Vừa rồi hai người họ nhìn anh bước ra trên người còn thấy áo anh hơi xộc xệch ngay cả mái tóc cũng không được chau chuốc gọn gàng như thường lệ. Đây là lần đầu tiên họ thấy anh như thế. Họ đi theo từ lúc anh mới lên nắm quyền thừa kế chưa từng thấy anh như thế bao giờ. Hai người là thuộc hạ thận cận không lúc nào là không theo anh
Hai người không có người thân từ nhỏ đã được nuôi trong tổ chức lớn lên thì được chọn đi theo Thẩm Tinh Húc để bảo vệ . Họ sinh ra đã là vật hy sinh những lúc cần tới. Một người tên Hạo Hiên người còn lại là Hạo vũ.
Hai người nhanh chóng thu lại cú sốc mới nãy nhanh chóng bước chân theo sau Thẩm Tinh Húc.
Thẩm Tinh Húc ôm cô gái đi đến chỗ chiếc xe ô tô Maybach màu đen .
Sở Tiêu nhìn thấy còn tưởng là ai không để ý đến nhưng hình ảnh càng gần được hiện rõ trước mặt cũng không còn bình thường được nữa. Cú sốc quá lớn này e là khó tiếp nhận được nổi cũng đớ người không ít.
Sau đó thì Thẩm Tinh Húc đi đến chỗ chiếc xe. Sở Tiêu gác lại vẻ ngạc nhiên ,
mở cửa xe ra cho anh. Thẩm Tinh Húc không nói lời gì ngồi vào ghế sau trong xe trong lòng vẫn là cô gái đang ngủ. Sở Tiêu đóng cửa nhanh chân vào ghế lái .
Thẩm Tinh Húc :" về nhà "
Sở Tiêu không dám hỏi gì đành đáp" vâng ngài"
mấy người thuộc hạ ở phía sau cũng lập tức lên xe chạy theo chiếc Maybach phía trước.
Trong xe yên ả tĩnh lặng không khí xung quanh cũng ngột ngạt lạnh lẽo.
Sở Tiêu lấy hết can đảm mà lên tiếng :" ngài Thẩm cô gái đó ngài định thế nào ạ "
Tinh Húc lúc mới vào trong xe tới giờ chẳng nói gì chỉ cầm quyển tài liệu xem, cô gái vẫn nằm trên người anh.
Tinh Húc hồi lâu cất tiếng :"người của cục phái tới. còn cần dùng đến ".
Tính cách của anh là thế không thích nói nhiều. Đến chuyện làm ăn cũng như thế những người thân thiết với anh đều biết anh không thích nói , lúc anh nói hiểu hay không tùy bọn họ.
Sở Tiêu thấy anh trả lời liền thả lỏng người mà hỏi:" lại một người nữa. Cô gái này cũng giống như những người trước sao lần này lại khác ạ "
Tinh Húc :" sao hôm nay cậu hỏi nhiều thế "
Sở Tiêu lạnh người đáp lại :" là tôi nhiều chuyện rồi. Xin Ngài tha lỗi "
Thẩm Tinh Húc không nói gì chỉ tập trung nhìn vào tài liệu trên tay.
Sở Tiêu suy nghĩ cô gái đó không liên quan đến mình đều cần lo là công việc với mạng sống của mình trước thì tốt hơn
...
.
.
.
.
.
.
Chiếc xe dừng trước căn biệt thự bắt mắt rộng lớn. Chiếc cửa lớn tự động mở ra theo đó mấy chiếc xe tiếng vào .
Căn biệt thự nay là của Thẩm Tinh Húc vì anh không muốn sống chung với gia đình .
Thẩm Tinh Húc bước ra khỏi xe đi thẳng vào sảnh trước căn biệt thự. Vừa bước vào nữ quản gia cùng người làm xếp hai bên hàng ai cũng cúi đầu cung kính cùng đồng thanh nói
" cậu thẩm mới về " ở nhà anh được gọi là cậu Thẩm vì đây là nguyên tắc anh đặt ra.
Anh không nói gì ẳm cô gái đi lên lầu. Khi Tinh Húc đi khuất . Mấy người làm nhìn nhau ngơ ngác.
Sở Tiêu lên tiếng :" không được nhiều chuyện "
Người quản gia :" đi làm việc "
Nghe thế ai cũng đi làm việc của mình
Nữ quản gia là từ hồi còn trẻ đã chăm Tinh Húc từ nhỏ đến lớn đến giờ tuổi đã cao . Tinh Húc thường gọi là dì Trương, anh đã thân thuộc với dì Trương từ nhỏ nên không muốn ai thay thế , xem như người thân trong nhà . Dì Trương được mọi người trong nhà quý trọng đều kêu bà một tiếng Trương quản gia luôn nghiêm khắc với người hầu trong nhà nên không ai dám làm điều gì không đúng.
---
8:30
Ánh nắng mặt trời chiếu vào cánh cửa sổ của phòng rội vào mắt cô gái đang nằm trên chiếc giường rộng lớn.
Đôi mắt nháp nhem không muốn mở vì bị ánh nắng chiếu đành nheo nheo mắt , rồi hàng mi dài mở ra. Cô lười biếng ngồi dậy trên giường nhìn quanh phòng thì chẳng thấy một chút quen thuộc gì, ngồi một hồi thì mới nhớ lại chuyện hôm qua .
Hâm Dao suy nghĩ cứ tưởng là bản thân mình phải bị gi~t như mấy người trước rồi chứ sao còn ngủ được đến giờ . Suy nghĩ một lúc thì cô không muốn nghĩ nữa. Ngước nhìn lại xung quanh trên người vẫn là chiếc váy hôm qua không đổi nhưng căn phòng thì đổi rồi ,
thấy chẳng có gì trong phòng .
nhìn ra cửa sổ bằng kính.
Cô chầm chậm bước chân trần xuống giường trên chân hết chảy máu nhưng vẫn còn rõ vết cắt trên chân , cô đi đến cửa sổ. Cửa đã khóa cần chìa khóa mới có thể mở, ngước nhìn xuống dưới thì thấy tường xung quanh được lắp đặt camera mọi nơi cùng với vài người đứng canh phía dưới . Cho dù xuống được nhưng chưa chắc thoát được . Chỗ cô đứng là tầng lầu của biệt thự nhìn ra ngoài không có nhiều căn hộ hay nhà xung quanh
Hâm Dao không nghĩ nữa nếu đã giữ cô lại thì cô còn có giá trị, đi hỏi trực tiếp thì sẽ biết tốn thời gian làm gì .
Cô đi đến cửa không lo nghĩ mà cầm tay nắm cửa
Cạch - cửa không khóa -
Cánh cửa mở ra , bên ngoài không có ai, xung quanh tráng lệ trang trí tinh sảo mấy món đồ giá trị nhìn xuống chỉ thấy đường đi xuống lầu .
Hâm Dao đi vài bước chậm xuống đi được một nữa thì nhìn thấy người đàn ông đang ngồi chỗ bàn ăn ở phòng bếp nhưng chỉ thấy được nửa người phía sau lưng là tấm lưng vừa phải dưới lớp áo vest bên ngoài theo động tác thì là đang ăn.
Hâm Dao không do dự bước nhanh xuống, tiếng bước chân càng rõ hơn khi đi .
Người đàn ông phía dưới nghe thấy tiếng bước chân thì cũng quay mặt về phía lầu.
Cô đúng lúc chạm mặt với người đàn ông .
Hai người nhìn nhau.
.
.
.
.
. vài người hầu cũng trố mắt nhìn cô gái vừa đi xuống lầu