Sau này, mỗi khi về nhà, cuối cùng cũng có bữa cơm nóng hổi mà ăn.
Ăn cơm xong, Mộc Hề còn ngâm mình trong một bồn tắm ấm áp, rồi viết một đơn thuốc đưa cho Quỳnh Chi. Từ ngày mai, nàng sẽ bắt đầu ngâm dược liệu để tắm.
Là người thừa kế huyền môn, nàng có công pháp tu luyện độc môn, nhưng linh khí ở thế giới này lại không mấy dồi dào. Ngâm dược liệu có thể hỗ trợ tăng cường tu vi.
…
Ba ngày sau, là ngày Mộc Lễ tham gia kỳ thi nhập học. Mộc Hề biết ca ca rất coi trọng việc này, nên từ sớm đã đưa hắn đến Thư viện Dật Vân.
“Tiểu Hề, muội cứ về trước đi. Ta nhất định sẽ vượt qua kỳ thi.
”
“Vâng, muội tin huynh!
”
Mộc Hề hào hứng cổ vũ, tiếp thêm động lực cho Mộc Lễ. Sau khi tiễn ca ca vào thư viện, nàng dẫn theo Quỳnh Chi định đi dạo quanh khu vực gần đó.
Trấn này không lớn, cách đó không xa là một khu chợ. Mộc Hề nghĩ đây là cơ hội để mua sắm vài thứ cần thiết trong nhà.
“Quỳnh Chi, chúng ta đi mua ít bút mực, giấy và nghiên cho ca ca.
”
Mộc Hề chợt nhớ ra những ngày qua mình mải vùi đầu vẽ bùa, quên mất chuyện chuẩn bị đồ dùng học tập cho ca ca.
Tiện thể, nàng cũng có thể mua thêm chu sa và giấy vẽ bùa, vì số giấy mà chưởng quỹ Tiền tặng lần trước đã dùng hết.
“Vâng, thưa cô nương.
”
Quỳnh Chi ngoan ngoãn đi theo Mộc Hề, nhưng cả hai vừa đi đến gần tiệm sách thì bị một người chặn lại.
“Tam Nương, sao muội lại đến trấn này?”
Một người đàn ông quen mặt đứng chắn trước mặt Mộc Hề, ánh mắt nhỏ đầy vẻ trơ tráo quét lên người nàng.
Đó là đại đường ca của nguyên chủ – Mộc Huy – được Mộc Ngu và Lý thị nuông chiều đến hư hỏng. Hắn có dáng vẻ xấu xí với đôi mắt sói hung ác, sống mũi khoằm hiểm ác, thêm vào đó là nụ cười lưu manh khiến người ta không thoải mái. Ánh mắt hắn lại càng trơ trẽn khi nhìn chằm chằm vào Quỳnh Chi đứng bên cạnh Mộc Hề.
Quỳnh Chi giật mình, nhưng vẫn kiên quyết đứng chắn trước mặt Mộc Hề, giọng run rẩy nhưng cứng cỏi mắng Mộc Huy:
“Không được nhìn cô nương của ta như vậy!
”
“Ôi chao, mấy ngày không gặp, Tam Nương giờ còn học đòi làm tiểu thư đài các rồi à?”
Mộc Huy đã mấy ngày không về nhà, dĩ nhiên không biết những chuyện lớn xảy ra trong gia đình họ Mộc.
Mộc Hề liếc nhìn hắn một cách chán ghét, rồi vỗ nhẹ lên vai Quỳnh Chi để trấn an nàng:
“Quỳnh Chi, đừng sợ.
”