Sự nghiệp dạy Tiếng Hán của Chúc Kim Hạ cứ thế lên hương, hay nói cách khác, sự nghiệp dạy Tiếng Anh của cô đã chính thức tuột dốc không phanh.
Tham gia giảng dạy đã ba năm, cứ ngỡ “con dâu đã thành mẹ chồng”, tất cả những lần đầu tiên với vai trò giáo viên cô đều đã trải qua, nào ngờ cơn sóng thần mới lại đang chờ cô ở đây.
Phiên âm.
Phiên âm thật sự là quá khó.
Trẻ con Tứ Xuyên học phiên âm đã khó.
Trẻ con Tứ Xuyên ở vùng Tây Tạng này học phiên âm còn khó hơn.
Chúc Kim Hạ: “Bèo nước gặp nhau.
”
Lũ trẻ: “Bần nước gặp phần.
”
Chúc Kim Hạ: “…”
Chúc Kim Hạ: “Mọi người đọc theo cô, bèo nước gặp nhau, bèo, b – eo – bèo.
”
Lũ trẻ: “Bần nước gặp phần, bần, b – ân – bần.
”
Chúc Kim Hạ: “Bèo nước gặp nhau, nhau, nh – au – nhau.
”
Lũ trẻ: “Bần nước gặp phần, phần, ph – ân – phần.
”
Dù dạy thế nào, bần vẫn là bần, phần vẫn là phần.
Chúc Kim Hạ bắt đầu suy nghĩ, rốt cuộc là giáo viên Tiếng Hán trước, A Bao, đã đào hố cho cô hay là cô tự đào hố chôn mình.
Luyện đọc cũng là một bài toán nan giải.
Tiết học đầu tiên mà Chúc Kim Hạ tiếp nhận là bài 《Con thuyền của cha》, một bài văn tự sự, tác giả hồi tưởng lại quãng thời gian từ nhỏ được cha đưa đi học, bày tỏ nỗi nhớ thương cha đã khuất.
“Có phải là chuyện xảy ra trong giấc mơ đêm qua, tôi vừa mới tỉnh giấc?”
Mở đầu bài văn, tác giả bắt đầu từ giấc mơ.
Bầu không khí đã được đẩy lên cao trào, nhưng khi lũ trẻ cất tiếng đọc, Chúc Kim Hạ vỡ mộng.
Cả lớp ba mươi mốt đứa trẻ, tất cả đều gào thét hết cỡ.
“Có! Phải! Là! Chuyện! Xảy! Ra! Trong! Giấc! Mơ! Đêm! Qua! Tôi! Vừa! Mới! Tỉnh! Giấc!
”
Chúc Kim Hạ: “…”
Không, đây không phải là vừa mới tỉnh giấc, mà là cô vẫn đang mơ.
Cô đứng trên bục giảng, nghẹn lời, có người ở ngoài cửa lớp cười hả hê.
Chỉ là lần này, người cười đã học khôn hơn, còn biết xách ghế ra ngồi nghe giảng.
Chúc Kim Hạ thử sửa cho lũ trẻ, bảo mọi người đọc với cảm xúc, nhưng ngay cả việc đọc trơn tru còn khó khăn, làm sao có thể đọc với cảm xúc được?
Số học sinh có thể đọc trôi chảy, không vấp váp hết cả bài văn, chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Đa số bọn trẻ còn nhận chưa hết mặt chữ.
Khi Chúc Kim Hạ yêu cầu bọn trẻ hạ giọng xuống, bọn trẻ trở nên lúng túng, độ trôi chảy vốn đã bất ổn lại càng giảm sút.
Dưới màn đọc bài ngắc ngứ của mọi người, Chúc Kim Hạ chỉ đành ngầm đồng ý cho bọn trẻ đọc theo kiểu hò hét, hùng hồn đọc hết cả bài văn.
Cảnh tượng này, nào phải là con thuyền của cha—
“Mà là mối thù giết cha.
”
Lúc ăn cơm trưa, Chúc Kim Hạ vẫn còn ám ảnh khi nhắc đến cảm nhận sau buổi học, may mà cô là người kiên cường và lạc quan.
“Thôi được rồi, ai bảo tình yêu mãnh liệt không phải là tình yêu chứ?”
Đêm qua trời mưa, sáng nay không có lớp, Đốn Châu vui vẻ leo lên núi, hái được một giỏ nấm nhỏ mang về, Thời Tự chế biến thành món ăn thơm ngon, ngọt ngào, chỉ là hơi ít một chút.
Thấy Chúc Kim Hạ mải mê nói chuyện, không để ý đến việc ăn uống, Đốn Châu gắp hết nấm vào bát cô: “Đúng rồi, giống như ‘angry sex’ cũng là ‘sex’ vậy?”
“Phụt—”
Chúc Kim Hạ bị sặc, phun ra một miếng nấm, rơi trúng ngay giữa trán Đốn Châu.
Miếng nấm trượt xuống sống mũi, Đốn Châu cúi đầu nhìn, Chúc Kim Hạ luống cuống lấy giấy lau cho cậu.
Chỉ có Thời Tự tăng tốc, tranh thủ lúc này càn quét sạch nửa đĩa nấm, liếc nhìn vị trí miếng nấm rơi trúng liền “khen ngợi” Chúc Kim Hạ: “Miệng cô đúng là súng máy đấy.
”
Sau đó, anh đặt bát xuống, rút khăn giấy lau trán cho Đốn Châu.
“Tiếng Anh thì không đạt, chuyện người lớn thì lắm mồm.
”
Đốn Châu kêu lên một tiếng, cầm đũa lên mới phát hiện: “… Ê, nấm của em đâu?”
Còn thủ phạm đã càn quét sạch nấm, lúc này đang gọi Chúc Kim Hạ đi rửa bát.
Từ khi biết cô chân tay vụng về, muối đường không phân biệt được, chuyện rửa bát đã không còn liên quan đến cô nữa, vì vậy, khi Thời Tự gọi cô, Chúc Kim Hạ còn hơi ngẩn người.
Đốn Châu ngẩng đầu lên từ sau bát, nói lí nhí: “Sợ cô giáo lại làm vỡ bát à? Hay là để em làm cho.
”
Bị Thời Tự từ chối, anh chỉ đích danh muốn Chúc Kim Hạ đi rửa bát.
Nhưng đi theo anh xuống bồn rửa dưới lầu, Thời Tự cũng không để cô động tay, chỉ đưa cho cô một chiếc khăn sạch, ra hiệu cho cô lau khô bát đã được rửa sạch.
Anh rửa một cái, cô lau một cái.
Lúc lau đến cái bát thứ hai, Chúc Kim Hạ nghe thấy anh nói.
“Trẻ con ở đây nói tiếng Phổ Thông muộn, từ lúc sinh ra, chúng chỉ nghe và nói tiếng Tây Tạng, mãi đến khi vào lớp 1 mới bắt đầu học chữ Hán.
”
“Không có trường mầm non sao?”
“Có.
” Thời Tự gật đầu: “Nhưng trường mầm non không cung cấp dịch vụ nội trú, đường núi xa xôi, hầu hết phụ huynh không thể đưa đón con cái hàng ngày, nên trường mầm non chỉ là hình thức.
”
Anh không ngẩng đầu lên, rửa xong một cái bát, tự nhiên đưa cho Chúc Kim Hạ.
“Khi nào rảnh, cô có thể đến lớp 1 xem thử, cô sẽ phát hiện ra hầu như không ai hiểu cô đang nói gì.
”
“Năm năm trời, ngoài một tiết Tiếng Hán mỗi ngày, thời gian còn lại chúng đều không sử dụng tiếng Phổ Thông, làm sao có thể nói trôi chảy, nói sao cho có cảm xúc được?”
Thời Tự lại cầm một cái bát lên, vừa rửa vừa nói: “Chúc Kim Hạ, cô phải kiên nhẫn.
”
Đến lúc này, cuối cùng cô cũng hiểu tại sao anh lại gọi cô đi rửa bát.
“Anh cố tình gọi tôi đi rửa bát, chỉ để nói chuyện này sao?” Chúc Kim Hạ bật cười: “Sao nào, anh tưởng bọn chúng đọc bài khóa cũng có thể khiến tôi vỡ mộng à? Hiệu trưởng Thời xem thường tôi quá đấy.
”
Thời Tự cũng cười: “Tôi không phải sợ cô chùn bước sao?”
“Xem thường ai đấy?” Chúc Kim Hạ lau sạch một cái bát khác, đặt vào chậu, lực hơi mạnh một chút: “Người lớn hai mươi tuổi tôi còn dạy được, huống chi là một đám nhóc con.
”
Bát va vào bát, phát ra một tiếng “keng”.
Thời Tự đưa tay ra, lấy cái bát lên xem xét kỹ lưỡng, may mà vẫn còn nguyên vẹn.
“Nhìn anh keo kiệt kìa.
” Chúc Kim Hạ lấy lại cái bát, đột nhiên nhớ đến một chuyện khác. “Anh là người Hán phải không?”
“Phải thì sao?” Thời Tự bật lại: “Người Hán thì không được keo kiệt à? Ai quy định chỉ có dân tộc thiểu số mới được keo kiệt?”
Anh nheo mắt lại, như muốn lên án “cô đang phân biệt chủng tộc đấy”.
Chúc Kim Hạ nói: “Không, ý tôi là, lúc anh đến trường học, anh có biết nói tiếng Tây Tạng không?”
“Không.
”
“Vậy anh có nghe hiểu không?”
“Không.
”
“Vậy…” Chúc Kim Hạ há miệng, nhưng không hỏi ra lời.
Cô chỉ đột nhiên nghĩ đến việc Thời Tự đã trải qua thời thơ ấu như thế nào.
Khi tất cả mọi người chỉ nói thứ tiếng quen thuộc với anh vào giờ học Tiếng Hán mỗi ngày, còn lại, anh đã giao tiếp với họ như thế nào?
Trong đầu Chúc Kim Hạ hiện lên hình ảnh Thời Tự lúc nhỏ ngồi trong lớp học, cô không thể tưởng tượng ra cậu bé đó trông như thế nào, có biểu cảm gì, nhưng cô quen thuộc với Thời Tự của hiện tại.
Lúc mọi người ăn lẩu tiễn A Bao, anh đứng bên cạnh.
Lúc học sinh tập thể dục buổi sáng, anh đứng sau đám đông.
Mỗi tối thứ ba, thứ năm, giáo viên và học sinh sẽ cùng nhau nhảy Oa Trang trên sân trường một tiếng đồng hồ, Chúc Kim Hạ theo bản năng tìm kiếm anh trong đám đông, nhưng lại không thấy anh tham gia, cuối cùng ngẩng đầu lên, anh đang lặng lẽ đứng bên cửa sổ tầng ba.
Giống như niềm vui đều thuộc về bọn họ, anh chẳng có gì cả.