Niệm liền đi ra sân sau, cô nhìn người phụ nữ bán vải một cái, rồi đi ra sân sau, khiến người phụ nữ tức giận đến mức ngã lăn.

Trong văn phòng giám đốc của cung tiêu xã, một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, mặt mày đoan chính, đang viết gì đó. Khi nghe tiếng gõ cửa, người đó liền lớn tiếng nói.

“Vào đi!

Cô gái đứng ở cửa nhẹ nhàng đẩy cửa, mỉm cười với ông rồi bước vào phòng.

“Đồng chí! Cô tìm ai?”

Lưu Trung Hòa hỏi, có vẻ như ông không nhận ra cô gái này.

Cô gái có phần bối rối, vân vê quai túi xách,

“Chào ông, tôi là con gái của Vương Mỹ Hoa, hôm nay tôi đến để đảm nhận công việc của mẹ tôi.

Giọng cô có vẻ yếu ớt và mang chút cảm xúc buồn bã.

Lưu Trung Hòa lập tức nhận ra cô là ai, bởi vì chuyện của nhà Wang Meihua đã nổi tiếng khắp thành phố.

“Cô ngồi đi,

Lưu Trung Hòa rót cho cô một ly nước, không đề cập ngay đến công việc mà bắt đầu nói chuyện phiếm với cô.

“Cô vẫn đang sống ở khu nhà máy cơ khí à? Tôi không thấy cô trong đám tang của mẹ cô.

Người đàn ông khôn khéo giấu ý nghĩ của mình sau mắt kính, sắc mặt vẫn mang vẻ hòa ái dễ gần.