Vệ Thành vẫn chưa từng rời khỏi.
Anh đứng từ xa nhìn cô truyền dịch, đầu gật gù, giống hệt như dáng vẻ ngủ gật trong giờ học Marx – Lenin ngày xưa.
Trời sáng, dịch truyền hết, cô quả nhiên không hề chú ý chính anh là người đã gọi y tá đến rút kim cho cô.
Anh không biết mình đang làm gì nữa, cứ như một linh hồn lạc lối, cùng cô truyền dịch đến khi kết thúc rồi lại lặng lẽ nhìn cô rời đi, chỉ còn lại một đống tàn thuốc trên mặt đất và cả người mệt mỏi.
Còn cô, cô không hề hay biết gì về tất cả những điều này.
Vệ Thành tự hỏi, có nên chạy đến để cô biết tất cả mọi chuyện hay không? Nhưng chân anh như bị đóng đinh tại chỗ. Anh hiểu rõ Chúc Kim Hạ, cô sẽ không quay đầu lại đâu.
Chúc Kim Hạ, cô ấy luôn chỉ hướng về phía trước.
…
“Còn sống không đấy?”
Điện thoại của Viên Phong gọi đến lúc trời đã sáng rõ.
Chúc Kim Hạ vừa từ bệnh viện về nhà, ngủ chưa được một tiếng đồng hồ đã bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Mí mắt nặng trĩu như bị keo dán chặt, cô gằn giọng: “Có chuyện gì thì xì hơi cho nhanh.
”
“Chậc, đấy là thái độ cầu xin người khác à?” Viên Phong bất mãn: “Có muốn tôi đi dạy thay cho cậu nữa không hả?”
“Có giỏi thì đừng đi.
”
“… Sắp chết đến nơi rồi mà còn vênh váo, đúng là cậu mà.
”
Chúc Kim Hạ và Viên Phong là bạn từ thuở nhỏ, cùng lớn lên trong một khu tập thể, hai người thân thiết như hình với bóng.
Một người là học sinh giỏi xuất chúng, một người lại học dốt đến tuyệt vọng, oái oăm thay, cuối cùng cả hai cùng vào làm việc tại một trường đại học, lại còn cùng khoa Ngoại ngữ.
Khác biệt là, Chúc Kim Hạ là giảng viên, chuyên ngành Văn học Anh – Mỹ, đầu năm nay vừa mới trở thành giáo sư trẻ tuổi nhất khoa.
Còn Viên Phong, gã học dốt này, nhờ phúc của ba mà hiện đang làm một công việc nhàn hạ trong hệ thống hành chính, tự giễu mình là nhân viên tạp vụ của phòng đào tạo, là một viên gạch của nhà trường, cần đâu lấp đấy.
Chúc Kim Hạ vẫn còn yếu ớt, trở mình nói vào chuyện chính: “Đã xem tin nhắn của tôi chưa? Sáng nay tiết ba tiết bốn, phòng A203, Lịch sử Văn học Anh —”
“Cậu bị đau bụng đến mức ảnh hưởng tới não rồi à? Môn đấy tôi dạy thay kiểu gì?”
“Bật phim cho sinh viên xem là được.
” Chúc Kim Hạ nói ngắn gọn: “Tiết trước dạy đến John Milton rồi, cho bọn nó xem 《Paradise Lost》.
”
Đầu dây bên kia im lặng trong giây lát.
Chúc Kim Hạ tưởng cậu ta không hiểu, bèn giải thích: “John Milton, 《Paradise Lost》 —”
“Cần cậu dịch à, tôi thi đại học Tiếng Anh còn đỗ đấy nhé!
” Viên Phong bực bội nói, rồi đột nhiên chuyển chủ đề: “Chúc Kim Hạ, hỏi cậu một câu.
”
“Hỏi đi.
”
“Cậu còn coi tôi là bạn không?”
“Ý cậu là sao?” Chúc Kim Hạ từ từ mở mắt: “Chỉ nghi ngờ trình độ tiếng Anh của cậu một chút mà cậu đã nâng tầm quan hệ của chúng ta lên mức độ này rồi à?”
“Là bạn bè thì chúng ta lớn lên cùng nhau, gần như ngày nào cũng gặp mặt, tại sao cậu muốn ly hôn, tôi lại không hề hay biết?”
“… Vệ Thành nói với cậu rồi à?”
“Cậu ta dám nói với tôi à? Tôi bênh vực cậu như thế, cậu ta biết rõ mà.
” Viên Phong cười lạnh: “Cậu tự xem lại bảng tin của mình đi.
”
Nghe đến đây, trong lòng cô liền dâng lên một dự cảm chẳng lành.
Chúc Kim Hạ lập tức cúp máy, mở WeChat ra.
Sáng sớm tinh mơ chẳng có mấy ai đăng bài, lướt xuống dưới một lúc, cô liền nhìn thấy bài đăng của Vệ Thành.
[Bạn gái chuẩn bị kết hôn, quen nhau tám năm, đăng ký kết hôn hai năm, đột nhiên đòi ly hôn, xin hỏi tôi nên làm thế nào?]
Bên dưới bài đăng này, Vệ Thành còn hài hước trả lời tất cả mọi người:
[Online chờ, rất gấp.
]
Chúc Kim Hạ: “…”