Em Yêu Anh Ư..... Không Em Yêu Anh Ta

Em Yêu Anh Ư..... Không Em Yêu Anh Ta

Cập nhật: 07/04/2024
Tác giả: Ran Mouri
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 9,358
Đánh giá:                      
Ngôn Tình
     
     

Giờ phải làm sao đến lúc nào chị ấy. Chị ấy tuy biết như vậy, nhưng chị ấy cảm thấy buồn lắm không biết làm sao. Ngày hôm nay là ngày thứ hai rồi nhưng chị ấy không thể nào ngủ được, đây là đêm đầu tiên chị bị mất ngủ. Thức trắng nguyên đêm như sang ngày mới chị không cảm thấy mệt mỏi.

Không biết là tự dưng có hay chị đã có thói quen đó từ sớm. Những thói quen này bản thân chị ấy cũng không biết từ khi nào có thói quen ấy. Chị thử nghĩ coi ngày hôm nay chị có thể làm gì. Để qua hết một ngày. Chị ấy nhớ tới đến quá khứ của mình. Chị ấy nhớ trước đây chị có có cả ba và mẹ. Nhưng ba mẹ của Ran vì mưu sinh, vì tiền, mà đã để bị lạc chị ấy khi chị còn khá nhỏ. Sau đó Ran được đưa tới trại trẻ mồ côi.

Tuy rằng, ran được nhận nuôi, nhưng mà chị ấy lại cha mẹ nuôi của mình vô tâm không quan tâm đến chị ấy. Cuối cùng chị ấy sống đơn độc một mình. Một mình tự nuôi bản thân lớn lên, từ đó tính cách mạnh mẽ của mình. Nhưng dù chị biết mạnh mẽ thế nào chỉ cần một tác động rất nhỏ thôi có thể làm bản thân như trên tầng rất cao xuống.

Chị ấy gần như sụp đổ, cuối cùng sau tất cả cả ai cũng bỏ rơi chị ấy. Chị ấy không thể nào, lúc nào cũng phải mạnh mẽ thế này, cô muốn được là chính mình nhưng chị ấy biết rằng chị không thể. Những nối đau với chị dường như quá lớn. Bạn thân chị ấy chưa thể vượt qua nó. Nhưng chị ấy quyết tâm rằng chị ấy sẽ thay đổi cách sống.

Đang trong cơn suy nghĩ thì có người gọi cho chị ấy. Ran nhìn vào điện thoại, hoá ra là cô bạn thân của mình gọi cho chị ấy, Ran lau nước mắt, sau đó chị ấy nhấc máy lên nghe:

- Alo, tao nghe

- Mày sang tao đi, tao đưa mày đi chơi

- Ừ, mày đợi tao, tao qua liền

Người vừa gọi cho Ran là Tiểu Diệp. Cô ấy tên đầy đủ là Diệp Tử là bạn thân nhất của Ran. Khi nào chị ấy cần có người bên cạnh luôn là có một người sẵn sàng giang tay giúp mình thì luôn có một người sẵn sàng giúp chị ấy vô điều kiện đó chính là Tiểu Diệp.

Năm phút sau Ran đã đến nhà của Tiểu Diệp. Tiểu Diệp thấy chị ấy nói:

- Mày á, chỉ thế là giỏi

- Tao mà, đi chơi với mày mà, nên tao phải tranh thủ chứ. Biết đâu sau này, mày đi chơi với bạn trai mày thì tao đâu có thời gian đúng không?

- Ừ, đúng rồi. Mày đợi tao, tao đi thay quần áo nha.

- Ok, bạn yêu dấu.

Đi thôi, tao thay xong rồi. Đi thôi, mà khoan tao muốn coi bạn tao thay gì nào:

- Tiểu Diệp của tôi thay đồ đẹp quá ta, muốn cua anh nào đúng không?

- Thôi đừng đùa tao nữa, tao đưa mày đi chơi, hôm nay mày muốn đi đâu tao đưa mày đi hết nha.

- Mày đưa tao đến công viên nước hồ tây nha, tao muốn qua đó.

- Được, tao đưa mày đi. Nào bạn tôi ơi lên xe.

- Tao đã lên xe, mày đưa mũ cho tao.

- Tao có một cái thôi à. Xin lỗi nha

- Không sao, vậy tao lấy mũ tao vậy.

Chị xuống xe, lại gần chiếc xe thân yêu của mình lấy chiếc mũ bảo hiểm của mình đội chắc chắn rồi lên xe của Tiểu Hắc.

- Hôm nay là ngày của chị em ta, những chuyện khác để hôm sau tính.

Thế là hai cô gái cùng nhau đến công viên nước Hồ Tây.

Trang lo lắng cho Khôi, cô gọi cho anh, anh thấy cô gọi cho mình, anh nghe máy:

- Alo, anh nghe

- Anh đang ở đâu thế một ngày rồi, anh chưa về nhà, anh có cần em qua chỗ anh luôn không?

- Anh đang trên bệnh viện có việc, em không cần qua đâu?

- Anh làm sao mà qua đó, anh có làm sao không? Anh đừng làm em sợ nha.

- Anh không sao, anh có việc nên qua thôi, anh ổn mà đừng lo lắng quá.

- Dạ, anh không sao tốt rồi. Xong việc nhớ về nhà nghe chưa.

Khôi vừa mới tắt máy. Hoàng Anh nhận được cuộc gọi từ Phương, Hoàng Anh nghe máy:

- Hoàng Anh, anh coi giờ này là mấy giờ về mà chưa chịu về, anh đang ở đâu?

- Anh đang trên bệnh viện, tại có chút việc nên anh qua đó.

- Dạ, em biết rồi, anh xong việc nhớ về sớm nha.

Hoàng Anh nghe xong câu này Phương đã tắt máy.

Trong đầu Hoàng Anh đã có đầy những suy nghĩ chắc lúc chuẩn bị về anh ấy phải mua đồ cho cô ấy quá.

Bác sĩ từ phòng bước ra nói:

- Bệnh nhân đang khôi phục trí nhớ nhanh thì trong tuần này có thể hồi phục hoàn toàn. Lâu chắc tầm ba đến bốn tuần

Bốn chàng trai nghe tin này vui lắm, vậy là họ vui vẻ trở lại. Các công việc đang trì hoãn cuối cùng họ cũng đã làm được.

Thầy Lương nhìn bốn chàng trai đó khẽ mỉm cười. Thực ra, ông muốn coi tâm trạng của bốn chàng trai trẻ khi thấy ông bị mất trí nhớ thế nào. Nên ông đã nhờ bác sĩ phối hợp chung với ông. Cuối cùng ông cũng thấy những người học sinh, người được ông cứu giúp lo cho ông thế nào.