Đỉnh Cấp Tông Sư

Đỉnh Cấp Tông Sư

Cập nhật: 08/04/2024
Tác giả: Tô Minh
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 6,515,161
Đánh giá:                        
Đô thị
     
     

Cùng lúc này…

“Ha ha… Thằng khốn! Xem ra mày không may mắn rồi! Vất vả phá vỡ biển nham thạch, cuối cùng lại làm quà cho người khác”, lão tổ Hoang Diệm lạnh lùng chế giễu, điệu cười bỡn cợt.

Tô Minh không thèm mở mắt ra. Anh biết là có người đang đến, hơn nữa còn có hơn trăm người.

“Hái quả sao?”, Tô Minh thầm nghĩ. Đúng vậy! Anh từng bước đi lên trên, đi đến nơi sâu nhất củ biển nham thạch, đi xuyên qua, để lại một đường đi… Người khác có thể thuận theo đường đó mà đến, sau đó có thể dễ dàng đi đến trước mặt ngục tù kiếm trận.

Chỉ có điều…

Quả của Tô Minh có dễ hái thế không?

Một giây sau…

Hàng trăm kiếm tu do Trịnh Càn dẫn đầu đều xuất hiện ở gần Tô Minh.

Ai nấy cũng sáng mắt lên nhìn về phía Tô Minh, thỉnh thoảng lại nhìn sang ngục tù kiếm trận và nhìn sang cả lão tổ Hoang Diệm ở trong ngục tù kiếm trận.

Dường như lão tổ Hoang Diệm đã chấp nhận số phận, ông ta không nói hai lời mà dựa nửa người vào góc của ngục tù kiếm trận, nhắm mắt tu dưỡng. Nhưng trên thực tế, tận sâu đáy lòng ông ta vô cùng phấn khích. Bởi vì đông người đều đến vì ngục tù kiếm trận. Vậy thì khả năng ngục tù kiếm trận được phá là vô cùng lớn.

“Ngộ nhỡ mình thật sự được thoát ra thì cũng phải chết! Haiz…”, lão tổ Hoang Diệm thầm gào hét trong lòng.

“Làm thế nào mà anh làm được?”, cô gái áo trắng ở cảnh giới bán bộ Tiên Đế tay cầm kiếm hỏi, đôi mắt hiếu kỳ nhìn về phía Tô Minh.

Cô ta cũng rất muốn biết.

Dù sao thì biển nham thạch cũng vô cùng đáng sợ. Kể cả là bán bộ Tiên Đế nhưng bảo cô ta phá ra một đường trong biển nham thạch thì cô ta cũng không thể làm được. Vậy mà người trẻ tuổi chưa đến 30 tuổi lại làm được, đúng là thần kỳ.

Tô Minh không thèm để ý, vẫn ngồi khoanh chân ở đó.

Thấy Tô Minh không đáp lại, sắc mặt cô gái áo trắng trở nên khó coi, thậm chí có chút sát ý. Lời nói không hợp mà dấy lên sát ý, đúng là khủng khiếp.

Cô ta nhìn chằm chằm vào Tô Minh, cuối cùng chỉ còn lại điệu cười lạnh.

Trong lòng cô ta đã phán tội chết cho Tô Minh.

“Đừng kích động, đừng lãng phí thời gian. Ngồi xuống đi, quan sát ngục tù kiếm trận, nghĩ cách lĩnh ngộ ngục tù kiếm trận đi!

”, Trịnh Càn cảm nhận được sát ý của cô gái áo trắng nên vội nói, sợ cô gái đó lại kích động, ra tay bồng bột.

Cô gái đó tên là Tiền Nhiêu, là con gái chi trưởng của quý tộc ở Huyền Li kiếm quốc, thân phận địa vị cao quý, bản thân cô ta cũng rất lợi hại.

Cô ta từng vào tu luyện ở học viện kiếm đạo quốc đô của Huyền Li kiếm quốc, là một người duy nhất trong một trăm kiếm tu đường đường chính chính được vào học viện.

Mặc dù Tiền Nhiêu chỉ tu luyện một năm ở đây, vì không qua được sát hạch nên bị loại nhưng cũng đủ khiến người ta kính sợ.

Trịnh Càn cũng có vài phần muốn lấy lòng cô ta, ngay cả Dư Hưu gần đây cũng có ý định theo đuổi và lấy lòng Tiền Nhiêu.

Tiền Nhiêu thân phận cao quý, thiên phú mạnh, lại được nhiều người cung phụng, tính cách kiêu ngạo, có chút ngổ chiến.

“Muội biết rồi!

”, Tiền Nhiêu gật đầu, thu lại sát ý của mình.