Cuối cùng cũng vớt được người lên thuyền, Thời Tự ngồi trên boong, bụng no căng toàn nước.
Anh tức giận đến mức muốn phát điên, kết quả lại tự rước thêm phiền phức.
“Vali của tôi!
”
“Con gà rớt nước” vừa được vớt lên cả người ướt sũng, giây trước còn ho sặc sụa, giây sau đã túm lấy cánh tay anh: “Nhanh lên, nhanh giúp tôi vớt cái vali với!
”
Cả người và vali của cô đều rơi xuống nước, giờ người thì đã lên, vali vẫn còn lênh đênh trên mặt sông, đang vui vẻ “theo dòng nước trôi đi”, càng lúc càng xa.
Còn vớt vali à, chỉ vớt người thôi mà suýt chút nữa đã bị cô đạp cho ngất xỉu rồi.
Thời Tự bực bội quay đầu lại, lần đầu tiên nhìn rõ mặt Chúc Kim Hạ.
Tối qua trên đường phố, trời tối om, lúc đầu cô quỳ sụp xuống trước mặt anh nên không nhìn rõ mặt, sau đó lại đi nhặt mũ, căn bản không thấy rõ mặt mũi.
Nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc Thời Tự nhận ra cô.
Lúc thuyền sắp chạy, có người gọi với từ bến tàu, Thời Tự ngẩng đầu lên nhìn là biết ngay.
Không liên quan gì đến việc xinh đẹp hay không, mà là do màu da của cô quá đặc biệt.
So với cô, người dân ở đây đều đen bóng, không tìm ra người thứ hai nào trắng như vậy. Ban đêm nhìn còn đỡ, ban ngày bị nắng chiếu vào liền sáng chói cả một vùng.
Trắng chỉ là ấn tượng đầu tiên, đến gần mới nhận ra những điều khác nữa.
Người phụ nữ này rất xinh, xinh đẹp rạng rỡ, dưới ánh nắng chói chang của cao nguyên, làn da cô trắng nõn không tì vết.
Đặc biệt là đôi mắt như hồ nước trên núi cao, như thảo nguyên bạt ngàn, lúc bốn mắt nhìn nhau, cô không cần nói một lời mà cũng đủ khiến người ta say đắm.
Cho dù là bộ dạng ướt như chuột lột, lớp trang điểm lem luốc, mái tóc ướt nhẹp, nhưng khi bị đôi mắt ấy nhìn vào vẫn dễ khiến người ta mê muội.
Đáng tiếc, Thời Tự không phải là người biết thương hoa tiếc ngọc.
Lúc này ngực anh vẫn còn đau, không biết là do sặc nước hay do tức giận.
Vai và lưng cũng ẩn ẩn đau âm ỉ, nhắc nhở anh vừa rồi ở dưới nước đã bị đá bao nhiêu cái.
Chỉ nghe nói có người có bàn tay “đoản chưởng”, đánh người rất đau, chưa từng nghe nói có người có bàn chân “đoản cước”, với sức mạnh này nên đi đá bóng cho đội tuyển quốc gia thì hơn.
“Cũng đâu phải vali của tôi, ai thích nhặt thì nhặt.
” Anh lạnh lùng nói.
“Anh…”
Thời Tự gỡ tay cô ta ra, định bỏ đi thì thấy người phụ nữ nghiến răng nghiến lợi bắt đầu xắn tay áo, định nhảy xuống nước.
“Cô làm gì vậy?” Anh vội vàng quay lại, giữ cô ta lại.
“Anh không giúp tôi, tôi tự đi nhặt!
”
“Cô biết bơi à?”
“Cùng lắm thì chết đuối.
”
“Hừ…” Người này sao không biết lý lẽ gì cả vậy?
“Buông ra!
”
Thời Tự không buông.
Hai người mặt đối mặt, một người ngẩng đầu, một người cúi xuống, anh vẫn nắm chặt lấy cánh tay cô ta, lực đạo mạnh đến kinh người.
Lúc này Chúc Kim Hạ mới nhìn rõ mặt anh.
Người đàn ông có đường nét góc cạnh, mang theo nét hoang dã của người dân tộc thiểu số. Làn da hơi ngăm đen, không phù hợp với tiêu chuẩn da trắng của thời đại. Dưới mái tóc ướt nhẹp là đôi mắt dài hẹp, sắc bén như dao, ẩn chứa tia giận dữ, tia lửa giận dữ ấy như thắp sáng cả khuôn mặt anh.
Giống như thước phim tua chậm, thời gian như ngưng đọng lại trong một khoảnh khắc.
Nhưng cũng chỉ là khoảnh khắc.
Chưa kịp đánh giá gì thêm về người đàn ông này, Chúc Kim Hạ quay đầu lại nhìn — chiếc vali đã trôi xa hơn.
Trong vali là toàn bộ tài sản của cô trong chuyến đi này, không có nó, cô biết sống sao ở nơi này? Chưa kể bên trong còn có máy tính xách tay, bị ngâm nước như vậy, e là tiêu đời rồi.
Cô sốt ruột, ra sức vùng vẫy: “Tôi bảo anh buông ra!
”
“Để cô nhảy xuống, tôi lại cứu cô một lần nữa, để rồi bị cô đá cho một trận nữa à?”
“Vậy… vậy anh giúp tôi vớt cái vali lên đi!
”
“Tại sao tôi phải làm vậy?” Thời Tự cũng nổi cáu, dập tắt ý định muốn giúp đỡ.
Chúc Kim Hạ vội vàng nói: “Tôi trả tiền cho anh!
”
“Không làm.
”
“Hai trăm? Năm trăm? Một nghìn?” Từng con số thốt ra từ miệng cô, cô còn tháo đồng hồ trên tay, nhét vào tay anh.
“…”
Hai người giằng co một lúc, chiếc vali càng lúc càng trôi xa.
Nhìn thấy người đàn ông không có ý định giúp đỡ, Chúc Kim Hạ đành bỏ cuộc, coi như mất đồ.
Cô nắm chặt chiếc đồng hồ, cả người vẫn ướt sũng. Gió trên cao nguyên không biết từ đâu thổi đến, khiến cô run rẩy, nỗi buồn ập đến.
Nỗi buồn này đến quá đột ngột.
Khi cô quyết định ly hôn với Vệ Thành, cô không hề buồn, nhiều nhất là chút hoang mang xen lẫn nhẹ nhõm. Khi Vệ Thành đăng tin trên Moments công khai chuyện ly hôn, cô cũng không buồn, chỉ là hơi bực mình và cảm thấy mọi chuyện đã an bài. Khi quyết định tham gia chương trình dạy học tình nguyện, bắt đầu cuộc chạy trốn, cô không hề buồn, thậm chí còn vui mừng nhiều hơn, cứ ngỡ mình đã tìm được lối thoát.
Kết quả là sóng gió không quật ngã được cô, vậy mà chút thất bại nhỏ này lại trở thành giọt nước tràn ly.
Chúc Kim Hạ ngồi phịch xuống boong thuyền, không nhúc nhích.
Ban đầu Thời Tự thở phào nhẹ nhõm, không nhảy nữa à?
Không nhảy thì thôi.
Anh quay người định bỏ đi, nhưng nhanh chóng nhận ra điều gì đó không ổn, quay đầu lại thì thấy người phụ nữ hai tay ôm mặt, ban đầu chỉ là vai run run, sau đó là cả người run lên bần bật.
… Cô ta khóc rồi sao?