Sau đó, nàng nở một nụ cười mỉa mai, nhìn thẳng vào Mộc Huy:
“Ngươi là ai? Ta quen ngươi sao?”
Nụ cười khinh thường của nàng lập tức thổi bùng cơn giận của Mộc Huy. Hắn tức tối xắn tay áo lên, quát:
“Tam Nương, dám giỡn mặt với ta à? Ta đánh chết muội bây giờ!
”
Vừa nói, hắn vừa định lao vào đánh Mộc Hề như thường lệ. Nhưng lần này, hắn bị nàng chộp lấy cổ tay, xoay người một cái, rồi mạnh mẽ quật hắn ngã xuống đất.
Khi Mộc Huy còn đang loay hoay định đứng dậy, nắm đấm của Mộc Hề đã trút xuống người hắn như mưa.
Miệng nàng vừa đánh vừa quát:
“Ta cho ngươi dám bắt nạt ta! Dám cướp đồ ăn của ta! Dám mắng ca ca ta! Ta đánh chết ngươi luôn!
”
Dáng vẻ của nàng lúc này không còn chút nào giống tiểu thư khuê các, khiến mọi người trên phố đều há hốc mồm kinh ngạc.
Đặc biệt là Quỳnh Chi, khi nhìn thấy dáng vẻ mạnh mẽ của cô nương nhà mình, nàng liền hóa thân thành “fan cứng”, vừa ngưỡng mộ vừa gào to:
“Cô nương, cô nương, đừng đánh nữa!
”
“Quỳnh Chi, hôm nay cô nương sẽ dạy ngươi một điều: Đối với súc sinh, tuyệt đối không được nương tay!
”
Mộc Hề ra tay không hề nhẹ. Những ngày qua nàng liên tục luyện tập vào ban đêm, tuy chưa đến giai đoạn Trúc Cơ, nhưng thể lực đã mạnh gấp trăm lần so với trước.
Mộc Huy bị đánh đến mức phải nằm co quắp trên đất ôm lấy thân mình. Mộc Hề không thèm để ý đến đám người đang xúm lại xem, lạnh lùng cảnh cáo:
“Về nhà bảo cha mẹ ngươi rằng nếu còn dám bắt nạt ta và ca ca, thì tự mình liệu hồn!
”
Dứt lời, nàng quay người bước đi một cách đầy khí thế. Quỳnh Chi cũng không quên đá Mộc Huy một cái rồi nhổ nước bọt:
“Khốn kiếp, còn dám bắt nạt cô nương của ta, lần sau đánh cho thừa sống thiếu chết!
”
Nhìn thấy nàng tiểu tỳ học theo mình, Mộc Hề suýt nữa bật cười. Hai chủ tớ vui vẻ rời đi, tâm trạng thoải mái vô cùng.
Mộc Huy nằm trên đất, ánh mắt đầy căm hận nhìn theo bóng lưng của họ. Nhưng Mộc Hề chẳng mảy may bận tâm.
Sau khi mua đủ bút mực, giấy và nghiên cho Mộc Lễ, nàng lại rẽ qua cửa hàng bán quan tài gần đó. Bên cạnh tiệm quan tài là một cửa tiệm nhỏ bán chu sa và giấy bùa.
Cửa tiệm này không có tên, chỉ yên tĩnh nép mình trong góc chợ.
Khi Mộc Hề bước vào, nàng thấy trong tiệm chỉ có một ông lão râu bạc đang chăm chú xếp tiền giấy. Ông lão khẽ ngẩng đầu liếc nhìn nàng, rồi lại tiếp tục công việc, như thể nàng chỉ là một đứa trẻ tò mò vào xem.