Thiên Minh không thèm để tâm tới lời cô ta nói đi thẳng lên phòng tôi, mở cửa phòng anh đã ngửi thấy mùi hương ấy, cả ngày mệt mỏi chỉ cần ngửi thấy mùi hương ấy thì anh ấy giống như được nạp năng lượng vậy, từ khi đưa tôi về nhà điều trị anh ấy chưa bao giờ về trễ, có uống rượu cũng tắm rửa sạch sẽ mới bước vào phòng tôi, có lẽ anh ấy vẫn nhớ rằng tôi ghét mùi rượu
Trí nhớ vẫn khá tốt đấy chứ, sao 6 năm qua không thấy liên lạc cho tôi
_Nhi Nhi bao giờ em mới tỉnh dậy nhìn anh đây, anh nhớ nụ cười của em lắm_ Thiên Minh lặng lẽ khóc nắm tay tôi
_Nhi Nhi...
. hôm nay anh đã gặp người tài xế gây ra tai nạn cho em đấy,
.
.
không cần đoán anh cũng biết là do Triệu Linh Vy làm.
.
.
.
nhưng anh không biết phải làm gì hết Nhi à, em tỉnh dậy nói cho anh biết anh phải làm gì đi Nhi_ Anh ấy khóc nấc lên vì bối rối không biết phải làm thế nào
_Tiểu Mẫn cần có mẹ bên cạnh anh không biết phải làm sao bây giờ hết Nhi Nhi,
.
.
.
em tỉnh dậy nghĩ cách cho anh đi được không, anh thật sự không dám nghĩ thêm nữa_ Anh gục đầu vào tay tôi giọt nước mắt cũng vì thế rơi lên tay tôi
Thiên Minh cho tôi uống thuốc rồi cũng rời khỏi phòng,
Anh ấy tắm rửa sau đó đi sang thư phòng ngồi suy nghĩ và uống rượu trong đó
Tiểu Mẫn bên ngoài đi vào nhảy vọt lên đùi Thiên Minh ngồi
_Em có nói với con bé anh đang mệt.
.
nhưng con bé nói nhớ anh rồi chạy vụt lên đây.
.
.
.
em không.
.
.
_ Linh Vy nói
Thiên Minh không nói gì với cô ta cũng không thèm để ý
Thiên Minh hỏi Tiểu Mẫn
_Con có muốn sống với ba không?_ Thiên Minh vuốt ve mái tóc dài của Tiểu Mẫn
_Dạ.
.
có ạ.
.
.
con yêu ba.
.
.
muốn ở với ba cả mẹ nữa ạ_ Tiểu Mẫn nói 1 cách rất hồn nhiên
Triệu Linh Vy nghe câu hỏi Thiên Minh hỏi Tiểu Mẫn mà thầm vui trong lòng suy nghĩ "Không lẽ anh ấy chấp nhận tình cảm của mình rồi, không còn yêu Trần Gia Nhi nữa" cô ta bỗng cười đi lại chỗ Thiên Minh
_Không có mẹ Linh Vy của con.
.
.
_ Thiên Minh nói
Triệu Linh Vy đang từng bước bỗng giật mình đứng yên tại chỗ nhìn chằm chằm Thiên Minh với ánh mắt uất ức, rồi cô ta lên tiếng
_Anh nói vậy là sao.
.
.
.
không có em nghĩa là sao_ Cô ta bật động đứng yên nhìn Thiên Minh
Thiên Minh gọi Quản Gia Cố lên thư phòng đưa Tiểu Mẫn đi ngủ vì giờ này cũng đã muộn quá rồi, trẻ con không được thức đêm như vậy
Rồi quay lại nói chuyện với Triệu Linh Vy
_Cô nghĩ cô đủ tư cách làm mẹ hay sao.
?.
.
.
_ Vẫn một thái độ lạnh lùng như vậy hỏi ngược lại
_Em là mẹ của Tiểu Mẫn.
.
.
.
chẳng ai có quyền hạn mang con bé khỏi em_ Cô ta nói đôi mắt ánh lên nhưng giọt nước mắt
_Linh Vy.
.
.
.
_ Thiên Minh hạ giọng
Cô ta nghe được giọng trìu mến ấy của anh liên ánh lên đôi mắt hướng về nơi anh đang đứng chậm rãi đi tới ôm anh từ đằng sau nói
_Em yêu anh thật sự rất yêu.
.
.
.
anh có thể đón nhận em và Tiểu Mẫn được không.
.
.
đừng bắt em phải rời xa 1 trong 2.
.
.
có được không anh?_ Cô ta ôm anh khóc nấc lên
Đương nhiên là anh vẫn không nói gì đứng đó suy nghĩ , cô ta thấy có cơ hội liền đi tới trước mặt Thiên Minh sau đó hôn thật sâu lên bờ môi đang có khói thuốc của anh
Thiên Minh phản ứng đẩy cô ta ra khỏi người mình
_Em đừng có đi quá giới hạn.
.
.
.
.
.
giới hạn của em chỉ là chăm sóc Tiểu Mẫn.
.
.
còn lại đừng chạm vào anh_ Thiên Minh rất tức giận nói
Triệu Linh Vy tức giận vùng vẫy chạy ra khỏi thư phòng cô ta đi sang phòng tôi bắt đầu kể chuyện vừa xảy ra cho tôi nghe, nhưng cô ta đâu có chịu kể sự thật
Cô ta thêm bớt vào cho tôi nghe
_Haha.
.
.
.
Gia Nhi à.
.
e biết không, chị và Minh Minh vừa ở cùng nhau đấy.
.
.
.
em thấy thế nào,
khi nam 1 nữ ở cùng phòng đối với 1 ngườ đàn ông như Minh Minh thì sẽ làm gì em nhỉ.
.
.
.
chị hạnh phúc quá.
.
.
ahahahhahh_ cô ta nói như thể Thiên Minh lên giường với cô ta vậy
_Minh Minh còn hỏi chị và Tiểu Mẫn có muốn sống ở đây cùng anh ấy không nữa đó.
.
.
.
.
em có vui khi chị ở đây không.
.
_ Cô ta nói thêm
Tôi nằm đó không nhúc nhích cũng chẳng có biểu cảm gì bắt đầu suy nghĩ "Chắc chắn chưa,
Tôi sợ chị hối hận không kịp đó"tôi thật muốn cười phá lên
Chỉ ta nghĩ tôi tin chị ta hay sao
Nói xong chị ta cũng đứng dậy đi ra ngoài thì bắt gặp Thiên Minh đang đi tới phòng tôi
Thiên Minh thấy chị ta từ phòng tôi bước ra liền đẩy chị ta ra chạy vào xem tôi có bị làm sao không
_Nhi Nhi em có sao không.
.
cô ta có làm gì tổn thương em không_ Anh ấy gấp gáp nói
Nhìn ra cửa thì vẫn thấy chị ta đứng đó rồi nói
_Em làm gì cô ta đâu.
.
.
.
nếu em làm gì thì cô ta còn nằm đó nguyên vẹn hả?_ Chị ta cười khẩy nói xong thì đi luôn ra ngoài không nói gì thêm nữa
Triệu Linh Vy đâu dễ dàng bỏ qua cho tôi như vậy nhất là lúc ở hiện trường chị ta đứng nhìn tôi bị xe tải cán qua cán lại 2 lần như thế.
Chị ta muốn tôi phải chết nên mới sai người làm vậy nhưng may sao tên tài xế không mất nhân tính tới nổi cán cho tôi chết
Nhưng cũng không nhẹ, để tôi phải nằm đây cũng đã là nặng lắm rồi