“Nhóc……….
chính là người đưa anh vào bệnh viện hôm bữa phải không???”
“Ơ……uhm……...
dạ…….
dạ đúng ạ!
!
!
”,
tôi ấp úng không nói nên lời.
“Thật may quá!
!
!
Hôm bữa nhóc đi vội,
anh chưa kịp hỏi tên nhóc là gì…….
.
để sau này anh cảm ơn một tiếng!
!
!
”
“Có….
có gì đâu anh!
!
!
Tại hôm đó………em cũng sợ quá,
nên……….
mới giúp anh thôi!
!
!
”
“Ủa???Hai người quen nhau sao???”
Chi hai tôi bỗng xen vào.
“Dạ…….
anh ấy là người hôm bữa em gặp trong bệnh viện!
!
!
Lúc đưa ba đi khám bệnh đó chị!
!
!
”
“Cũng nhờ có nhóc này đây……….
tôi mới không sao!
!
!
Rất cảm ơn chị và nhóc đây!
!
!
”
“Không có gì đâu anh!
!
!
Anh đừng khách sáo quá!
!
!
”
“Uhm……….
.
”
Tôi trông thấy anh ấy đang đắn đo điều gì……….
.
sau đó anh ấy nói…….
.
“Hay để bữa ăn này anh trả cho nhóc há!
!
!
Xem như là đền ơn lại vậy!
!
!
”
“Á……….
làm vậy đâu được anh!
!
!
Em………thấy ngại lắm!
!
!
”,
tôi vội vàng lên tiếng phản đối.
“Đừng từ chối mà!
!
!
Nếu nhóc không đồng ý……….
người ngại phải là anh mới đúng!
!
!
”
“Thôi em à…….
.
cậu ấy đã có lòng như vậy!
!
!
Em cứ nhận lấy đi!
!
!
”
Nghe chị tôi nói thêm………tôi ấp úng trả lời……….
“Vậy…….
.
phiền anh trả bữa ăn này giùm em nha!
!
!
Em cảm ơn!
!
!
”
“Uhm…không có gì đâu nhóc!
!
!
”
“Em…….
.
phải đi mua đồ với chị em rồi!
!
!
Hẹn khi khác……….
.
có dịp gặp lại anh há!
!
!
”
“À mà khoan đã nhóc……nhóc tên gì thế???Để mai mốt………anh tiện liên lạc hơn!
!
!
”
“Em tên…….
Thanh Lâm!
!
!
Là sinh viên năm đầu của trường đại học mỹ thuật,
ngành thiết kế thời trang!
!
!
Hì hì…….
.
”,
tôi tự hào nói về bản thân mình.
“Còn anh……….
”
Bất chợt……….
.
“Cậu ba…….
không được tùy tiện nói danh tánh của mình ra!
!
!
Kẻo…….
họ biết được địa vị của cậu ……….
chỉ giúp cậu vào bệnh viện mà sau này đòi hỏi những thứ quá đáng là không hay chút nào!
!
!
”
Một tên mang gương mặt đen như đêm ba mươi xen vào!
!
!
Hắn dường như…….
không muốn tôi tiếp xúc với con người này!
!
!
“Ông im đi!
!
!
Tôi đang nói chuyện,
ai cho phép ông xen vào!
!
!
Vả lại,
tôi nói tên cho người khác biết…cũng không có gì là không được!
!
!
”
“Vâng………tôi xin lỗi cậu!
!
!
”
Nhìn vẻ mặt hốt hoảng,
lo lắng của tên vệ sĩ đó mà lòng tôi thấy thật vui….
.
đáng đời hắn!
!
!
“Anh tên là………Khắc Thuần!
!
!
Hiện đang là sinh viên năm cuối ngành quản trị kinh doanh!
!
!
”
“Woa…………….
anh học giởi quá nhỉ!
!
!
Ngành này….
.
khó vào lắm đấy!
!
!
”,
tôi thốt lên 1 cách ngạc nhiên.
“Giỏi gì đâu nhóc…….
.
anh học cũng bình thường thôi!
!
!
”
“Hì hì…….
.
anh khách sáo quá!
!
!
Uhm……cũng trễ rồi….
.
em phải cùng chị đi mua đồ gấp…kẻo về nhà trễ,
ba em sẽ mắng!
!
!
”
“Vậy thì em mau đi đi!
!
!
Anh không làm phiền hai chị em nữa!
!
!
”
“Em đi nha!
!
!
Tạm biệt anh!
!
!
”
“Tạm biệt nhóc!
!
!
”
Đã đi khỏi chỗ đó rồi………sao tim tôi vẫn còn đập nhanh quá!
!
!
Sự việc vừa xảy ra như giấc mơ vậy….
.
tôi không ngờ tên hôm đó lại có địa vị và thân thế “ghê gớm” đến vậy!
!
!
Nhưng…dù có giàu đến mức nào….
cũng đâu nhất thiết phải thuê vệ sĩ???Hay….
.
gia đình anh ấy giàu quá,
ba mẹ sợ ảnh bị bắt cóc,
nên mới thuê người theo sau???Vô lý quá…….
.
anh Thuần là con trai……….
dễ gì bị người khác bắt cóc……….
.
mà thôi…….
tôi cũng không cần quan tâm đến chuyện đó làm gì!
!
!
Vì dù sao……….
đó cũng là chuyện gia đình người ta,
biết nhiều….
.
không hay chút nào!
!
!