Định Mệnh Và Duyên Phận

Định Mệnh Và Duyên Phận

Cập nhật: 11/04/2024
Tác giả: Lục Anh Anh
Trạng thái: Dừng
Lượt xem: 30
Đánh giá:                      
Ngôn Tình
Truyện Teen
Truyện Sủng
Hiện Đại
     
     

Ăn xong bữa tối, cả ba ngồi vào ghế sofa. Lục Kiên ngồi đối diện với ba mẹ, thản nhiên vắt chéo chân uống trà, đôi ngươi đen thẫm ngó qua khung cửa, ngắm nghía từng ánh đèn chợp sáng.

Bố anh húp một ngụm trà, chất giọng khàn đặc vàng lên đều đều,

“Con học xong đại học, sau này định như thế nào?”

Người mẹ theo đó hướng mắt về phía anh, không lên tiếng.

Từ khi ăn xong bữa tối, bây giờ anh mới hoay mặt lại nhìn họ, đặt chén trà xuống bàn anh trầm giọng, “Con không biết nữa, dự định sẽ lập nghiệp.

“Sao không về công ty nhà chúng ta mà làm cho đỡ cực nhọc.

” Mẹ anh nhẹ giọng nhắc nhở.

“Mẹ con nói đúng rồi đó, cứ về đây mà làm.

Lục Kiên nhíu mày, “Con không muốn, từ nhỏ con đã sống tự lập, bây giờ về đây, không giống tính cách của con.

“Nhưng...

. rất khó khăn khi mới khởi đầu đấy con à.

” Ba anh nhỏ nhẹ khuyên bảo.

Mẹ anh lại chẳng biết chuyện gì về kinh doanh nên đành yên lặng quan sát tình hình.

Sắc mặt của Lục Kiên khó chịu hơn hẳn. Không gian phòng khách chả có tiếng nói nào, im lặng đến ngột ngạt.

Tính tình anh từ trước tới nay không thích nói nhiều ba mẹ anh đều biết rõ, họ tôn trọng quyết định của anh, cũng chỉ êm đềm nhắm mắt làm ngơ mọi quyết định.

Mẹ anh thở nhẹ, “Được rồi, chuyện sau này thì để sau này tính, còn giờ mẹ hỏi con một chuyện.

” Dứt câu, bà đứng bật dậy từ chỗ ngồi mà thẳng tới nơi anh, nhẹ nắm lấy bàn thấy thô ráp.

“Xa nhà mấy năm, con ở bên ngoài giao lưu với nhiều người, đã có bạn gái chưa, dẫn về giới thiệu với ba mẹ đi .

” Ngữ điệu trách móc lấp loáng bên tai khiến anh buông đôi mắt xuống rồi hướng lên nhìn đăm đăm vào mẹ mà nhăn nhó.

“Con chưa.

” Lục Kiên dõng dạc đáp trả, cứ như vừa lập nên công.

Thái độ bà thay đổi, “Tại sao lại chưa, hết năm này đã 23 tuổi, đến bạn gái còn chưa có. Con xem, tiểu Liên cạnh nhà mình cũng bằng tuổi con lại lấy vợ còn sắp sửa có con ẵm bồng rồi kìa”.

“Mẹ à, người ta khác con khác.

.

Anh trầm ngâm đôi chút, cất tiếng nhẹ nhàng, “Thôi con về đây, cũng không còn sớm nữa, ba mẹ nghỉ ngơi đi.

Xong, anh đứng lên xoay người bỏ đi. Bà thấy thế cũng đuổi theo, ba anh vẫn ngồi im rin rít ở đó xơi chén trà chẳng đếm xỉa gì về mấy chuyện này.

Anh ra khỏi cửa, mẹ anh vọng ra, “Tiểu Kiên à, cũng trễ rồi ở đây đi rồi mai hẵng về.

Lục Kiên cầm lấy nón lên, anh đội vào, vọng giọng, “Không được ngày mai con còn có tiết học.

Bà nhìn anh, cả mười phần đều là bất lực, “Ừ, thôi vậy về đi. Chuyện vừa nãy coi như mẹ chưa nói gì hết.

“Nhớ giữ gìn sức khỏe, khi nào rảnh rồi về đây với ba mẹ.

Lục Kiên im thin, lặng lẽ ngồi lên mô tô phóng xa khỏi biệt thự. Mẹ anh vẫn đứng đó đưa ánh mắt nhung nhớ nhìn bóng hình anh dần dần khất xa. Dù bà có tức giận, mắng nhiếc đánh đi nữa, thì trong lòng bà vẫn yêu thương đứa con trai này hết mực. Tình mẹ bao la, không bao giờ phai nhòa. Cũng chỉ có mẹ mới hiểu được lòng con, dù con có lớn, vẫn là đứa trẻ của mẹ.

Mẹ yêu con, chưa bao giờ công kể.

***

Kỳ Giai Ân đang ngắm nghía mình trong gương với bộ váy hai dây ôm sát người. Tuy mới mười tám, nhưng có lẽ thời gian ưu ái cho cô về việc này, dáng vóc Giai Ân trưởng thành hơn tụi bạn cùng lứa. Ba mẹ không cấm cản, cô ăn mặc vậy có thể tự do.

Ban đêm 8 giờ, nhiệt độ hạ xuống khá thấp trời bắt đầu se lạnh, những làn gió thoang thoảng lướt qua, ngấm đến tận xương tủy.

Giai Ân khoác thêm chiếc áo sơ mi dài mỏng, ngắn ngang eo được buộc sợ dây ở bên hông kèm với chiếc túi xách màu trắng nhỏ xinh xắn.

Hai hôm trước, một cậu bạn trong lớp mời tất cả mọi người cùng có mặt tại tiệc sinh nhật ở quán karaoke để chung vui. Cô là người thích tiệc tùng sao mà có thể bỏ qua cơ hội đáng giá này được, liền đồng ý ngay tức khắc.

Hôm nay ba mẹ cô đều không ở nhà, họ bận rộn đi công tác nửa tháng sau mới về. Hai chị em cô phải sống nương tựa vào nhau trong vài ngày đến.

Ra khỏi phòng, cô lại gần ghế sofa, nhắc nhở cậu em trai vừa đang gặm nhấm thanh socola, vừa chăm chú xem tivi: “Nhớ canh chừng nhà cẩn thận, chị mày phải ra ngoài với bạn rồi.

Cậu vẫn ngồi bất động trên ghế, không thèm ngoảnh mặt lại dù chỉ một lần. Cô cũng chẳng mấy quan tâm cứ thế mà đi.

***

Trung Tâm Thành Phố.

Dòng người cùng xe qua lại tấp nập, đông đúc đến ngạt thở.

Quán karaoke THE BLACK OF HEAVEN.

Người ra ra vào vào nhiều vô kể.

Giai Ân bước xuống chiếc taxi, đi vào đại sảnh, cô đã hẹn vài người bạn đứng đó chờ cô rồi vào chung. Ngó đông tây, cô cũng thấy hai ba cô bạn của mình tập trung bên quầy nhân viên nói chuyện rôm rả với nhau.

Tiến gần, Kỳ Giai Ân vỗ vỗ vai cô bạn đứng gần đó, nụ cười trên môi dần hé ra, hơi lớn giọng, “Này, tớ tới rồi.

Một cô bạn cách đó không xa, bước lại gần Giai Ân, nắm lấy tay cô vội vàng kéo vào dãy hành lang, giọng có hơi nôn nóng, “Bọn tớ đứng đợi cậu từ nãy giờ, mỏi hết cả chân, nhanh lên các cậu ấy còn đợi.

Cả đám bạn thấy thế cũng cất bước đi theo. Giai Ân cũng chẳng thèm nói gì thêm.

Đẩy cửa vào, bên trong khá đông đúc nhưng căn phòng rộng rãi chứa đủ bọn họ, đa phần là con trai khoảng chừng mười, hai mươi mấy người.

Âm nhạc vang vọng inh ỏi cả căn phòng.

Chủ bữa tiệc - Diệp Minh Thành - đang mời rượu, thấy các cô đi vào, nụ cười trên môi càng rộng ra, tươi rói.

Anh chàng đi tới, chu đáo mời họ vào chỗ ngồi. Tuy học chung lớp khá thân thiết nhưng Giai Ân vẫn lịch sự chào hỏi, rồi đảo mắt tìm chỗ trống ngồi vào.

__

Không gian bữa tiệc vô cùng nhộn nhịp. Đồng thời, số người còn chen lấn để nhau dành hát, thật sự buồn cười hết muốn nói, còn lại thì đi bày trò, trộn lẫn các loại rượu, trả lời các câu hỏi ai thua người đó phải uống cạn ly .

Cô ngồi cạnh với Khương Tiểu Tiểu.

Giai Ân mải mê nhấm nháp trái cây đặt trên bàn, cũng chẳng mấy chú ý đến bọn người kia đang làm gì.

Bỗng có thân hình người con trai cao lớn ngồi xuống cạnh làm Giai Ân giật thót người, ngoảnh mặt về phía người ấy.

Người này cô cũng quen biết, hắn là bạn thân nhất của Diệp Minh Thành tên là Triệu Quân, nhưng khác lớp, thường ngày rảnh rổi lại sang lớp cô ngồi chơi. Có lần, Giai Ân nói chuyện đôi ba câu với hắn.

Hắn nhìn cô, mở lời trước: “Tôi có thể mời cậu một ly không.

” Tay hắn nâng ly rượu lên trước mặt cô, Giai Ân quan sát hồi lâu, không lên tiếng, cô không muốn uống rượu vào lúc này.

Còn chưa kịp lên tiếng từ chối, thêm một giọng nói say khướt cất lên, “Cậu phải nể mặt tôi uống một ly đi, dù sao hôm nay cũng là sinh nhật tôi mà.

Hai ánh mắt cùng lúc hướng về Giai Ân, khiến cô cảm thấy e ngại.

Thấy cô có hơi chần chừ, hắn vẫn giữ nguyên thái độ bình tĩnh, môi hé nụ cười, tiếp lời, “Chỉ một ly thôi.

Bất chợt trong vô thức cô đã nhận lời hắn: “Được rồi, tôi uống tôi uống.

” Nhân tiện cô tiếp tay đón nhận ly rượu ở trước mặt, nở nụ cười gượng gạo. Nâng chiếc ly uống cạn trong giây lát.

.

.

Khúc Tiểu Tiểu cạnh cô, nãy giờ ngồi chơi với đám người kia, đột nhiên quay đầu lại, thấy cảnh tượng Giai Ân uống cạn ly rượu xong bỏ xuống bàn, ngó sang người đang ngồi sau lưng Giai Ân. Cô kéo Giai Ân dính sát vào người, cô cười chào hắn ta, thì thầm thì với cô: “Cậu cũng uống rượu đó à.

Giai Ân đưa ánh mắt đầy bất bực nhìn Tiểu Tiểu, “Là bị ép thôi”

Khúc Tiểu Tiểu liền nở nụ cười gian tà, lôi ngay Giai Ân vào nhóm tụ họp đang chơi kia.

Bọn họ lấy một chai rượu trống không, xoay tròn trên bàn, trúng thì người đó phải chọn trả lời hay thử thách.

Đúng lúc cô đi lại, chai rượu vô tình quay trúng vào người Giai Ân, cô đánh mắt nhìn mọi người không nói tiếng nào.

“Cậu chọn trả lời hay thử thách Giai Ân.

” Một giọng nhẹ nhàng lên tiếng.

Cô suy nghĩ giây lát, cất giọng: “Mình chọn thử thách.

Diệp Minh Thành từ sau tiến lại gần cô: “Vậy cậu hãy cạn ly rượu được pha chế kia đi.

Mọi người cùng vỗ tay, la hét lên, một trong số hét to, “Nào nào, đưa ly rượu cho cô ấy đi.

Trước mặt cô là ly rượu pha chế theo kiểu cách tầng lớp với 4 loại rượu khác nhau. Cô kinh ngạc, nhìn thấy ly rượu to gấp 3 lần chiếc vừa rồi cô uống, bỗng chốc thần trí cô ngây ngốc.

“Tớ có thể lựa chọn cái khác không?”

Tất thảy đồng thanh: “Không được”.

Bị ép như thế, cô hết cách cầm ly rượu nốc một hơi nhưng vẫn còn gần nửa ly chưa hết. Tay cầm ly rượu bị dật lấy từ đằng sau, đôi mắt lờ đờ hướng về đằng sau. Cô thấy Triệu Quân đang thay cô xử lí sạch sẽ ly rượu.

Ánh mắt lạnh lùng của Triệu Quân dõi theo Giai Ân bấy giờ, bất ngờ giật lấy ly làm mọi người không khỏi ồ to.

Triệu Quân, hắn nở nụ cười không bằng lòng đối diện với ánh mắt thẫn thờ Giai Ân. “Bảo cậu uống hết là phải uống hết đấy à?”

“Tôi.

.

.

Hắn vẫn im lặng chăm chú nhìn Giai Ân mà không lên tiếng.

Bữa tiệc đi vào trạng thái bình thường trở lại, vẫn tụ họp chơi tiếp không còn quan tâm cô và hắn làm gì.

___

Ngồi trong góc một lúc, thần trí có chút không tỉnh táo, cảnh vật trước mắt mờ mờ ảo ảo, có lẽ vì uống nhiều nên bây giờ rượu phát huy tác dụng. Cô lay nhẹ vào đầu vài cái lấy lại tinh thần.

Giai Ân đứng lên, nụ cười thân thiện lúc nào cũng ở trên môi, nói lời tạm biệt mọi người rồi ra về. Mặc dù, bọn họ không cam lòng để cô về nhưng giờ cũng đã hơn 12 giờ nên để cô đi.

Đi từng bước lững chững, tay dựa vào thành tường bước khó khăn, cố lắm mới đi tới đại sảnh.

Trong khi không ai quan tâm đến thời cảnh, Triệu Quân lẵng lặng đẩy cửa đi theo Giai Ân. Hắn chạy nhanh ra ngoài thấy cô đang tựa người vào cái cột nơi bậc thang, hắn nhanh chân đi tới dìu cô đứng thẳng để tựa vào vai hắn.

Mắt cô lim dim, chớp chớp liên tục, dù đã say nhưng ý thức vẫn còn tỉnh tảo để nhận ra ai.

“Để tôi đưa cậu về.

“Không cần đâu, tôi có thể về được.

” Vừa nói xong hắn cũng đã đưa cô tới bên đường.

Chất giọng nhỏ nhẹ cất lên, “Cậu giúp tôi bắt một chiếc taxi đi.

Mặc dù hắn không can tâm để cô về một mình nhưng vẫn vẫy một chiếc taxi lại.

Khi dìu cô lên xe hắn dặn dò bác tài địa chỉ nhà và đưa tiền đầy đủ. Chiếc xe ngả bánh trên con đường nập xe.

.

----------------

Ủng hộ mình nhé.

谢谢。