Sự lạnh lẽo tỏa ra từ anh lan tràn khắp công ty. Không khí cả tập đoàn Đinh thị rơi vào trạng thái căng chặt vì anh chẳng bao giờ cười, mà chỉ trưng một khuôn mặt lạnh tanh ra nhìn tất cả.
_Thôi xong...
. không biết chúng tôi làm gì sai không mà phải chịu mấy cảnh này chứ_ Nv2 nói thầm
_Cậu chán sống rồi sao hả_ Nv1 sợ hãi mắng nhẹ
Anh đi lên phòng tổng giám đốc, ngã lưng trên sofa ở bàn tiếp khách, suy nghĩ hỗn loạn
Bỗng có tiếng gõ cửa bên ngoài vọng lại, dội cho anh bỏ qua những mớ suy nghĩ anh đang vướng phải
_Đinh Tổng.
.
.
.
.
.
Anh có đó không_ Tiếng thư ký của anh vang lên khi vừa gõ cửa vừa gọi anh
Anh ngồi ngay ngắn quay lại với vẻ mặt lạnh lùng nói
_.
.
.
.
. Chuyện gì cậu nói nhanh đi_ Thiên Minh hướng mắt ra cửa hỏi
_Tôi cho người điều tra được chiếc xe gây tai nạn cho Trần Tiểu Thư ngày hôm đó rồi, cậu ta khai là do được người ta sai khiến gây tai nạn cho Tiểu Thư_ Thư Ký Vương nói
_LÀ AIII LÀM?!
!
!
!
_ Thiên Minh đập mạnh xuống bàn rồi đứng bật dậy làm cho thư ký Vương cũng sợ theo tiếng đập bàn vừa rồi của Thiên Minh
_.
.
.
.
.
.
.
_ Thư Ký Vương ấp úng
_SAO KHÔNG TRẢ LỜI TÔI, LÀ KẺ NÀO LÀM HẢ?_ Thiên Minh tức giận hỏi Thư ký Vương
_ Người .
. người đó nói.
.
.
.
muốn .
.
. muốn gặp ngài sau .
. sau đó mới nói cho ngài biết ai là kẻ chủ mưu _ Thư ký Vương vừa giải thích vừa quan sát thái độ của Đinh Thiên Minh
_Vậy giờ cậu đưa tôi tới đó ngay đi_ Nói rồi Thiên Minh đứng bật dậy nhanh chóng di chuyển xuống tầng hầm để lấy chiếc xe bmw của mình cùng với thư ký Vương đi tới nơi đó
Đi trên con đường tuy lạ mà quen bỗng nhiên Thiên Minh nhớ ra đây là con đường dẫn tới chính khúc ngã ba xảy ra tai nạn của tôi,
Thiên Minh ngã lưng như muốn tìm điểm tựa ở sau lưng
Suy Nghĩ tại sao hắn ta lại ở đây, không lẽ hắn ta.
.
.
.
.
hắn ta muốn gì ở anh đây chứ, tới nơi thư ký Vương và vệ sĩ bước xuống mở cửa cho Thiên Minh thận trọng cúi người che ô cho anh ấy
Thiên Minh gấp gáp nhìn xung quanh ra hiệu cho thư ký và vệ sĩ đi ra xe chờ anh, để anh nói chuyện với người tài xế đó
_Bây giờ mày nói được rồi.
.
.
.
bây giờ chỉ còn tao và mày thôi_ Vẫn như thường ngày Thiên Minh có thói quen bỏ tay vào túi quần rồi gặng hỏi tên tài xế kia
_Nếu tôi nói.
.
.
.
anh có tha cho tôi hay không.
.
.
tôi không muốn ở tù_ Tên tài xế cũng rất cứng miệng ra điều kiện với Thiên Minh
_Mày đoán xem,
.
.
.
.
_ Rồi Thiên Minh nhấc 1 bên chân mày ra vẻ thú vị
_Tôi sẽ nói với 1 điều kiện_ Tên Tài Xế nói với vẻ giọng không có gì sợ hãi Thiên Minh
Lần đầu thấy có người dám đứng trước mặt anh ra điều kiện như thế, hẳn hắn rất mạnh mẽ mới làm được thế
_Hahaah.
.
.
.
mày có biết chưa ai dám ra điều kiện với tao như mày không_ Thiên Minh cảm thấy thú vị rồi đấy
_Bao nhiêu thì mày nói luôn đi _ Thiên Minh có chút gằn giọng xuống nhìn thẳng người đang đứng đối diện
_ 300tr.
.
.
.
tôi cần 300tr_ Tên tài xế nói
_Được.
.
.
.
.
nhưng mày phải nói ai là người đã sai khiến mày hại Gia Nhi trước thì mày không phải chịu thiệt chốn chuii chốn lủi_ Thiên Minh càng nói tên tài xế ccũng đã tỏ ra vẻ sợ hãi
_Là.
.
.
Là .
.
. Triệu Linh Vy, cô ta đã thuê tôi gây tai nạn cho Trần Tiểu Thư,
.
.
tôi thật sự cần tiền quá mới bạo gan làm ra chuyện tày trời đó_ Hắn ta cũng sợ lắm nhưng vì con hắn ta đang nằm viện cần rất nhiều tiền, nên anh ta đã nhận lời đề nghị của Triệu Linh Vy
_Cô Ta còn muốn Trần Tiểu Thư chết không được tòa thây nữa,
nhưng tôi .
.
.
tôi vẫn không mất hết tính người mà nghe theo lời cô ta,
.
.
.
.
.
.
.
Đinh Tổng tha cho tôi,
.
.
tôi cũng chỉ vì tiền mới thế.
.
.
.
Đinh Tổng tôi.
.
.
_ Anh ta ấp úng nói 1 cách rất sợ Đinh Thiên Minh sẽ làm gì anh ta
Đinh Thiên Minh nghe xong rất tức giận nhưng Thiên Minh đã hứa sẽ không làm gì hắn ta thì sẽ giữ lời
Đinh Thiên Minh gọi cho thư ký Vương chạy về công ty lấy 300tr đưa cho hắn ta rồi cho hắn ta được phép mang con trai của hắn ta ra nước ngoài trị bệnh
Đinh Thiên Minh sẽ không truy cứu hắn ta nữa,
anh lên xe và trở về biệt thự của mình Thiên Minh vừa vào tới cửa thì nghe trong nhà có giọng nói của 1 người phụ nữ nũng nịu tới gần anh
_Minh Minh.
. anh về rồi.
.
anh đi đâu sao mẹ con em gọi anh mãi không được_
Đó không ai khác là Triệu Linh Vy
_Sao cô vào được nhà tôi_ Thiên Minh hỏi 1 cách ngạc nhiên
_Sao em không thể vào chứ, đây cũng là nhà em mà_ Triệu Linh Vy nói như thể cô ta là chủ nhân căn nhà này vậy
_Nhà của cô.
.
.
.
.
tôi đã cho phép chưa_ Nói rồi Thiên Minh đi lên phòng tôi
_Anh đi lên phòng cô ta sao.
.
.
.
Tiểu Mẫn nó rất nhớ anh đấy.
.
.
.
.
anh không còn thương con bé nữa sao?_ Triệu Linh Vy vừa nói vừa khóc rất tức tưởi
Anh cứ nghĩ đến lời tên tài xế kia nói là lại cau mày, bây giờ lại còn gặp mặt hung thủ muốn giết tôi, anh ấy không hề muốn tiếp xúc với cô ta một chút nào
Nhưng tôi thấy Tiểu Mẫn không có lỗi mà lại không được nhận yêu thương từ anh như thế, mẹ nó có lỗi thì trách được nhưng nó còn là 1 đứa trẻ mà, anh ấy lạnh nhạt với Tiểu Mẫn như vậy là không đúng
Chấp nhận để Tiểu Mẫn gọi là ba thì không thể vì mẹ nó đã hại tôi mà phớt lờ con bé như vậy
Con bé thật sự dễ thương lắm đấy chứ.
.
.
.
nếu đó là con tôi thì.
.
.
.
.
.
.
.
đứt đoạn suy nghĩ
Thật lòng tôi chỉ không thể chấp nhận con bé là con của người muốn hại tôi thôi, chứ tôi cũng yêu thương con bé như con ruột vậy đó
Quay lại diễn biến giữa Thiên Minh và Triệu Linh Vy .
.
.
Cô ta đứng đó chỉ biết nhìn theo bóng lưng của Thiên Minh