Đường Gươm Tuyệt Kỹ

Đường Gươm Tuyệt Kỹ

Cập nhật: 05/04/2024
Tác giả: Tuyết Sơn
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 35,891
Đánh giá:                        
Kiếm hiệp
     
     

Truy Vân Thần Khất nói chưa dứt lời thì trước cửa đã xuất hiện hai lão già.

Hài Nhi Thần Đồng nhảy phóc ra, la lớn :

- Ông nội và sư phụ!

Đúng vậy, hai lão già này là Cùng Nho Vạn Niệm Tổ và Vũ Nội nhị tổ Kim Kiếm Sanh.

Hài Nhi Thần Đồng nói :

- Hãy cứu cháu! Triệu lão tiền bối áp bức cháu đây.

Truy Vân Thần Khất cười ha hả :

- Tao đánh cả thằng thầy và lão nội của mày nữa kìa! Hì...

. hì.

.

. Mày dám phỉnh tao không cho tao uống rượu.

Biết tánh của Hài Nhi Thần Đồng hay liến khỉ, còn Truy Vân Thần Khất lại khôi hài, nên mọi người đều cười xòa :

- Hôm nay, “Mạt cưa gặp mướp đắng”, “Kẻ cắp đụng đầu với bà già” rồi.

Mọi người đều vào nhà trong.

Cùng Nho Vạn Niệm Tổ nói với Lý Thanh Hùng :

- Nếu không có Đặng cô nương để thư lại thì lão phu đâu biết mà đến đây.

Lý Thanh Hùng giật nẩy người :

- Sao! Đặng Mỹ Huệ ở đâu?

Truy Vân Thần Khất xen vào :

- Thằng nhỏ! Mày khéo đóng trò! Mày đã quên những mối tình xưa, làm cho con nhỏ đó phải xuống tóc đi tu rồi mà bây giờ mày mới nóng lòng như vậy sao?

Nguyệt Lý Hằng Nga nghe nói mặt tái lét, toàn thân run rẩy, cúi mặt xuống.

Lý Thanh Hùng hỏi dồn :

- Lão ca nói thật sao? Đặng Mỹ Huệ đã cắt tóc đi tu rồi?

Truy Vân Thần Khất cười hì hì :

- Ta nói như thế, Hùng đệ có tin hay không tùy ý, nhưng có phải Hùng đệ đã vui duyên mới phụ tình xưa không?

Lý Thanh Hùng thở dài :

- Không! Lão ca không hiểu lòng của đệ.

Truy Vân Thần Khất cười khôi hài :

- Hiểu lắm chớ! Nếu không hiểu thì đâu có nói đúng phong phóc như vậy?

Thấy nét mặt buồn bã của Lý Thanh Hùng, Vạn Niệm Tổ thương hại nói :

- Không sao! Cháu đừng lo! Dẫu tình duyên xích mích, nhưng lão phu quyết bảo đảm không để Đặng cô nương phải chôn vùi cuộc đời thanh xuân trong cửa Phật đâu.

Mọi người đồng cười lên một lượt.

Lý Thanh Hùng và Nguyệt Lý Hằng Nga buồn bã bỏ ra ngoài. Trong lúc đó, ba lão già vui đùa trò chuyện không ngớt. Họ bàn định kế hoạch diệt Phi Long bang.

Kết luận ai cũng đồng ý đợi các cao thủ các phái tụ họp đông đủ rồi mới khởi sự.

Lý Thanh Hùng tuy không tán thành quyết nghị này, nhưng chàng quá buồn bã nên không muốn cãi.

Tối hôm ấy, ai nấy đều ngủ say sưa, riêng Lý Thanh Hùng trằn trọc thâu đêm.

Mười tám năm nay, thù cha chưa trả, mẹ chàng vẫn bị Huỳnh Thâm Hùng bắt giữ ở Phi Long bang, hôm nay đã đến đây, lòng chàng như lửa đốt, làm sao có thể chờ nổi nữa.

Chàng chồm dậy, rón rén bước ra khỏi căn nhà, một mình thoát đi trong màn đêm dày đặc.

Lục Ngọc Hoa đêm nay cũng không sao yên giấc, vì vậy khi chàng thoát đi chưa bao lâu là nàng đã hay được vội vã tri hô.

Tất cả đều thức dậy, cùng nhau đuổi theo.

Bấy giờ, Lý Thanh Hùng đã chạy xa rồi.

Chàng nhắm Lữ Lương Sơn chỗ sào huyệt của Phi Long bang thẳng tới.

Nơi đây cách Lữ Lương Sơn còn đến hai ngày đường, tuy nhiên Lý Thanh Hùng vì lòng uất căm thù, nên chỉ đến chiều hôm sau đã gần đến nơi.

Chàng thoáng thấy bên chân núi có một ngôi nhà lá, rải rác ở đây vài túp lều tranh của những nông phu.

Nơi đây làng mạc thưa thớt, không quán xá gì cả.

Không đói lắm, nhưng khác nước quá, Lý Thanh Hùng phải lần theo con đường hẹp ghé vào ngôi nhà lá bên chân núi để tạm nghỉ.

Chàng bước vào sân, gõ cửa. Bên trong một bà lão mở cửa bước ra hỏi :

- Tiểu tử từ đâu đến?

- Thưa lão thái bà, tiểu sinh là người du học, lỡ bước qua đây xin chén trà và tạm trú một đêm.

Bà lão nhìn Lý Thanh Hùng từ đầu đến chân rồi nói :

- Mời vào!

Lý Thanh Hùng theo gót bà lão vào trong nhà.

Bên trong có sáu người già, trẻ đương tụ tập quanh bàn ăn.

Thấy Lý Thanh Hùng bước vào ai cũng hơi ngạc nhiên.

Lý Thanh Hùng lễ phép chào mọi người. Thái độ của chàng đã gây được thiện cảm.

Họ đứng dậy nhường ghế cho chàng.

- Xin mời tiểu sinh dùng bữa với chúng tôi.

Lý Thanh Hùng không khách sáo, bước tới ngồi chung với họ.

Trong câu chuyện, chàng hỏi thăm về tình hình của Phi Long bang.

Bà lão tóc bạc nói :

- Xin tiểu sinh đừng hỏi đến điều ấy.

Lý Thanh Hùng thấy họ sợ sệt cũng phải.

Chàng ăn xong, nghỉ ngơi một lúc rồi xin đi nghỉ trước.

Bóng trăng lờ mờ, làm cho khu rừng Lữ Lương thêm u tối rùng rợn.

Chàng lần theo đường hẹp, phóng mình chạy vào trong.

Chàng đi qua một đoạn đường, vào sâu trong hốc núi mà vẫn không thấy một bóng người.

Qúa ngạc nhiên, chàng nhủ thầm :

- “Đây là sào huyệt của Phi Long bang, dĩ nhiên phải có thủ hạ canh giác, tại sao mình đến đây mà vẫn chưa gặp chúng nó?”

Tuy nghĩ vậy, nhưng Lý Thanh Hùng vẫn để ý đề phòng.

Lý Thanh Hùng đi thêm vào độ mười trượng nữa, thì bỗng trước mặt chàng có một bóng tráng hán tử mặc quần áo đen, tay cầm dao nằm dưới đất.

Đây chắc là thủ hạ của Phi Long bang rồi, nhưng hắn tas lại nằm ở đây, hay hắn đã ngủ quên đi chăng?

Lý Thanh Hùng tay điểm vào huyệt đạo thì thoáng thấy một tên nữa đang đứng dựa vào một gốc cây.

Lý Thanh Hùng nghi ngờ. Chàng đoán biết đó là thủ hạ Phi Long bang, chúng vừa phát giác được cái chết của đồng bọn.

Chàng liền búng chân nhảy phóc lên đọt cây cao để ẩn mình và cũng để theo dõi hành động của chúng.

Ánh đuốc sáng rực một góc rừng. Lý Thanh Hùng đứng trên cao nhìn rõ bọn người đó đều mặc đồ đen, lưng dắt dao dài, chính là bọn thủ hạ tuần sát.

Chàng chuyển mình dùng thuận khinh thân nhảy phong phóc trên đọt cây, chạy về phía có ánh sáng.

Nhưng chưa đến nơi, thì chợt nghe có tiếng một người trong bọn nói lớn :

- Thường Đường chủ đã đến rồi!

Những tên cầm đuốc đều đứng vẹt ra hai bên với cử chỉ rất cung kính.

Tiếp đó thì phía đàng xa, một bóng đen lướt tới, cử chỉ rất phách lối.

Lý Thanh Hùng thấy bóng người mới đến đúng Phi Beo Đường chủ Thường Viễn Thời, lão này Lý Thanh Hùng đã có gặp qua. Hắn là một tên bộ hạ đắc lực của Phi Long bang.

Thường Viễn Thời thét hỏi bọn bộ hạ :

- Việc gì mà chúng bây làm rộn lên như vậy?

Một tên bộ hạ đứng ra thưa :

- Kính Đường chủ, chúng tôi vừa đi tuần hành quanh núi nhận thấy anh em canh gác đều bị địch nhân điểm huyệt hết.

Thường Viễn Thời hét to :

- Cái gì?.

.

. Thật sao?

Vẻ mặt Thường Viễn Thời kinh khủng đến nổi không thể giấu được. Tên tráng hán chậm rãi kể lại câu chuyện vừa xảy ra mà chúng đã trông thấy.

Điều làm cho Lý Thanh Hùng ngạc nhiên là chúng đã thấy tất cả đến hai mươi ba tên thủ hạ canh gác bị điểm huyệt.

Thường Viễn Thời đôi mày cau lại, lẩm bẩm :

- Ồ! Thủ đoạn xuất quỷ nhập thần như vậy chắc có lẽ lão già đó rồi!

Một tên thủ hạ hỏi