“Anh…...
anh là anh Thuần phải hok zậy???”,
tôi mừng rỡ thốt lên….
.
thì đột nhiên…anh lấy tay che miệng tôi lại……
“Suỵt…đừng la lớn!
!
Nếu không…họ tìm thấy anh đấy!
!
!
”
“Uhm….
uhm……”,
tôi vẫn chưa hiểu mô tê gì hết…….
chỉ biết đứng yên cho anh….
.
che miệng tôi lại….
^ ^
Một lúc sau….
tôi thấy có ba người đàn ông mặc đồ đen….
.
đang nhìn dáo dác xung quanh….
.
đến lúc đó tôi mới hiểu ra…….
liền gỡ tay anh xuống và nói……
“Thì ra……anh trốn mấy ông”hung thần”đó……”
“hì….
.
tại mấy ổng cứ bám riết theo anh!
!
!
Muốn đi riêng một mình….
cũng khó nữa!
!
!
”
“Zậy….
anh có muốn được tự do một bữa hok???”
“Sao???”,
anh ấy thắc mắc khi nghe tôi nói như vậy….
“Theo em….
em dẫn anh đi over night luôn!
!
Hihih….
”,
tôi cũng không hiểu sao….
.
mình lại làm vậy nữa!
!
Chỉ thấy….
rất vui khi gặp lại được anh….
.
**********
“Hì…thấy em giỏi chưa???Dẫn anh ra khỏi siêu thị mà mấy ổng hok biết!
!
!
”,
tôi vừa thở vừa nói…sau một hồi lén lút trốn khỏi nơi đó…
“Uhm….
em giỏi thật!
!
Mà….
”
“Sao anh???”,
tôi thắc mắc hỏi….
“em định dẫn anh đi đâu mà đòi over night???”
“Hì….
em…cũng hok biết nữa!
!
!
Nói vậy thôi….
chứ em biết dẫn anh đi đâu đây???”
“Trời….
vậy mà em cũng nói nữa!
!
!
”,
anh ấy ôm trán mà nói……trông có vẻ….
.
thất vọng về tôi lắm vậy……
“Em…em xin lỗi!
!
Hay….
chúng ta đi ăn gì đi??Em….
cũng thấy đói bụng rồi….
.
”
“Uhm……ý kiến cũng hay đấy!
!
!
”
“Nhưng nè……….
”
“Sao em???”
“hihihih….
em có công dẫn anh thoát khỏi mấy ông”hung thần”đó….
anh….
.
phải bao em ăn một bữa đấy nha!
!
!
”,
khuôn mặt tôi lúc này…gian xảo không thể tả…….
.
“OK….
.
không thành vấn đề…….
”
Thế là hai chúng tôi cùng nhau đi bộ trên con đường đêm…….
vừa đi vừa nói chuyện….
.
thật là vui!
!
!
**********
“Dì ơi….
lấy cho cháu hai tô phở bò viên!
!
Có một tô đừng bỏ ớt nha dì…….
”,
không hiểu vì sao….
những lúc tôi đói,
tôi bất chấp những người xung quanh đang nhìn tôi….
.
khi tôi hét lên thật lớn……
“Em không thích ăn ớt hả???”
“Uhm……món nào mà có ớt….
em cảm thấy ăn hết ngon!
!
!
Hihihi….
”
“Vậy thì.
,
….
.
lát anh ăn không ớt….
em ăn tô có ớt há!
!
!
”
“Gì???Đừng…đừng hòng nha!
!
!
”,
tôi cự nự nói…
“Chứ ai bảo em….
chưa hỏi anh ăn gì….
.
có bỏ ớt hay không….
thì em đã gọi ra rồi!
!
Em phải chịu thôi chứ???”
“Hix….
anh……”,
tôi bắt đầu hối hận vì sự hấp tấp lúc nãy……
“Anh đùa thôi….
.
em không ăn ớt được!
!
Thì anh ăn giúp cho….
.
”
“Hix….
anh tốt bụng quá!
!
Cảm ơn anh nhiều lắm!
!
!
”
Không hiểu sao….
sau câu nói vừa rồi của tôi….
anh ấy chỉ nhìn….
và cười tủm tỉm một mình!
!
!
“Gì….
gì vậy???”
“Àh…anh đang cười em đó mà!
!
!
Trông mặt em lúc này….
y như đứa con nít đòi ăn vậy!
!
!
Hihihi….
.
”
“Hừh…….
.
anh quá đáng rồi đó nha!
!
!
”,
tôi bỗng lườm anh một phát….
khiến anh im bặt!
!
!
“Dạo gần đây…….
.
em khỏe không???”
“Uh…….
em cũng bình thường hà!
!
Nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau….
là ở trong bệnh viện…àh….
nhắc đến bệnh viện mới nhớ….
anh đã khỏe lại chưa???”
“Anh khỏe hơn trước rồi!
!
Nhóc đừng lo…….
”
“Ủa???Mà hình như em chưa biết anh bị bệnh gì cả???Rốt cuộc….
anh bị gì thế???”,
tôi thắc mắc hỏi……nhưng anh không trả lời tôi ngay….
.
có vẻ dường như…….
“Anh….
chỉ bị bệnh xoàng thôi mà!
!
Hì……”
“Uhm….
.
nếu vậy thì tốt rồi!
!
!
”
*********
Sau khi hai chúng tôi ăn xong….
lại tiếp tục cuộc hành trình đi dạo quanh công viên!
!
!
Nhưng khi nhìn vào đồng hồ….
.
tôi mới là đã hơn 8 giờ rồi…….
.
“Thôi chết!
!
Trễ rồi….
em phải trở về siêu thị nữa!
!
9 giờ em với nhỏ bạn đã đi rồi!
!
!
”
“Uhm….
vậy thì em đi đi!
!
!
”
“Nhưng….
còn anh thì sao???”
“Anh hả???Chỉ cần gọi điện cho mấy ông đó….
họ sẽ lập tức đến liền thôi!
!
!
Hì….
”
“Vậy….
em về trước nha!
!
!
”
“Uhm…….
.
”
Tôi vừa định bước đi….
thì bỗng….
.
anh nắm tay tôi lại…….
khi tôi quay sang…….
thì mới trông thấy sắc mặt của anh…có vẻ không được tốt lắm!
!
!
“Anh…….
.
anh làm sao vậy???”,
tôi lo lắng hỏi….
.
“Không sao đâu!
!
Lâu lâu….
anh lại cảm thấy khá nhức đầu thôi……”
“Vậy….
anh ngồi xuống nghỉ chút đi!
!
Em ở lại đây với anh……lát về cũng hok sao!
!
!
”
“Cảm ơn em nhiều lắm!
!
!
”
“Nè…….
.
”,
tôi bỗng hỏi anh…
“Chuyện gì nhóc???”
“Có thật….
anh chỉ bị bệnh xoàng không đấy???”
“Hì….
.
nhóc….
lo cho anh hả???”
Câu nói này của anh….
khiến tôi khá ngại ngùng…….
“Tất….
tất nhiên là lo rồi!
!
Dù sao anh với em cũng quen biết nhau mà!
!
Anh có chuyện….
sao em làm ngơ được???”,
tôi lúng túng trả lời…
“Nhóc nè……”
“Huh???”
“Nhóc….
.
thấy anh là một người như thế nào???”
“Anh….
.
là người như thế nào à???”
“Uhm….
nhóc có thể nói cho anh biết được không???”
Tôi suy nghĩ khá lâu….
trước khi trả lời anh câu hỏi này…….
“Thật ra….
.
em và anh gặp nhau chỉ mới vài lần!
!
Nên….
em chưa thể biết được hết tính cách của anh!
!
Nhưng….
.
theo cảm nhận của em….
.
anh là một người tốt!
!
Thế thôi….
.
”
“Chỉ là người tốt thôi à???”,
anh ấy gặng hỏi lại….
“Uhm……ngoài ra….
.
còn dễ gần nữa!
!
!
Và còn….
.
”,
tôi đang suy nghĩ mà nói….
.
“Hì….
nghe nhóc nói vậy!
!
Anh cũng vui lắm rồi….
.
vì từ trước đến giờ….
chưa anh nói anh là người tốt cả!
!
!
”
“Hả???Anh…anh nói vậy là sao???”
“Hihih….
anh nói đùa thôi!
!
!
Chẳng lẽ….
.
nhóc nghĩ anh là người xấu à???”
“Làm…làm gì có!
!
”,
tôi ấp úng nói….
.
“Nhóc nè….
.
”
“Sao nữa đây???”
“Sẽ có một ngày anh nói cho nhóc biết quá khứ của anh!
!
Liệu….
.
nếu nó là một quá khứ tồi tệ……nhóc có….
.
xa lánh anh không???”
Sao câu nói này của anh….
mang đầy triết lý quá….
khiến tôi không hiểu gì hết!
!
!
“Anh……anh nói gì vậy??Em….
hok hiểu gì hết!
!
!
”,
tôi gãi đầu và nói…
“Thôi….
nhóc về đi!
!
Kẻo nhỏ bạn bỏ nhóc về trước bây giờ….
còn chuyện anh nói với nhóc hôm nay……cứ để lần sau chúng ta nói tiếp vậy!
!
!
”
“Hì….
zậy em zìa trước nha!
!
Bye bye anh…….
”
“Uhm….
bye bye em!
!
!
”
Sau cuộc gặp gỡ với anh ngày hôm nay……tôi cảm thấy………dường như anh có chút gì đó là lạ……một tâm sự u uất lắm vậy!
!
Nhưng….
tôi vẫn không biết nó là gì!
!
!
**************
Thế là chỉ còn lại hai ngày nữa là buổi cắm trại bắt đầu!
!
!
Trong lớp,
đứa nào cũng mong chờ đến ngày đó cả….
chỉ riêng tôi….
vẫn còn cảm thấy hồi hộp,
vì chỉ cần nghĩ đến chuyện gặp thầy Nam….
tôi lại thấy sợ hãi!
!
!
Cũng chẳng hiểu tại sao tôi lại như thế nữa….
.
mấy hôm nay….
.
tôi luôn lảng tránh thầy……vì sợ khi chạm mặt,
thầy lại bắt tôi trả lời câu hỏi đó thì….
.
chết mất!
!
!
“Lâm ơi!
!
!
Đi ăn thôi….
.
”
“Uhm….
chờ tao dọn dẹp tập vở cái đã!
!
!
”
Vừa chuẩn bị tung tăng bước ra khỏi cửa lớp….
bất thình lình thầy Nam xuất hiện!
!
Khiến tôi giật cả mình….
“Thầy….
thầy để quên gì trogn lớp sao???”,
con Đào nhanh nhảu hỏi…
“Àh….
thầy lấy tài liệu lúc nãy đó mà!
!
Mấy em đi ăn sáng đi!
!
!
”
“Vậy….
chúng em đi nha thầy!
!
!
”
Tôi cũng cố gắng luồn lách trong đám bạn để thoát khỏi chỗ này….
nhưng….
.
“Lâm!
!
Em ở lại một lát….
thầy có chuyện muốn nói!
!
!
”
Tôi giật thót tim khi nghe thầy”chủ động” như vậy….
phen này….
tôi hết đường trốn thoát!
!
!
“Tụi bây đi trước đi!
!
!
Tao….
tao đến căn-tin sau!
!
!
”
“uhm….
vậy tụi tao đi trước nha!
!
!
”,
tụi bạn tôi bước đi mà ánh mắt của đứa nào đứa nấy…đều chứa đựng sự tò mò vô hạn!
!
!
***************
Trong lớp bây giờ chỉ còn mình tôi với thầy!
!
!
Tôi run lắm…….
nên không thể mở miệng nói được câu nào cả!
!
!
“Em sao thế???Sao lại né tránh thầy???”
“Em….
em có né tránh gì thầy đâu!
!
!
”
“Vậy….
.
em đã quyết định câu trả lời của mình chưa???”
“Em…….
.
”,
tôi lấp lửng như không muốn cho thầy biết câu trả lời của tôi vậy.
Trong lúc này đây….
ánh mắt thầy nhìn tôi thật trìu mến,
tôi thật sự….
.
chẳng có can đảm nhìn vào ánh mắt đó….
nó khiến cho tôi….
như không làm chủ được bản thân mình!
“Uhm…thầy hiểu mà!
!
!
Thầy….
không ép buộc emn đâu!
!
!
”
Sau câu nói đó,
thầy bước dần ra khỏi lớp……cón tôi đứng đó….
với một cảm giác rất khó chịu….
.
vì tôi biết rằng……cơ hội sẽ không bao giờ đến với tôi thêm lần nữa!
!
!
Nếu trong lúc này đây….
.
tôi không nắm lấy hạnh phúc mà tôi hằng mong ướ c khi bước chân lên thành phố này….
.
thì tôi sẽ mất nó……sau khi thầy bước hẳn ra khỏi chỗ này!
!
!
“Thầy……”
Nghe tôi gọi với giọng khẩn trương….
thầy liền quay lại…….
.
“Em…….
em….
em không biết mình làm vậy là đúng hay sai!
!
Nhưng….
.
nếu thầy đã nói vậy….
em….
em sẽ chấp nhận vậy!
!
!
”,
tôi lấy hết can đảm của mình mà nói những lời này.
“Em sẽ không nuốt lời chứ???”,
thầy gặng hỏi lại……….
và tôi khẽ gật đầu.
“Thầy hi vọng….
cả hai chúng ta sẽ bên nhau mãi mãi!
!
Thầy sẽ làm hết sức để làm cho em được hạnh phúc!
!
!
”
Tuy tôi đã đồng ý làm”ngừi iu”của thầy….
.
nhưng….
tôi vẫn còn có cảm giác ngượng làm sao….
.
“Vâng….
em cũng sẽ cố gắng!
!
!
”
“Trưa nay….
.
thầy chở em về nhà thầy nhé!
!
!
”
“Làm….
làm gì thầy???”,
tôi hơi……lo lắng khi chưa gì hết thầy đã”rủ” tôi về nhà rồi….
“Àh……thầy có vài món muốn đưa cho em!
!
!
Em đi nhé???”
“Uhm…….
em sẽ đi!
!
!
”
Sau đó….
cả hai chúng tôi không nói gì nữa cả…….
.
chì đứng nhìn nhau….
.
và cười trong niềm vui sướng!
!
Riêng bản thân tôi…….
.
tôi cũng chẳng biết quyết định này là đúng hay sai nữa!
!
!
Nhưng….
.
tôi sẽ như thầy nói….
cố gắng vun đắp cho mối tình này được bến lâu!
!
!