CHƯƠNG 5 : QUÁ KHỨ
Trên sân thượng một cô nàng đang nhìn ra bầu trời trong xanh ấy . Cô đang nhớ về ...
. người mẹ của mình .
- Mẹ .
.
. mẹ ơi !
! - Chiêu Lam rơi nước mắt đẫm lệ .
--------------------- 12 năm trước -------------------
Trong một khu vườn tuyệt đẹp , một bé gái 5t và một bé trai 4t đang nắm tay nhau cùng người mẹ vui chơi .
- Mẹ.
.
mẹ ơi !
! Tiểu Lam muốn đi vào rừng chơi !
!
- Bé gái nói
- Tiểu Kiệt cũng muốn ! - Bé trai giơ tay
- Ừm.
. mẹ dẫn 2 con đi! - người mẹ vui vẻ mỉm cười đi
Vào khu rừng cả 2 vui tươi hớn hở hái hoa cho mẹ mình mà không lo nhìn nên lạc mất mẹ .
- Mẹ.
. mẹ ơi .
.
. huhu !
!
- Tiểu Lam la
- Chị ơi .
.
nín đi ta đi tìm mẹ nhé !
- Tiểu Kiệt nắm tay cô
Đi trong khu rừng hoang vắng với chỉ số IQ cao của 2 chị em nên cũng nhớ được đường đi . Nhưng .
.
. :
- Sao cô không ra tay ?? - một kẻ đàn ông lạ mặt nói
- Tôi không làm được .
. nó là con tôi .
. tôi không thể .
.
. xin các người hãy nói với chủ tịch tha cho chúng tôi đi ! - mẹ của Tiểu Lam vàTiểu Kiệt quỳ xuốn mặt đẫm nước mắt
-Mẹ.
. chị ơi ! - Tiểu Kiệt nói nhỏ
Tiểu Lam lấy tay bịt miệng cậu lại , quan sát tiếp .
- Nếu cô không xuống tay được thì đi trước tụi nó đi tui sẽ giúp cô < Pằng.
.
AAA>- Người đàn ông nói
- Tiểu Lam .
. Tiểu Kiệt chạy đi !
!
! Đừng về nhà !
!
! - Người mẹ nói
2 mắt mở to , tiểu Lam che lại không cho em thấy cảm này . Cô nhìn vào mẹ gương mặt mẹ đau đớn lắm !
sao lại như vậy? sao lại giết mẹ của cô chứ ? Nước mắt cứ rơi ra cô không hề chớp mắt cô nhìn vào gương mặt tên sát nhân đó . Cô thề sẽ phải bắt hắn đau đớn hơn mẹ cô 100 lần ,
1000 lần như thế . Tên sát nhân rời đi thì cả 2 chị em chạy ra đỡ mẹ .
- Mẹ.
.
.
mẹ ơi !
! Huhu.
.
.
!
- Tiểu Kiệt khóc
- Tiểu.
.
Lam.
.
.
con nhớ .
.
chăm sóc em.
.
.
và nhớ tìm ông ngoại con.
.
.
. tuyệt đối không được lại gần ông nội .
.
tìm ông ngoại.
.
.
lấy chiếc dây chuyền đó.
.
nó giúp con được nhiều lắm.
.
.
ứcc.
.
.
!
-người mẹ khó thở nói
-Huhu.
.
. Mẹ ơi .
. mẹ đừng chết mà .
.
tiểu Lam sẽ ngoan mà .
.
. sẽ nghe mẹ mà ! - Tiểu Lam đau đớn nhìn cô
- Tiểu .
.
.
ức .
. Lam ngoan .
.
. Tiểu Kiệt ngoan.
.
. nhớ mẹ dặn.
.
.
. phải tìm ba con và ông ngoại .
.
. mẹ không bảo vệ được các con !
!
! Mẹ y.
.
ê.
.
u.
. các con !
- nước mắt người mẹ rơi xuống bàn tay đang nắm chặt tiểu Lam rơi xuống nền đất
- Mẹ.
.
.
mẹ .
.
. huhuhu .
. mẹ ơi đừng ngủ mà .
. ! - Tiểu Kiệt lay
- Mẹ.
.
mẹ .
.
sao lại chết chứ ?? - tiểu Lam ôm tiểu Kiệt vào lòng
Cả 2 ôm lấy mẹ vào lòng , bỗng ba của 2 người chạy vào :
- Chu San .
.
.
. Chu San ! - ba của 2 bé ôm lấy cô
- Ba.
.
ba à .
.
.
huhu !
!
- Tiểu Kiệt ôm lấy ông
- < Bốp > Sao lại kêu mẹ con dẫn vào rừng hả ? Tại con mà Chu San đã chết .
. con vừa lòng chưa ? Đồ sao chổi !
!
! - ba cô tát lấy vào nói
Những lời nói đau đớn như cứa vào tim cô . Sao có thể nói cô như vậy . Cô vui sao khi thấy mẹ mình chết ? Cô muốn mẹ mình chết lắm sao ?
- Ba đừng la chị mà !
!
! - Tiểu Kiệt nói
----- Vài ngày sau , tổ chức tang lễ cho mẹ . Nhiều người nhìn cô bắng ánh mắt căm phẫn nhưng lời họ trao không đúng với ý họ . Cô đi ra cánh đồng hoa .
- Bạn tên gì vậy ? - 1 cậu bé hỏi
Tiểu Lam đưa đôi mắt nhìn .
- Bạn không biết nói à vậy viết nhé ! - cậu bé đưa tay ra
Tiểu Lam lấy tay viết vào tay cậu bé .
- Ô.
.
tiểu Lam sao ? Tớ là a.
Vũ .
.
ta làm bạn nhé !
! - cậu bé mỉm cười
Tiểu Lam khẽ gật đầu mỉm cười nhẹ nhìn cậu . Cậu thật trong sáng như mặt trời chỉ có cậu là thật lòng với cô thôi. Làm cho nổi đau cô tan đi .
----------- Tối đến , tiểu Lam viết một bức thư đưa cho tài xế nhờ chú đưa đến nhà cậu bé giùm và 12h đêm .
- Tiểu Kiệt đi nhá ! - Tiểu Lam hỏi
- Dạ !
! - tiểu Kiệt nghe lời
Cả hai bước nhẹ đi và trốn ra khỏi nhà đó đi tìm nhà Linh Trân , bắt đầu kể ra , ba mẹ Linh Trân cũng là bạn của mẹ cô nên họ hiểu được phần nào .
---------------------- HIỆN TẠI ---------------
Nước mắt cứ rơi ra công ơn nuôi dưỡng của nhà Linh Trân rất lớn đối với cô không thể quên được , cô vẫn còn nhớ gương mặt đó gương mặt của hắn rất là lạnh , tàn nhẫn bàn tay hắn rất dơ dính toàn máu .
- Sao lại trốn ở đây khóc chứ ? - Nhật Vũ ôm ngay sau cô