Định Mệnh Và Duyên Phận

Định Mệnh Và Duyên Phận

Cập nhật: 11/04/2024
Tác giả: Lục Anh Anh
Trạng thái: Dừng
Lượt xem: 31
Đánh giá:                      
Ngôn Tình
Truyện Teen
Truyện Sủng
Hiện Đại
  
  

Nhìn chiếc xe lao mất hút vào dòng người, hắn mới quay đầu trở về quán.

***

Ở ghế sau taxi, Giai Ân khẽ đưa tay day day huyệt thái dương, lắc lắc đầu, mắt hơi lim dim, tựa đầu vào thành cửa sổ, chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

Đoạn đường đi không xa, chiếc xe lăn bánh nãy giờ dừng trước một khu chung cư, bác tài liếc mắt qua gương chiếu hậu thấy cô ngủ say sưa, không biết trời đất như thế nào.

Ông xuống xe, mở cửa sau, chất giọng đầy lo lắng: "Cháu gái, tỉnh dậy đi, bác đưa cháu đến nhà rồi này".

Trong xe vẫn im lặng, gọi thêm vài lần không nghe được giọng cô đối lại, ông nhoài người qua cửa xe lay lay bả vai cô thức tỉnh.

Trong cơn mê man, cảm nhận có gì đó chạm vào người, Giai Ân từ từ hé mi mắt, bóng hình ông bác lay người mình cô mới dần tỉnh táo.

"Tỉnh rồi à, cháu mau xuống xe, bác còn đi"

Cô choáng váng một hồi trong xe, rồi bước xuống.

12 giờ 34 phút sáng.

Không còn bóng người chung quanh. Một dáng người nhỏ bé loảng choảng bước về hướng chung cư.

Đám côn đồ ngồi gần đó hút thuốc, uống rượu. Vô tình đảo mắt về phía Giai Ân. Bọn chúng thấy gái đẹp liền sáng mắt, hưng phấn. Đứng bật dậy, đi tới chỗ cô.

Bọn côn đồ đứng chắn trước mặt cô, số đó một tên bước tới chắc là người cầm đầu. Hắn ung dung, lại gần, vuốt nhẹ bên má cô. Cười hớn hở,

"Cô em, đi đâu mà về khuya thế kia, còn uống rượu nữa cơ đấy"

"Có cần bọn anh dìu về không" Hắn ta nói xong, cả đám phá lên cười.

Giai Ân lườm chúng, tránh né ánh mắt quái dị , bước qua tên đó.

Hắn không có ý định buông tha con mồi dễ dàng như thế, cứ đi theo sát, sờ soạng trên người cô.

Vậy mà cũng chẳng ngó ngàng, hắn ta hết kiên nhẫn đẩy cô cho hai tên đàn em phía sau giữ chặt hai cánh tay.

Hắn tiến gần, nhẹ nhàng vén cái váy dài kia, lộ ra cặp đùi trắng nõn. Vô số ánh mắt thèm thuồng đều dáng lên người cô.

Cố gắng giãy giụa, la hét, nhưng người có men rượu, sức lực cạn kiệt, mặc cho hắn sàm sỡ.

Hắn ta cười khoái chí, nhìn cô đầy dâm đãng, cái tay sờ vào trong váy, tay còn lại thuận thế bóp nắn cái mông.

Cô vùng vẫy, lấy chân đá vào bộ phận cánh đàn ông của hắn. Theo tự nhiên, hắn cuộn người lại kêu gào. Đám đàn em nhào tới xem xét tình hình của đại ca.

Cánh tay tự do, cô dùng hết sức thoát khỏi nguy hiểm. Nhưng đàn em hắn còn nhanh hơn, túm tóc cô lại.

Trán lấm tấm mồ hôi, Giai Ân tái mặt sợ hãi, cô hoảng hốt hét thật to 'cứu tôi với' nhưng bị gã đó bịt miệng không cho cô cơ hội phát ra tiếng.

Gã cầm tay lôi đi xềnh xệch đến trước mặt tên đại ca.

Hắn tức giận chửi thề

Mẹ kiếp!

Giọng hắn khàn khàn mang theo đau đớn, bóp cổ cô, "Mày có muốn tao làm nhục mày ngay tại đây không hả?"

Cô lắc đầu, nước mắt tràn lan trên khuôn mặt.

Không đợi cô nói, hắn nhoài người, đè cô nằm ra mặt đất.

Nước mắt không ngừng lăn dài, "Không, tránh tôi ra, không...

" Cho dù đập tới tấp vào ngực hắn, nhưng không chú tâm đến.

Bàn tay hắn vẫn giữ nguyên trên bộ ngực căng tròn cô, xoa xoa nắn nắn, cúi đầu hôn lên nó.

Bỗng nhiên, lực mạnh từ bàn chân ai đó đá văng tên kia ra xa, rồi kéo Giai Ân vòng qua sau lưng bảo vệ.

Giọng nam trầm ngâm, lạnh lùng không cảm xúc, "Ở yên sau lưng tôi, nếu không tôi sẽ không cứu nữa đâu"

Vẫn còn khóc nức nở, cơ mà ngoan ngoãn nép sau lưng anh, như chú mèo hoang bị kẻ xấu bắt nạt nhận được sự bảo vệ.

Nấm đấm tung mạnh vào mặt hai tên đàn em, hạ gục từng người dễ dàng. Còn thằng đại ca cầm con dao lại khó đối phó, tuy vậy, vẫn bị Lục Kiên ném nó sang một bên. Đồng thời, bẽ gãy cánh tay hắn.

__

Lục Kiên từ từ thở hắt ra, nghiêng mặt quan sát Giai Ân. Cô đứng đờ đẫn tại đó, run rẩy. Nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của cô gái đứng đối diện mình, anh khẽ thở dài.

Màn đêm yên tĩnh bao phủ, ánh đèn đường mờ ảo, hắt lên bóng lưng hai người.

Đến bên cạnh, anh nắm lấy tay cô kéo đi. Thân xác cao lớn, bước đi cũng nhanh nhẹn, cô theo sau, nhắt một chân không theo kịp, liền ngã khuỵu xuống đất. Tay anh còn nắm tay cô, cứ thế cũng kéo lùi về sau.

"Anh đi chậm lại được không, chân em đau" Giai Ân nói.

Anh quay đầu, thấy cô ngồi bệt trên đất, ánh sáng len lỏi chiếu vào cô, chân bên trái bị rỉ máu là vết dao cắt, còn trầy da nhẹ hai cánh tay. Không nói lời nào, anh vội vàng bế cô lên. Đi vào chung cư.

---

Con số đang nhảy trên biển báo, chỉ điểm số mười 'ting' đèn đỏ báo hiệu. Cửa thang máy mở ra.

Lục Kiên nhanh chóng bước ra, đi về hướng hành lang nhà họ.

Giai Ân ngẩng đầu, nhìn gương mặt nghiêm nghị của anh, cô nhẹ giọng nói

"Anh thả em xuống được không?, em đi được "

Lục Kiên không phát ra tiếng, sải bước đến trước cửa nhà cô, chợt cất tiếng,

"Mở cửa"

Cô giật nảy, vội vã đưa tay mở khóa cửa.

Anh để cô ngồi ở so pha, rồi tự mình kím hộp thuốc y tế mang ra. Lục Kiên nửa ngồi ở trước mặt cô, lấy bông gòn thấm qua nước sát trùng, lau nhẹ bề mặt vết thương.

"A.

.

. đau" Cô nhăn mặt, co chân lên ghế, song, bị anh tóm chặt, gác lên đùi.

Anh nhíu mày, lãnh đạm nói,

"Sao lúc đó không nói?"

".

.

.

"

Băng bó vết thương xong xuôi. Lục Kiên khom lưng định bế Giai Ân về phòng, nhưng bị cô từ chối.

"Cảm ơn anh" Vừa xoay tay nắm cửa, đằng sau vọng tới âm thanh hơi nhỏ dưng đủ để cho đối phương nghe thấy.

Anh quay đầu, cười khẩy, giọng điệu hờ hững nói, "Việc nên làm thôi"

.

.

.

***

Hai tuần sau, ba mẹ cô công tác trở về.  Mang theo nhiều đồ ăn ở vùng miền khác về đây.

__

Buổi sáng, trời trong veo, không nắng, không mưa, đem lại tâm trạng hăng hái cho con người.

Giai Ân ngồi thẫn thờ bên ban công, nhìn ra ngoài. Bỗng, mẹ cô bước vào, vỗ vai cô, "Con sao thế? Cứ ngồi đờ ra đó làm gì"

Cô như đang suy nghĩ điều gì đó?

"À, con không sao" Cô đáp lại

"Có chuyện gì thì nói cho mẹ nghe, không được giấu giếm đâu đấy"

Giai Ân chỉ cười trừ thay cho câu trả lời.

___________