Độc Lập Với Thế Giới, Ràng Buộc Với Anh

Độc Lập Với Thế Giới, Ràng Buộc Với Anh

Cập nhật: 30/12/2024
Tác giả: Dung Quang
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 139
Đánh giá:                      
Ngôn Tình
Hiện Đại
     
     

Lúc hai người bước ra khỏi quán ăn thì mặt trời đã lặn hẳn.

Xoa xoa cái bụng tròn căng, Chúc Kim Hạ vô tư đánh một tiếng ợ rõ to.

Thời Tự bật cười nhìn cô: “Sao giống bà bầu thế?”

“Tại ai chứ hả?” Chúc Kim Hạ lườm anh một cái, trong lòng hối hận không thôi.

Lại đi ngang qua tiệm làm tóc, cô soi mình vào tấm kính phản chiếu thì giật bắn mình bởi hình ảnh người phụ nữ trong gương.

… Ai đây?

Mái tóc dài xõa ra bị gió núi thổi rối tung chẳng khác nào Kim Mao Sư Vương Tạ Tốn, gương mặt mộc chẳng khác gì bát mì ăn kèm nước lã, bộ quần áo rộng thùng thình càng làm lộ rõ cái bụng “mang thai tháng thứ năm”.

Phụ nữ nào mà chẳng thích làm đẹp, nhất là kiểu “người đẹp” được người người nhà nhà khen ngợi từ nhỏ như Chúc Kim Hạ.

Ai mà ngờ được, mới vào núi chưa đầy hai ngày, cô đã tự biến mình thành người nguyên thủy sống trong hang động thế này?

Lại nhìn sang Thời Tự bên cạnh, ung dung tự tại như ông hoàng. Anh ta hoàn toàn không nhận thức được mái tóc dài luộm thuộm cùng bộ quần áo xộc xệch của mình.

Chắc chắn là do khí chất “bất cần đời” của gã này đã ảnh hưởng đến cô!

Mà dọc đường đi, Thời Tự lại được lòng người khác một cách kỳ lạ, cho dù là bà chủ bán trái cây trung niên hay cô gái Tây Tạng trẻ măng bán rau đều dành cho anh sự ưu ái đặc biệt.

Lúc Thời Tự mua lương thực, Chúc Kim Hạ lẳng lặng đứng bên cạnh xem anh chàng “biểu diễn”.

Chỉ thấy anh dùng tiếng Tây Tạng trò chuyện rôm rả với bà chủ, nụ cười dịu dàng như nước, ánh mắt long lanh như có nước mùa xuân, chẳng biết đã nói gì mà bà chủ bắt đầu nhét đầy túi đồ cho anh ta.

Mua rau xanh thì được tặng khoai tây.

Mua cà chua thì được tặng dưa chuột.

Quầy bán trái cây cũng vậy, anh ta đút hai tay vào túi quần, hỏi giá từng loại trái cây, cô gái trẻ liền lần lượt nhét vào tay anh ta: “Anh thử đi, ngọt lắm đấy.

“Quả sung này hái sáng sớm nay, tươi lắm.

“Táo có ba loại, loại này ngọt nhất, loại nhỏ kia là chua ngọt…”

Chậc.

Chúc Kim Hạ đứng bên cạnh nhìn, chỉ biết cảm thán thời buổi này, đạo đức suy đồi, lòng người thay đổi, chỉ cần có nhan sắc là có thể sống ung dung.

Con người “đạo đức suy đồi” kia nhận lấy quả đào giòn do cô gái trẻ dúi cho, bẻ làm đôi rồi đưa cho cô một nửa, nói: “Thử xem.

Chúc Kim Hạ không muốn trở thành đồng lõa với anh bèn lạnh lùng nói: “No rồi, không ăn đâu.

“Cái này không chiếm diện tích dạ dày đâu.

” Anh ta đặt quả đào vào tay cô, quay đầu mặc cả với cô gái “Bớt chút đi, tôi lấy nhiều một chút”.

Giọng điệu dịu dàng hết mức có thể.

Cô gái trẻ nói không thể bớt được nữa, đã là giá thấp nhất rồi.

Thời Tự bèn không mặc cả nữa, chỉ khi cô gái bắt chuyện, anh ta mới thở dài, thỉnh thoảng lại nhắc đến chuyện tháng trước mái nhà khu dạy học bị dột, tháng này nồi hơi nhà ăn lại hỏng, thay mới tốn kém biết bao.

Lúc trước là nụ cười rạng rỡ như hoa xuân, lúc này lại là tiếng thở dài thê lương.

Cảm xúc của cô gái trẻ bị điều động triệt để, cuối cùng không nói hai lời, bê từ trong nhà ra hai sọt táo khác.

“Đây là số táo nhìn không được đẹp mắt lắm, ba em chọn ra để nhà ăn. Tuy xấu xí, có quả còn bị nứt, nhưng vị rất ngon.

” Cô ấy đặt hai sọt táo trước mặt Thời Tự: “Tặng anh hết đấy, không lấy tiền đâu.

Chúc Kim Hạ: “…”

Còn có thể làm vậy nữa sao?

Ánh mắt của quần chúng hóng chuyện chuyển từ Thời Tự sang cô gái, rồi lại từ cô gái sang Thời Tự.

Cuối cùng, Thời Tự từ chối không được, đành phải “miễn cưỡng” nhận lấy “lòng tốt” này.

Ra khỏi cửa hàng trái cây, đồ đạc quá nhiều, Thời Tự một tay xách mấy túi lưới, cơ bắp cánh tay lộ rõ ​​đường nét rắn chắc.

“Cô định để tay không, không giúp tôi xách chút nào à?”

Chúc Kim Hạ liếc nhìn cô gái trẻ phía sau, mãi không nỡ rời đi: “Tôi đây không phải đang giúp anh sao? Một mình anh xách càng toát lên khí khái đàn ông đấy.

“…”

Thời Tự cười như không cười, cố chấp nhét mấy túi đồ nhẹ hơn vào tay cô: “Thấy mà không chia sẻ là có tội.

Chúc Kim Hạ cảm thán: “Bóc lột thì cứ bóc lột đi, còn bày đặt lý do lý trấu.

Thời Tự cũng không phủ nhận, chỉ thờ ơ nói: “Bần cùng sinh đạo tặc, bần cùng sinh đạo tặc mà thôi.

Nghe giọng điệu có vẻ còn rất tự hào.

Da mặt người này dày hơn cả tường thành rồi!

Điện thoại và laptop không thể sửa ngay được, Thời Tự nói tạm thời để ở cửa hàng sửa chữa, đợi đến cuối tuần quay lại lấy.

Anh xem giờ, lại đến siêu thị tiện lợi lớn nhất thị trấn, nói là mua vở và bút đỏ, còn đống trái cây rau củ thì để ở cửa siêu thị.

“Cô ở đây đợi tôi, nhớ trông đồ.

Chúc Kim Hạ gật đầu.

Anh đã đi vào trong rồi vẫn cảm thấy không yên tâm, cứ luôn ngoái đầu lại dặn dò: “Đứng đây đừng đi đâu lung tung, có chuyện gì thì gọi tôi.

“Biết rồi mà!

Chắc là bệnh nghề nghiệp bởi phải làm Hiệu trưởng lâu quá, nên giờ đây anh nhìn ai cũng thấy giống học sinh.

Trong lúc chờ đợi Thời Tự, Chúc Kim Hạ cảm thấy vô cùng buồn chán. Cô bắt đầu quan sát các mặt hàng trong tủ kính.

Trên kệ hàng cạnh cửa sổ là các loại giấy và sản phẩm vệ sinh, từ giấy vệ sinh đến đồ dùng vệ sinh cá nhân, tuy đầy đủ mọi thứ nhưng nhãn hiệu đều rất lạ lẫm, khác hẳn với siêu thị trong thành phố.

Cô đột nhiên nhớ ra, băng vệ sinh mình mang theo chắc chắn đã “hy sinh” trong lúc rơi xuống sông rồi, phải mua thêm thôi.

Thế là cô chăm chú tìm kiếm trên kệ hàng.

… Tìm thì tìm được đấy, nhưng lại khác xa so với tưởng tượng.

Chúc Kim Hạ nghiêng đầu trái một trăm tám mươi độ, rồi lại nghiêng phải một trăm tám mươi độ, cuối cùng xác định mình không nhìn nhầm — ở góc dưới cùng của kệ hàng, trên bao bì màu hồng phấn viết rõ ràng bốn chữ “Không gian tám độ.

“…”

Nhân tài!

Nhái lại trắng trợn như vậy, ai dám dùng chứ!

Cô căng mắt tìm kiếm hồi lâu, cuối cùng đành chấp nhận sự thật rằng trên kệ hàng chỉ có duy nhất một loại băng vệ sinh này thôi, chẳng lẽ nhà sản xuất “rởm” này còn muốn độc quyền kinh doanh ở vùng núi này hay sao?

Cô đang suy nghĩ có nên vào trong xem thử, tìm kiếm trên những kệ hàng khác hay không thì chiếc điện thoại cũ của Thời Tự trong túi áo khoác bỗng nhiên rung lên.

Cô cúi đầu nhìn, chết đứng.

… Là cuộc gọi của Vệ Thành.

Kể từ sau cuộc chia tay không mấy vui vẻ ở bệnh viện, đây là lần đầu tiên anh ta chủ động liên lạc với cô.

Chúc Kim Hạ nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại một lúc, khi ngẩng đầu lên, bóng dáng Thời Tự vẫn đang lượn lờ giữa các kệ hàng.

Cô bỏ lại đống rau củ quả, sải bước về phía đầu kia con đường, sau đó bắt máy.

“… Alo.

“…”

Cô lại “alo” thêm một tiếng, Vệ Thành vẫn im lặng, đầu dây bên kia mơ hồ truyền đến tiếng thở dồn dập.

Hoàng hôn buông xuống, gió núi thổi mạnh, tiếng gió rít gào bên tai, trong chốc lát cô không phân biệt được đó có phải là ảo giác của mình hay không.

Tưởng như sự im lặng kéo dài đến vô tận, cuối cùng Vệ Thành cũng lên tiếng.

“Đến mức này luôn ư? Để trốn tôi mà em phải mò đến tận nơi khỉ ho cò gáy đó sao?”

Quen biết tám năm, quá đỗi hiểu nhau. Anh ta vừa mở miệng, cô đã nghe ra hơi men trong đó.

“Anh uống rượu rồi à?” Bàn tay cô cầm điện thoại vô thức siết chặt.

“Sao nào, bây giờ em còn quản được tôi có uống rượu hay không sao?”

Chúc Kim Hạ im lặng.

Mượn hơi men, Vệ Thành bắt đầu trút bỏ hết những lời muốn nói, chất vấn cô tại sao nhất quyết phải ly hôn.

Gió núi rào rạt, Chúc Kim Hạ ngẩng đầu lên, nhìn những dãy núi trùng điệp.

“Bởi vì đến nước này rồi, em mới phát hiện mình không thể tiếp tục diễn kịch được nữa.

“Vậy sao lúc trước em không nói?” Vệ Thành cao giọng: “Lúc đồng ý đăng ký kết hôn em không nói, lúc đặt tiệc cưới em không nói, lúc tìm công ty tổ chức hôn lễ em không nói, lúc thông báo cho bạn bè người thân em cũng không nói, đến khi mọi người đều biết rồi, em mới nói không kết hôn nữa?”

Anh ta kích động đến mức giọng nói run rẩy.

“Em có biết ba mẹ tôi suốt ngày khóc lóc thảm thiết, tất cả mọi người đều biết chúng ta sắp kết hôn rồi, chỉ vì một câu nói của em, bây giờ họ không dám bước chân ra khỏi cửa, sợ ra ngoài bị người ta chê cười, gặp ai cũng hỏi han chuyện kết hôn…”

Men rượu càng khiến cơn giận trong lòng anh ta bùng phát.

Vệ Thành vốn không phải người giỏi ăn nói, mọi ấm ức dồn nén bấy lâu, hôm nay cũng tuôn ra hết.