Chuyện tốt cứ quanh quẩn chẳng ai hay, trong khi tiếng xấu thì cứ truyền đi trăm dặm.
Giờ thì cả thế giới đều biết hai người họ đang lục đục ly hôn.
Chưa đầy một tuần sau, Chúc Kim Hạ như hồn ma phiêu diêu vào văn phòng của Viên Phong, ngã vật ra ghế sofa.
Viên Phong hít hà một tiếng đầy xót xa: “Nhẹ tay thôi tổ tông ơi!
”
Chúc Kim Hạ thều thào: “Bạn bè hai mươi năm, cũng chỉ có cậu còn quan tâm đến tôi. Người ta chỉ quan tâm tôi bay cao đến đâu, chỉ có cậu lo lắng tôi có bị ngã đau hay không…”
“Ai quan tâm cậu? Tôi đang lo lắng cho cái ghế sofa bọc da xịn của tôi đây này!
”
Chúc Kim Hạ tức đến nghẹn lời.
Viên Phong ném cho cô chai nước: “Tháng sau là đến ngày cưới rồi, cậu đã nghĩ kỹ chưa?”
“Lúc trước đề nghị ly hôn, tôi đã gọi cho khách sạn hủy tiệc rồi.
”
“Vệ Thành thì sao?”
“Vẫn không đồng ý.
”
“Người nhà thì sao?”
“Mỗi ngày đều gọi điện thoại oanh tạc.
”
“Nhà cậu ta hay nhà cậu?”
“Quân đội Anh – Pháp liên minh, có gì khác biệt sao?”
Viên Phong im lặng một lúc, thăm dò hỏi: “Chuyện này thật sự không còn đường cứu vãn nữa sao?”
Chúc Kim Hạ không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn cậu bằng đôi mắt đen láy.
Cũng đúng, hỏi câu này cũng thừa thãi, tính Chúc Kim Hạ thế nào, Viên Phong là người rõ nhất. Cùng lớn lên trong một khu tập thể, cùng nhau leo trèo nghịch ngợm, cùng bị mắng bị đánh, lũ trẻ con khác còn chưa bị ăn roi vào mông đã biết cách nịnh nọt xin lỗi rồi — ví dụ điển hình như cậu đây.
Dù có hơi hèn nhát một chút, nhưng ít ra cũng đỡ bị ăn đòn hơn.
(Ba Viên: Chưa chắc đã ít hơn đâu.
)
Nhưng Chúc Kim Hạ thì khác, cô là một người cứng cỏi, kiên cường.
Viên Phong đến giờ vẫn còn nhớ, hồi mới vào lớp một, trong khu tập thể có một cậu nhóc, thấp bé hơn bạn bè cùng trang lứa, suốt ngày bị bắt nạt. Có lần Chúc Kim Hạ bắt gặp, cô bé lập tức xông vào can thiệp.
Bên kia người đông thế mạnh, Viên Phong vội vàng chạy đến can ngăn… nhưng không kịp.
Sau đó không hiểu thế nào, trong lúc xô đẩy, có một cậu bé bị ngã, rách cả môi, gãy mất răng cửa.
Đều là con em trong khu tập thể, tối hôm đó, mẹ cậu bé hùng hổ dẫn con đến tận nhà để đòi lại công bằng.
Ba mẹ Chúc Kim Hạ mất sớm, cô được bà nội nuôi nấng, bà Chúc là người nghiêm khắc.
Bà già vừa cười làm hòa vừa xin lỗi, dù sao trẻ con đánh nhau chẳng ai phân định đúng sai, cháu mình lành lặn, con nhà người ta thì đầu rơi máu chảy, còn gãy mất răng.
Bà mắng Chúc Kim Hạ trước mặt hai mẹ con họ, bắt cháu gái phải xin lỗi.
Chúc Kim Hạ làm sao chịu cam tâm.
Sau đó, người mẹ kia dọa sẽ đến trường tố cáo, bắt Chúc Kim Hạ phải nhận kỷ luật, bà Chúc không còn cách nào khác, muốn êm chuyện, chỉ đành giơ cao tay định cho cháu gái một bạt tai.
“Xin lỗi mau!
”
“Cháu không xin lỗi.
”
Cái tát giáng mạnh xuống mặt Chúc Kim Hạ, cô bé thoáng chốc đỏ bừng cả mặt, mắt cũng đỏ hoe, nhưng vẫn ngẩng cao đầu, nghiến răng kìm nén nước mắt.
Bà Chúc tiện tay chộp lấy chiếc chổi lông gà trên tủ giày, quất liên tiếp vào người cô: “Xin lỗi hay không? Xin lỗi hay không?”
“Cháu không!
”
“Không xin lỗi!
”
“Cháu không sai, cháu không sai…”
Chúc Kim Hạ vừa khóc vừa né, nhưng dù thế nào cũng nhất quyết không chịu thua.
Cảnh tượng hỗn loạn như gà bay chó sủa.
Người mẹ kia dẫn con trai bỏ đi, không nói một lời.