Em Yêu Anh Ư..... Không Em Yêu Anh Ta

Em Yêu Anh Ư..... Không Em Yêu Anh Ta

Cập nhật: 07/04/2024
Tác giả: Ran Mouri
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 9,171
Đánh giá:                      
Ngôn Tình
     
     

Chàng thanh niên khi nghe cậu thanh niên vừa nói với mình xong cũng an tâm được phần nào nên anh ta quyết định đi về. Khôi và Hoàng Anh vẫn đang đợi thì Huy gọi điện cho anh, anh nghe máy thì cậu ta nói:

- Đại ca, em không tìm được nhưng em vừa hỏi những người xung quanh bên cạnh thì biết được là con cái của ông ấy đang học bên nước ngoài. Lâu lâu mới về một lần. Ông ấy thì sống một mình thôi ạ.

- Ừ, được rồi anh biết rồi cảm ơn em.

Khôi cầm chiếc điện thoại của thầy trên tay anh đang tìm những thông tin. Cuối cùng anh thấy ba số, một số của người mà ông từng giúp hai số còn lại là số của hai người con của ông.

Anh gọi cho hai số của hai đứa con của ông nhưng không ai nghe máy. Họ vẫn mải mê với việc học và những công việc làm thêm mà không hề hay biết rằng ba của hai người họ gặp tai nạn sắp chết. Anh đành gọi cho Đạt người mà thầy đã từng cứu. Thấy có người gọi, anh thấy là ân nhân của mình gọi nhưng khi anh ta nghe máy thì là giọng của một cậu thanh niên:

- Cậu có thể đến đây gấp được không? Tôi có chuyện muốn nói. Tôi sẽ gửi địa chỉ qua số máy này cho cậu.

- Ừ, được rồi.

Sau đó, Khôi gửi địa chỉ qua cho anh ta. Anh ta đọc địa chỉ và nhanh chóng đến. Anh ta đến là việc của nửa tiếng sau. Anh ta đến hai chàng thanh niên đang đợi trước phòng cấp cứu.

Khôi thấy, cậu ta từ bước phía thì anh bước tới nói:

- Xin chào, tôi là Khôi, bên cạnh tôi là bạn học của tôi Hoàng Anh. Hôm nay lớp tôi có tiết mãi không thấy thầy tới hay tin là thầy của chúng tôi gặp tai nạn. Chúng tôi tức tốc đến đây để làm thủ tục nhập viện cho thầy ấy. Tôi gọi anh lên đây là muốn giúp chúng tôi góp tiền trả tiền viện phí cho thầy ấy.

- Tôi tưởng thầy ấy khoẻ lại thì mới phải trả chứ sao trả sớm vậy.

- Không, tôi đợi chúng ta cùng chăm sóc thầy ấy, sau khi thầy ấy khoẻ lại chúng ta mới gửi tiền. Nhưng hôm nay tôi vội không mang nhiêu nên có gì thì tôi sẽ góp sau.

- Ừ, được rồi tôi đã hiểu.

Anh nhìn xung quanh không thấy Hoàng Anh đâu. Thì Hoàng Anh để lại tin nhắn cho cậu rằng cậu ta đi dạo một chút lát cậu ta quay lại.

Tầm mấy phút sau thì phòng cấp cứu đèn đã tắt. Thầy của hai người được đưa đến phòng chăm sóc đặc biệt. Anh thấy bác sĩ ra anh hỏi bác sĩ:

- Bác sĩ, thầy của tôi sao rồi ạ?

Bác sĩ nói với anh:

- Hiện tại, ông ấy đã qua cơn nguy kịch. Hiện tại thì vẫn có thể khoẻ lên, nhưng vấn đề ở thời gian. Em cứ yên tâm, thầy của em sẽ ổn thôi.

- Dạ, em cảm ơn bác sĩ. Em hiện tại có thể vào được không ạ? Em muốn xem tình hình thầy ấy thế nào rồi ạ?

- Được em vào đi

Khôi bước vào trong phòng, nhìn thầy mình truyền nước biển anh dường như cảm thầy hơi đau ở tim, nhưng anh suy nghĩ rằng cũng may rằng thầy ấy đã qua cơn nguy kịch, Anh nhìn thầy một lúc anh bước ra.

Đạt thấy cậu thanh niên nhìn thầy anh thấy có gì đó buồn ở cơ thể cậu thanh đó thoát ra. Nhưng cuối cùng cậu đi với tâm trạng thoải mái. Đạt thấy Khôi như vậy cậu ấy cũng khá an lòng.

Hoàng Anh trở về bệnh là chuyện của hai tiếng sau. Anh ấy mua thêm cháo, đường và sữa nữa. Hoàng Anh nhìn thấy thầy đã được ra anh vào trong chuẩn bị những thứ cần thiết.

Ngày qua ngày ba chàng thanh niên phiên nhau, chăm sóc bệnh nhân của phòng mười lăm. Sau nhiều ngày chờ đợi, nhưng ba chàng trai không nản lòng.