Đúng vậy, không chỉ khóc, mà chỉ trong nháy mắt, cô đã khóc như mưa như gió, khóc đến mức trời long đất lở, nhật nguyệt ảm đạm.
Thời Tự lùi lại hai bước, nhìn chiếc vali trôi nổi trên mặt nước.
Kiểu khóc này… thật khó mà không khiến người ta nghi ngờ bên trong chứa tro cốt của người thân cô ta.
Nhưng nếu thật sự là tro cốt thì giờ vớt lên cũng vô dụng, sớm tan thành bùn rồi.
Anh đau đầu, định làm như không thấy mà quay đầu đi vào khoang thuyền, nhưng vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp ánh mắt của chú Vạn.
Chú Vạn đứng trong buồng lái, chỉ chỉ cô gái, lại chỉ anh, ra hiệu bằng miệng: “Nhìn xem cháu gây họa rồi kìa!
”
Thời Tự: “…” Anh oan uổng quá.
Chú Vạn nói tiếp: “Còn không mau giúp người ta đi?”
Thời Tự: “…” Liên quan gì đến anh chứ?!
“Cái thằng nhóc này, có còn là người không?” Chú Vạn bắt đầu trừng mắt, xắn tay áo lên.
Thời Tự: “…”
Bất đắc dĩ, chỉ có thể làm người tốt vậy.
Anh hít một hơi thật sâu: “… Đừng khóc nữa.
”
Vẫn còn khóc.
“Có gì to tát đâu, chẳng qua chỉ là một cái vali thôi mà?”
Vẫn tiếp tục khóc.
“Tôi vớt, tôi xuống vớt, được chưa?”
Chỉ nghe thấy một tiếng “ùm”, Chúc Kim Hạ ngẩng đầu lên, người đàn ông đã nhảy ùm xuống sông, động tác dứt khoát, nhanh chóng bơi ra xa chừng mười mét.
Ào… Đợi anh ta lại nổi lên mặt nước, chống tay vào mạn thuyền trèo lên, ném cái vali xuống trước mặt cô.
“Kiểm tra đi tổ tông.
”
Thời Tự vừa thở hổn hển vừa đi vào khoang thuyền.
Hai chữ “cảm ơn” nghẹn lại trong cổ họng Chúc Kim Hạ, cô lau nước mắt, coi như không nghe thấy lời mỉa mai của anh, ngồi xổm xuống mở vali ra—
Đúng như dự đoán, một vali toàn nước.
Quần áo ướt sũng, máy tính xách tay cũng ngâm trong nước.
Gió bấc thổi hun hút.
Chúc Kim Hạ nhắm mắt lại, cố kìm nén nước mắt, đóng vali lại, xách lên, đi vào khoang thuyền.
Vali sau khi ngấm nước nặng hơn hẳn, suýt chút nữa thì không xách nổi.
Nhìn thấy dáng vẻ loạng choạng của cô, người đàn ông khẽ động, dường như muốn đưa tay ra giúp đỡ nhưng Chúc Kim Hạ không biết lấy đâu ra dũng khí mà rụt tay lại, nghiến răng nghiến lợi đi vượt qua anh.
“Không cần anh phải nhọc lòng.
”
Không biết là đang giận dỗi ai nữa.
Thời Tự cười lạnh: “Đã nhọc nhiều rồi, cũng chẳng ngại thêm chút này.
”
Ngẩng đầu lên, anh thấy chú Vạn đang chỉ trỏ: Biết ngay là cháu sẽ không nói được lời nào dễ nghe mà.
Thời Tự đen mặt, quay đi không thèm nhìn.
Chú Vạn lại lắm chuyện, thò đầu ra khỏi buồng lái: “Còn không mau cởi áo khoác cho người ta? Nhìn người ta run cầm cập kìa!
”
Ai cũng ướt như chuột lột, sao, chỉ có cô ta lạnh, anh không lạnh à?
Thời Tự đã cởi áo khoác ra để nhảy xuống cứu người, khi quay lại khoang thuyền thì mặc lại, lúc này mới để ý thấy Chúc Kim Hạ đang xách vali ngồi trên chiếc ghế dài bằng gỗ, người ướt sũng, bị gió sông thổi run cầm cập.
Anh còn chưa kịp làm gì, thì nghe cô gái lạnh lùng nói: “Không cần anh phải nhọc lòng.
”
Thời Tự liếc nhìn buồng lái: “Nghe thấy chưa, người ta nói không cần cháu phải nhọc lòng.
”
Chú Vạn liếc xéo anh.
Vài phút sau thuyền cập bến, vừa dừng hẳn, Chúc Kim Hạ đã kéo vali đi ra ngoài.
Thời Tự: “Đợi đã…”
Cô theo phản xạ siết chặt vali, không thèm quay đầu lại: “Tôi tự làm được!
”
Người đàn ông mỉm cười, gõ nhẹ vào người cô.
Chúc Kim Hạ quay đầu lại, nhìn thấy trên cửa kính buồng lái dán một mã QR màu xanh lá cây chói mắt, phía trên là năm chữ to: Tiền qua sông, 5 tệ.
Thời Tự mỉm cười: “Đúng là phải tự mình làm thật.
”
“…”
Đáng tiếc là khi Chúc Kim Hạ lấy điện thoại ra, nó đã không thể bật lên được nữa, rõ ràng là đã hy sinh trong vụ rơi xuống nước vừa rồi.
Thời Tự liền đến gần: “Không bật được máy à?”
Chúc Kim Hạ nghiến răng, lắc mạnh điện thoại cho nước ra bớt, thử lại vài lần, vẫn chỉ có màn hình đen.
Người bên cạnh chậm rãi nói: “Tự mình làm được chứ?”
Chúc Kim Hạ cố kìm nén cơn giận, nhìn anh một cách gay gắt, sau đó quay sang xin lỗi chú Vạn.
Cô không chắc đường đến trường, cũng không biết bến phà cách trường bao xa, chỉ có thể quay lại chỉ tay lung tung.
“… Cháu là giáo viên đến Trung tâm giáo dục Nghi Ba dạy học tình nguyện, lát nữa nhất định cháu sẽ quay lại trả tiền qua sông.
”
Bàn tay cô lơ lửng giữa không trung, đầy vẻ bối rối.
Chúc Kim Hạ lúng túng tìm kiếm phương hướng của trường học, không để ý người đàn ông phía sau nghe thấy vậy liền khựng lại, ngạc nhiên nhìn cô.
Trung tâm giáo dục Nghi Ba? Dạy học tình nguyện?
Thời Tự nhướn mày, đưa tay ra chỉnh lại ngón tay cô, giúp cô xác định chính xác vị trí trên sườn núi.
“Kia kìa.
” Anh chỉ cho cô: “Trung tâm giáo dục Nghi Ba.
”
Ngón tay thon dài của cô nhanh chóng rụt lại như bị điện giật, cô giáo dạy học tình nguyện nhíu mày, lùi ra xa anh một chút.
Rõ ràng, anh đã bị đưa vào danh sách đen, cô không muốn tiếp xúc gì với anh nữa.
“Hóa ra là cô giáo dạy học tình nguyện à!
”
Chú Vạn vội vàng lên tiếng, lặn lội đến cái vùng núi rừng hẻo lánh này để dạy học, thật là đáng khâm phục, tiền qua sông coi như miễn phí vậy.
Chúc Kim Hạ rối rít cảm ơn rồi xách vali xuống thuyền, mơ hồ nghe thấy cuộc trò chuyện phía sau
Thời Tự: “Sao lại không lấy tiền chứ? Bác ngày nắng cũng như ngày mưa, mùa đông lạnh giá cũng như mùa hè nóng bức đều ở trên sông này…”
Rõ ràng là đang kiếm chuyện.
Chúc Kim Hạ tức giận quay đầu lại, vừa hay chạm phải ánh mắt của anh.
Anh vậy mà còn cười toe toét với cô, nhưng lời nói ra lại là dành cho chú Vạn: “Ghi vào sổ của cháu đi.
”
Hừ.
Còn ghi vào sổ.
Có 5 tệ thôi mà, ai thèm ghi vào sổ của anh chứ?
Chúc Kim Hạ xách chiếc vali nặng trịch, có một khoảnh khắc muốn đập thẳng vào đầu anh.
Kết quả là anh ta còn ung dung đi đến, tiện tay cởi áo khoác ra, khoác lên vai cô: “Cẩn thận cảm lạnh.
”
“Ai cần anh giả vờ tốt bụng chứ?”
Chúc Kim Hạ đặt mạnh vali xuống, cởi áo khoác ra định ném trả cho anh.
Ánh mắt người đàn ông từ trên mặt cô di chuyển xuống ngực, sau đó nhanh chóng trở lại vị trí cũ: “Cô chắc chắn chứ?”
Lúc này Chúc Kim Hạ mới nhận ra điều gì đó, cúi đầu nhìn xuống…
Chiếc áo sơ mi trắng bị ướt, đã trở nên trong suốt.
“…”
Tay cô cứng đờ giữa không trung, không ném áo khoác ra nữa.
“Mặc vào đi, thứ nhất là trời lạnh, thứ hai là, dân ở đây không được hiền lành cho lắm đâu.
” Thời Tự nhìn về phía sườn núi, chuyển chủ đề: “Cô đến trường bằng cách nào?”
… Tuy là ý tốt, nhưng nghe xong lại khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Chúc Kim Hạ do dự một lúc, cuối cùng vẫn mặc áo khoác vào, bất đắc dĩ nói: “… Cảm ơn.
”
Mới đến nơi đất khách quê người, không thể “bán khỏa thân” được.
Chiếc áo khoác cũ hơi nặng, mặc trên người anh thì không thấy to lắm, nhưng khi cô mặc vào lại rộng thùng thình lgiống như đứa trẻ con trộm mặc áo người lớn.
Cô khẽ cau mày, ngửi thấy mùi thuốc lá thoang thoảng, ngửi kỹ lại thấy giống mùi bạc hà, pha lẫn một mùi hương xa lạ nào đó, không đến nỗi khó ngửi nhưng vừa nghĩ đến đây có lẽ là mùi cơ thể của người lạ, Chúc Kim Hạ liền cảm thấy cả người cứng đờ.
Người đàn ông lại hỏi: “Cô đến trường à?”
Chúc Kim Hạ theo bản năng gật đầu.
“Đi bằng cách nào?”
Cô lập tức cảnh giác: “Liên quan gì đến anh?”
Sau đó nhận ra mình vẫn đang mặc áo khoác của anh, nói như vậy có hơi bất lịch sự, bèn chữa cháy: “Ý tôi là, không cần anh phải nhọc lòng. Nếu được, anh cho tôi xin địa chỉ, sau này tôi sẽ trả lại áo cho anh.
”
Miệng thì nói “anh” rất lịch sự, nhưng ánh mắt lại đầy vẻ bất mãn.
Thời Tự nhìn cô, khẽ cười, xoay người bỏ đi.
Ơ?
Chúc Kim Hạ: “Anh còn chưa nói mà, tôi phải làm sao để trả lại áo cho anh đây?”
Núi rừng xanh ngắt, nắng vàng rực rỡ, người kia không thèm quay đầu lại, cứ thế bỏ đi.
“Này…”
“Ít nhất cũng phải cho tôi biết tên chứ!
”
“Hay là anh không cần cái áo này nữa?”
Chúc Kim Hạ xách vali, cố gắng đuổi theo, nhưng chỉ được vài bước đã bỏ cuộc.
Chân cô cũng không ngắn, nhưng vướng víu cái vali nặng trịch, còn anh ta thì đi như bay.
Cô chỉ đành hét lớn: “Này, anh gì ơi, ít nhất cũng lên tiếng đi chứ, cái áo này anh có cần nữa không, nếu cần thì tôi phải làm sao để trả cho anh đây?”
Người kia vẫn không quay đầu lại, chỉ lười biếng phẩy tay.
“Yên tâm, sau này cô sẽ biết.
”
“…”
Chúc Kim Hạ trơ mắt nhìn anh biến mất ở cuối con đường núi.
Cái gì mà sau này sẽ biết?
Mùi hương lạ lẫm kia vẫn còn vương vấn đâu đây, càng nhìn chiếc áo khoác này cô càng thấy chướng mắt… Thôi thì “Người thức thời là trang tuấn kiệt”.
Chúc Kim Hạ lẩm bẩm chửi rủa, quay đầu lại, nhặt áo khoác lên, phủi phủi bụi đất, mặc vào.