Đúng như vậy, bản thân Trang không thể ba cô mãi nhởn nhơ ngoài vòng luật pháp được. Nhưng, cô ấy vì không muốn ông Lâm nghi ngờ rằng chính cô ấy đã biết hết mọi chuyện thì Trang đành phải trở thành một đứa con gái ngoan hiền.
Thực sự, để đối tốt với kẻ đã chính tay sát hại mẹ của mình bản thân cô chẳng muốn ở lại chút nào cả. Nhưng vì kế hoạch cô đã tự mình ở lại để có thể làm một số chuyện cần phải làm. Cô ấy làm đồ ăn khá là ngon, ông bước ra nhìn món ăn thì thấy có canh rong biển, cá rán, rau cải luộc với nước canh và cơm nữa. Ông ngồi vào ăn cùng đứa con gái của mình. Trang cầm xắn nhẹ ít cá và nói:
- Ba thử xem con gái của ba nấu ngon không?
Ông đưa bát cơm của mình để nhận lấy miếng cá mà Trang đưa cho ông. Trang nhìn biểu hiện của ông Lâm sau khi ăn miếng cá của cô, thực ra đó không phải một miếng nhỏ mà một miếng khá là to. Nếu không tinh không thể phát hiện ra được. Ông ta cắn nhỏ miếng cá và ăn chung với cơm. Sau khi ăn xong, người ông ta bị mẩn đỏ, ngứa toàn thân, cô ấy đưa ba của mình cốc nước mật ong ấm. Sau khi ăn xong, ông ấy liền ăn rau và uống nước canh vì thế ông không còn cảm giác ngứa ngáy như trước nữa.
Ông ấy nhìn đứa con mình như vậy, thì ông ấy nghĩ: "Chắc con mình không biết, nãy thấy chắc tra google thôi, mình vẫn ổn mà không sao đâu". Nhưng mà cô ấy lại nghĩ rằng: "Thôi để lần sau, lần này coi như ông số lớn mạng lớn, tôi thề tôi có làm ma tôi sẽ phải kéo ông xuống". Sau đó, Trang dọn dẹp bát đũa và rửa bát, cô ấy đi học. Khi cô đi học, cô bảo:
- Ba ơi, con đi học đây. Con chào ba.
Trang đang đi trên đường thì vô tình va phải một người. Cậu ta dừng lại và nói:
- Cô kia, đứng lại. Đụng vào tôi không biết xin lỗi hả.
Cô ấy nghe vậy và bảo:
- Xin lỗi anh, tôi không cố ý. Giờ tôi đang vội, tôi sắp muộn học rồi.
Cậu trai trẻ đi tiếp. Trang gọi cho bạn thân. Cậu bạn thân của cậu nghe máy và nói:
- Alo, tao nghe.
Trang nhanh chóng và nói:
- Mày qua khu nhà tao đón tao được không? Tao sắp muộn học rồi.
Mười phút sau, cậu ta đến và đưa mũ. Trang đội mũ và ngồi lên xe của cậu. Nhờ khả năng đi nhanh của cậu ta và phóng nhanh hơn tốc độ bàn thờ thì cậu ta đã đưa cô ấy đến chỉ muộn có năm phút. Cô ấy cảm ơn cậu bạn thân của mình, sau đó trả mũ và vào lớp. Hôm nay, lịch học của Trang cũng khá ít, nên học xong Khôi hỏi cô ấy rằng:
- Hôm qua, bé đi đâu thế? Ở lại nhà ai vậy?
Cô ấy đáp:
- Hôm qua em tăng ca về muộn, vì thế em về nhà. Em tính ở nhà vài tuần, tại ba em gọi nên em về. Khi nào, em sẽ đưa anh qua ra mắt gia đình em.
Khôi gật đầu, anh nói với Trang:
- Trang này, có thông báo làm bài tập lớn rồi. Em làm gửi cho cô chưa. Hai ngày nữa đến hạn nộp rồi đó.
Cô ấy nói:
- Em vẫn đang làm, sắp xong rồi. Xong em sẽ nộp, còn anh thì sao?
Anh đáp lại rằng:
- Anh cũng giống em, chắc mai anh nộp bài. Chiều nay, em vẫn phải đi làm đúng không?
Trang gật đầu, nhìn người con trai đứng trước mặt cô. Chiều nay, Trang có một cuộc họp quan trọng cần phải giải quyết. Nếu dự án thành công thì cô ấy sẽ được lên chức trưởng phòng. Trang nhìn bóng dáng lưng anh khẽ mỉm cười.
Nếu như cô biết chính ba mình là người giết hại mẹ mình. Thì Ba mẹ anh có một bí mật dường như sẽ bị trôi vùi trong quá khứ nhưng không. Mẹ của anh thì gián tiếp đưa cái tính cách thứ hai của Minh từ một con người lương thiện trở thành một con quỷ dữ. Còn ba anh chính là nguyên nhân gián tiếp khiến mẹ của Trang bị giết. Khôi tìm hiểu về chính ba mẹ ruột mình thì mới biết được, bản thân thực sự không biết đối mặt với ba mẹ mình ra sao, nên mới quyết định ra ngoài ở riêng.
Sau khi được tiếp xúc với Khôi, thì Trang biết được anh là một người sống rất tình cảm. Quan tâm, chiều chuộng cô. Nói chung là, sống với cô thì ấy cảm giác như được trẻ lại vậy. Cô ước anh và cô sẽ mãi hạnh phúc như thế. Cô ấy đăng ký đi du học tại Mỹ. Để có thể phát triển hơn cho bản thân.
Sau đó, Trang, Khôi và Hoàng Anh đã nộp tất cả các bài vào mail đã lập từ trước. Họ học xong xuôi rơi vào năm 2022, họ tham gia lễ tốt nghiệp và ra trường. Sau khi không còn học trên môi trường đại học nữa, Khôi liền xin việc tại các cơ quan văn phòng. Khả năng ham học hỏi và tinh thần luôn chịu trách nhiệm với những công việc được giao, những công việc được giao của sếp, anh cũng cố gắng làm tốt nhất có thể.
Qua nhiều những thứ cố gắng của anh, những công việc được giao, anh cũng nhanh chóng hoàn thành. Tuy có những công việc khá đặc thù, cũng có những thứ anh cần phải làm rất chi tiết, nhưng cũng không thể làm khó được anh.
Cuối cùng, sau bốn năm cố gắng của anh, thì anh từ một cậu nhân viên nghèo nàn, không đủ kiếm sống thì hiện tại anh đã trở thành giám đốc có khả năng làm việc, cần tiêu những gì. Cần làm những gì và mọi chuyện trải qua rất êm đẹp. Anh vẫn có thể tự mình làm nhưng mọi chuyện đâu thể êm ấm mãi. Lúc này, kẻ thù của Khôi trở lại đó chính là Hưng. Cậu ta biết được khi ba của cậu trước khi chết báo mộng cho cậu thì phải khiến cho Khôi, thân bại danh liệt.
Lúc này, cậu đến văn phòng Khôi. Cậu ấy không ngờ rằng sau khi Hưng được cậu che chở. Anh ta đành đưa Hưng đến nhà của mình. Anh vẫn cố gắng phát triển sự nghiệp của mình. Chẳng còn cách nào khác anh phải tự cảm linh hồn đang chiếm giữ cơ thể của người đàn ông bốn mươi tuổi kia.
Khôi im lặng, không nói gì. Anh ấy không thể ngờ được rằng ông ta nuôi mối thù hận này lâu đến vậy. Anh nhìn khoảng thời gian và anh tính thì Phan Anh năm nay đã sáu mươi, con nuôi của ông ta nay cũng đã rơi vào tuổi trung niên là bốn mươi. Nhưng anh không thể tin được rằng người đàn ông ấy chỉ vì được anh đối xử tốt hai mươi năm không muốn động thủ với anh. Nhưng ba nuôi anh ta thì khác, không nhận được cái sai của mình mà lại còn muốn giết người diệt khẩu.
Lúc này hai linh hồn đang bàn hạc chia ra làm hai bên bán cầu, một bên là bán cầu não trái bên kia là bán cầu não phải. Con nuôi của ông ta là Hưng vì ông có ơn với Khôi, nên không muốn ba mình làm hại cậu ấy. Nhưng ba cậu lại nghĩ là vì Khôi nên ông không dám làm gì, mà ông ấy không hề nhận thức được việc mà chính tay ông ấy làm là sai trái. Hưng vì vậy đã chỉ ra những cái sai của ông, khuyên ông nên làm gì? Mới đầu, ông ta không nghe vì nghĩ con nuôi của mình chỉ nghĩ đến cái lợi trước mắt mà không hề quan tâm đến ông già này. Nhưng sau khi con nuôi ông phân tích những cái sai của ông thì ông ta lại nhận thấy được mình nên cần phải làm gì?
Vì thế khoảng một tháng sau, ông ta thoát xác và trả lại cho Hưng thân xác của ông ấy. Cuối cùng ông ấy lí do tại sao mà ông lại vào tù. Cuối cùng về lại thân xác của mình. Nhưng khi ông ấy vừa thoát xác thì Hưng ngất, đầu tiên vì lâu không được ăn uống cơ thể của ông ta thiếu nước và thiếu thức ăn. Không chỉ vậy, thân thể của ông còn nhìn trông còn gầy đi trông thấy. Khôi vì lo lắng cho Hưng liền gọi bác sĩ nói rõ tình hình của ông ấy, bác sĩ nghe vậy liền bảo:
- Anh nhanh chóng đưa ông ấy đến bệnh viện đi nha. Chúng tôi cần làm tổng quát kiểm tra cho ông ấy xem như thế nào?
May thay, cậu có chiếc ô tô, cậu đưa ông ấy nằm đằng sau xe của mình. Năm phút sau, cậu ấy đã đến bệnh viện. Anh gọi lại số điện thoại vừa nãy mới gọi và nói là mong bác sĩ giúp anh. Mấy phút sau, bác sĩ mang chiếc giường đẩy cấp cứu và hai người cùng đẩy vào. Đến phòng cấp cứu bác sĩ bảo anh đứng chờ ở ngoài. Dù là ở ngoài phòng cấp cứu nhưng Khôi vẫn đứng ngồi không yên. Anh sợ không biết người đang cấp cứu trong kia liệu có thể cứu được kịp thời hay không? Nửa tiếng sau, thì bác sĩ ra. Vị y sĩ áy, nhìn là đủ hiểu ai là người nhà bệnh nhân. Ông ấy tiến đến chỗ Khôi và nói:
- Anh đưa ông ấy đến kịp lúc. Không thì thiếu chút nữa là chúng tôi không cứu được ông ấy rồi. Anh nên tẩm bổ cho ông ấy, mấy buổi đầu nên cho ông ấy ăn cháo loãng thôi nhé. Nếu anh muốn pha sữa cho ông ấy cũng được nhé. Giờ hiện tại, chúng tôi đang đưa ông ấy vào phòng hồi sức nhé. Đợi bệnh nhân tỉnh lại anh hãy vào thăm nhé.
Anh ấy nghe vậy gật đầu và nói:
- Dạ, vâng cảm ơn bác sĩ. Vậy tôi đi mua chút đồ cho ông ấy.
Khôi trước khi đi, nhìn vào hồi sức. Anh hận là không thể làm gì được, nếu không anh sẽ nghiến linh hồn của Phan Anh thành từng mảnh. Nhìn người đàn ông vẫn đang hít trong ống thở, bản thân anh lại nhớ đến Hoàng Anh đợt mà anh ấy bị hại. Bỗng dưng cậu ấy thở phào nhẹ nhõm, cũng may là cậu bạn thân của Khôi không bị làm sao?
Nhìn người đàn ông ấy, bỗng dưng anh rơi giọt nước mắt, không biết là do thương cậu ta, hay chỉ là thương hại vì biết được quá khứ của người đàn ông ấy. Hưng là năm ông ấy chỉ bằng tuổi Khôi thì lại là một đứa trẻ mồ côi, không ai dám nhận cậu. Người ta đồn cậu chính là sao chổi vì chỉ cần có cậu là người đó gặp vận hạn, nhưng chỉ có hai người chấp nhận cậu, người thứ nhất chính là người ba nuôi đã mất cách đây hai năm, người thứ hai chính là Khôi.
Nếu như ba nuôi của anh không ai ngăn cản, thì bên phần của Khôi thì bạn thân của anh là Hoàng Anh nhiều lúc khinh cậu ta ra mặt. Hưng biết nhưng năm ấy cậu ấy chẳng thể làm gì? Hưng được Khôi nuôi thời gian tuy không nhiều nhưng đủ cho cậu ấy hiểu Khôi là một con người như thế nào? Anh nuôi chàng trai ấy ròng rã hơn bốn năm. Nhưng cũng nhờ có cậu ấy thì chính Hưng hiểu được thế nào là đúng sai. Nhưng chuyện này không một ai biết chỉ có mình chàng đó Trần Đức Duy Hưng giữ cho riêng mình.
Thời gian cứ thế trôi qua. Hôm nay đã là gần cuối tháng mười rồi. Nay đã là 25 tháng 10 những mà người đàn ông ấy vẫn không có ý định tỉnh lại.
Trong lúc đợi Hưng tỉnh lại, cậu ấy định anh em giúp mình nhưng cậu ta nghĩ lại. Vì thế cậu quyết định vẫn đi làm bình thường, Khôi tổng ngày càng phát triển hơn trước. Người yêu anh là Trang đã đi du học tính đến nay là đã được năm năm. Cô ấy tính về nhưng lại thêm lịch vì thế đến năm sau cô ấy mới có thể về.
Hai năm sau, Khôi tiếp tục vẫn xem xét tình hình của Hưng như thế nào, ông ấy đã động đậy tay. Anh vì mừng quá mà tính chạy đi gọi bác sĩ đến phòng của cậu ta, nhưng khi anh vừa đứng lên chuẩn bị đi gọi thì có một bàn tay kéo anh lại. Chẳng còn cách nào khác, anh ấy đành phải ngồi lại. Ông ấy liền yên tâm nằm nghỉ ngơi thêm chút nữa, sau khi ông ấy nghỉ đủ sức tỉnh lại và thả tay của Khôi ra. Anh ấy lấy bát cháo đã mua từ trước đi hâm nóng. Sau khi, mà anh hâm nóng cháo xong. Cậu đổ ra bát, múc từng thìa cho ông ấy ăn. Trước khi, mỗi lần xúc cho người ấy, anh để thổi cho bớt nóng rồi sau mới đưa vào miệng của ông ấy. Đang múc cho ông ấy ăn, thì tiếng chuông điện thoại vang lên cho căn phòng yên tĩnh ấy. Anh liền lấy điện thoại ra nghe máy:
- Alo, anh nghe.
Huy nói:
- Anh đang ở đâu thế? Mấy nay có mấy đứa chiếm địa bàn mình. Em đã nói là của anh, nhưng bọn nó muốn gặp anh cho bằng được. Anh nói chuyện với chúng nó giúp em nhé.
Khôi bảo:
- Được, em đợi anh một chút. Lát anh gọi cho em sau nhau. Giờ anh đang bận chút việc.
Huy nghe vậy, liền tắt máy. Mười phút sau, anh ấy gọi lại cho người thanh niên và bảo:
- Em đưa anh gặp để anh nói chuyện với đó đi.
Huy đưa máy cho những người ấy nhưng lại sợ họ làm điều gì đó nên anh để loa ngoài. Vì thế cậu nói:
- Dạ, em đưa cho anh ý rồi đó ạ.
Tay Huy vẫn cầm điện thoại, bên kia vang lên giọng nói quen thuộc, bảo rằng:
- Khôi, đi chơi với anh không?
Cậu ấy nghe giọng quen thuộc, liền bảo:
- Nay em bận rồi anh Kata, em đang trên viện chăm người ốm. Có gì hẹn khi khác anh nha. Vậy em tắt máy nha.
Nói xong cậu ấy tắt máy, Kata nghe vậy hiểu cậu ấy không bị làm sao cả. Chắc do anh nghĩ nhiều thôi, vì thế anh ấy cho anh em về lại căn cứ của mình.
Huy nhắn cho cậu ấy rằng:
_Anh ơi, cần bọn em tới không? Hay chỉ cần vệ sĩ của anh qua đó thôi. Để bọn em biết đường điều động người sang giúp anh.
Khôi nhắn lại:
_Không cần đâu, anh tự lo được. Không cần tới các em đâu, khi nào cần anh gọi nhé.
Huy phản hồi lại:
_Dạ.
Anh ấy liền trấn an Hưng rồi gọi bác sĩ vào để khám tổng quát cho ông ấy. Bác sĩ khám tổng quan, kiểm tra thì thấy ông ấy bình thường. Tuy nhiên, phần chân của ông ấy có phần bị chấn thương nên ở lại bệnh viện xem xét sang hôm sau thì có thể xuất viện
Kiểm tra xong xuôi, bác sĩ ra khỏi phòng, Khôi nhìn Hưng. Ông ta thấy có ánh mắt hướng về mình, liền hỏi:
- Tôi là người đưa ông đến bệnh viện thôi. Tôi cũng đã gọi cho gia đình của ông rồi, nhưng không ai nghe máy cả.
Hưng cười nhạt rồi đáp:
- Cậu gọi cũng bằng thừa thôi, tôi trước đây là một cậu bé mồ côi, khôi nơi nương tựa. Sau đó, được vài năm thì tôi được nhận nuôi trong một gia đình cũng khá là bình thường, Tôi được biết người nhận nuôi tôi là Phan Anh, sau đó được một thời gian ba nuôi tôi chuyển nhà, nhưng hình như ông ấy quên mất sự hiện diện của tôi. Hôm đấy, tôi đang đi học về nhà được cậu trai trẻ đến ngỏ lời muốn mời tôi một bữa vì hôm nay cậu ấy có chuyện vui nhưng không ai có thời gian rảnh để cơ thể ngồi ăn với cậu ấy, tôi thấy cũng hay nên đồng ý. Sau đó, tôi chỉ vô tình nói rằng giờ tôi không còn nhà để về. Cậu ấy không ngần ngại cho tôi ở nhờ nhà cậu ấy. Điều đó làm tôi rất cảm động, cậu ấy chính là ân nhân cứu mạng của tôi, đối với tôi, cậu ấy chính là người cho tôi một cuộc sống đầy đủ, khiến tôi an tâm sống đến bây giờ. Mặc dù trước đó năm năm ba tôi đã hiện hồn về và muốn trả thù cậu ấy, muốn giết cậu ấy, nhưng tôi cũng khuyên năn và ông ấy đã đi rồi. Tôi mong được cậu ấy một lần nhưng chưa lần nào gặp được.
Nghe đến đây, nước mắt Khôi suýt trực trào ra. Anh không ngờ người trước mặt mình là người anh đã cứu, nhưng người đàn ông ấy lại chẳng nhận ra anh. Lúc này anh vì tò mò nên hỏi:
- Thế ông biết tên cậu trai trẻ đó là ai không?
Ông ấy đáp:
- Nếu tôi nhớ không nhầm cậu ấy tên là Khôi. Cậu ấy đẹp trai lắm, còn học giỏi nữa. Tôi còn giữ hình cậu ấy đây này.
Nói xong ông ấy lôi hình cậu trai trẻ năm cậu ấy là một học sinh cấp ba lúc đó cậu ta mới có mười tám tuổi. Chàng nhìn thì nhận ra đó chính là mình, năm đó cậu ấy theo đuổi là một cậu trẻ thư sinh. Cậu ấy đáp:
- Có phải hình cậu ấy năm mười tám tuổi không?
Ông ấy đáp:
- Đúng rồi, sao cậu biết?
Chàng trai ấy đáp:
- Vì người trong ảnh chính là tôi mà. Không tin ông nhìn đây nhé.
Cậu trai trẻ lấy hình năm cậu mười tám cho ông ấy xem. Người đàn ông ấy nhìn vào tấm hình và nhìn lại bức ảnh mà ông vô tình chụp được đúng là giống nhau y như đúc. Ông ấy có vẻ nửa tin nửa ngờ vì cậu trai trẻ đó có anh em sinh đôi, theo như ông tìm hiểu thì cậu ta có một đàn em vô cùng hùng hậu. Ông ấy hỏi:
- Tên cậu là gì? Bạn thân của cậu tên là gì? Tại sao cậu lại biết tôi.
Anh liền đáp:
- Tôi là Nguyễn Hữu Khôi, bạn tôi là Nguyễn sNgọc Hoàng Anh. Tôi biết ông vì nhìn thấy ông giống dáng người mà chàng thanh niên hồi ấy tôi dang tay cứu giúp.
Ông ấy không còn nghi ngờ gì nữa, trong đầu ông nghĩ: "Đây rồi, đúng là chàng trai ấy đây rồi".
Nhìn thấy chàng trai ấy vẫn còn quan tâm sự ấm áp ấy làm ông ấy nhớ đến kỉ niệm xưa. Hưng nói:
- Nhớ thật đó, mới ngày nào mà cậu vẫn còn quan tâm chăm sóc cho tôi, giờ cậu vẫn làm vậy, tôi hạnh phúc quá. Hình như năm ấy tôi mới có hai mươi ba tuổi mà giờ tôi đã bốn mươi rồi. Thời gian trôi nhanh thật, hồi năm ấy, tôi bị lạc mất ba nuôi tôi khi đi chuyển nhà, tôi may mắn được gặp cậu, chăm cho tôi từng bữa ăn, giấc ngủ không chỉ vậy cậu còn kiếm việc làm cho tôi nữa. Nếu không có cậu, chắc tôi không bình an mà có thể sống qua những ngày tháng năm ấy. Nhờ có cậu, tôi hiểu được cần biết tôn trọng người khác, cũng nhờ có cậu tôi cũng hiểu được là mình quan trọng với bản thân thế nào. Cậu giúp tôi tìm việc, nhưng cậu lại cho tôi thấy vì công việc để đạt chức cao cần cố gắng thế nào. Đúng là mỗi công việc, mỗi chức danh đều có một sự áp lực riêng, nhưng chúng ta là con người với nhau thấy an gặp nạn nên giúp đỡ, nếu gặp người tốt là cái hên mà gặp người xấu coi như chuộc lợi thì mình coi đấy là bài học cho riêng mình. Tôi về lại đây một phần muốn cảm ơn cậu, một phần cũng muốn từ biệt cậu. Tôi định xuất viện xong, tôi sẽ rời khỏi Hà Nội này về Sài Gòn sống ở đó.
Khi ông nói xong, nhìn lên nhìn thấy chàng thanh niên ấy, thấy mắt cậu rưng rưng, ông nhìn thấy cậu sắp khóc liền bảo:
- Thôi đừng khóc, tôi chỉ kể lại kỷ niệm xưa thôi mà.
Người đàn ông ấy vừa dứt lời thì cậu trai đã rơi những giọt lệ. Hưng nhìn vào sâu đôi mắt ấy, nhìn được nhiều tâm sự của cậu ấy. Mặc dù, ông biết cậu ấy trải qua những gì nghe ông nói vậy, Khôi nói:
- Tôi không sao, tôi chỉ xúc động chút thôi. Nhưng mà ông định đi đâu? Định rời khỏi nơi này sao? Cũng tốt, nơi này có nhiều thứ không vui với ông, khi nào đi thì bảo tôi, tôi ra tiễn ông.
Người đàn ông ấy gật đầu, sau đó Khôi lôi ra một thứ đó là một chiếc dây móc treo chìa khóa xe máy nhìn trông rất đẹp, phần móc treo là một cậu nhóc conan bằng nhựa, sau đó anh tách ra và đưa cho ông dây đeo chìa khóa, ở phần dây có chữ in hoa trước từ Detective Conan ấy thì phần hướng bên trong là in mặt của Conan chiếc dây đeo ấy màu xanh nước biển rất hợp với cậu nhóc thám tử được làm từ nhựa kia của Khôi. Tuy ở mặt đằng sau không in gì nhìn trông rất đẹp mắt. Cậu ấy nói:
- Tôi giữ một cái, ông giữ một cái nếu sau này trên đường đời tấp nập ta vô tình gặp lại nhau còn có cái để làm tin.
Hưng cầm lấy chiếc dây đeo, ông móc vào chiếc chìa khóa mà ông vẫn hay dùng. Sau mấy ngày, ông ấy được sự chăm sóc tận tình của Khôi mà đã nhanh chóng khỏe lại và đã xuất viện. Ngày hôm Hưng đi, hôm đấy bão, thế là ông ấy lại phải hoãn lại, nhưng từ lúc đó đến lúc đó người đàn ông đó tính phải đợi thêm một năm nữa. Thời gian ấy lại quá lâu, chẳng còn cách lại đành phải ở lại Hà Nội.
Khôi thấy ông ấy không gọi cho mình, bản thân cậu ấy đủ hiểu. Nhưng có một điều chắc chắn cậu không bao giờ biết là ông Hưng nói dối cậu, thực chất ở Sài Gòn ông không có ai cả, người thân không có, họ hàng cũng không, ông muốn về vì đó chính là nơi có nhiều kỉ niệm với một người mà ông chẳng bao giờ quên được, điều ấy được người đàn ông cất giấu trong tim.
Sài Gòn là nơi ba nuôi của ông đưa ông đến. Nhưng chính bản thân Hưng không biết tại sao, khi đến nơi đây lại có cảm giác quen thuộc đến lạ. Nhớ đến cảm giác ấy, bỗng nhiên người đàn ông ấy lại rơi những giọt lệ, những gì ông biết chỉ là nó mang điều gì đó quen thuộc như là hồi còn nhỏ ông đã từng ở nơi đây. Nhưng muốn về tìm hiểu về nơi đó, thì quá muộn. Lúc Khôi, tiễn biệt người bạn già của mình lòng của anh man mác buồn như mất đi điều gì đó rất quan trọng. Khi mà ông trở về, cảm giác quen thuộc của ông ấy không còn nữa, mà sâu trong lòng của người đàn ông kia chính là cảm giác đau thương, tất cả những gì ông ấy làm chỉ là không muốn tạo thêm gánh nặng cho Khôi mà thôi.
Chào mừng bạn đến với RIT Truyện!!!
Hiện tại RIT truyện đã có giao diện mới, với các tính năng ưu việt hơn:
+ Thêm icon chat với admin phía góc phải dưới cùng
+ Thêm các tính năng đăng ký / đăng nhập
+ Thêm mục Truyện Audio
Rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ team mình trong suốt thời gian qua!
Donation
Ủng hộ, duy trì và phát triển https://rittruyen.com!