Hành Trình Đi Tìm Bạn Trai

Hành Trình Đi Tìm Bạn Trai

Cập nhật: 07/04/2024
Tác giả: thanhlam1912
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 19,525
Đánh giá:                        
Ngôn Tình
     
     

Thật ngạc nhiên...

.

anh Thuần cũng có mặt ở đây nữa!

!

!

Cách ăn mặc của anh xuề xòa quá.

.

.

chỉ có chiếc áo ba lỗ cùng với quần đùi.

.

.

.

nhìn anh tôi thấy ngại ngại ghê!

!

!

-Vào đi Lâm!

!

!

-anh Thuần cởi mở nói.

.

.

-Dạ.

.

.

mà đây là.

.

.

-Là nhà của tụi anh đó!

Hihih.

.

.

Anh dứt lởi thì tôi "đơ" luôn.

.

.

dẫu biết nhà anh giàu.

.

.

nhưng tôi đâu có ngờ nó giàu quá sức tưởng tượng của tôi như vậy!

ThíchTruyện

-Sao cái mặt cứ đơ ra thế???Bộ lạ lắm àh???-thằng nhok đó châm chọc.

.

.

-Làm.

.

.

làm gì có!

!

!

-tôi chối phay.

.

.

-Nãy Khanh có điện thoại cho anh.

.

.

nói là nó với em sẽ tới đây ăn cơm nên anh cũng ngồi đợi 2 đứa tới luôn!

!

!

Làm đói meo nãy giờ!

Tai thì tôi lắng nghe anh nói.

.

.

.

.

nhưng mắt thì đảo lia lịa xung quanh.

.

.

.

từng món trong nhà này,

tôi nghĩ không có cái gì là rẻ cả!

!

!

Cách bài trí,

sắp xếp cũng rất hài hòa.

.

.

.

đơn giản nhưng toát lên vẻ sang trọng!

!

!

Ôi.

.

.

.

thật đúng là mở rộng tầm mắt!

-Vú ơi!

Dọn cơm lên giùm con đi!

!

!

-Lâu lắm mới thấy 2 anh em cậu ngồi ăn cơm chung với nhau đó nha!

!

!

Làm vú nhớ lại lúc 2 đứa còn nhỏ ghê!

!

!

Ấy thế mà cũng mấy năm rồi nhỉ???

Trước mặt tôi là người đàn bà đã lớn tuổi.

.

.

tóc cũng đã điểm sương mai.

.

.

.

tuy nhiên ánh mắt hạnh phúc khi bà nói ra những lời này thì không giấu đi đâu được!

!

!

Chẳng lẽ người trong gia đình hiếm khi nào có những buỗi ăn cơm như vậy sao???

-Ngồi đi em!

Cứ ăn tự nhiên nhé.

.

.

đừng có ngại gì cả!

!

!

-anh Thuần nhìn tôi cười thân thiện.

.

-Vâng.

.

.

vâng ạh!

!

!

-Chắc cũng đã hơn 2 tháng chú mày chưa về thì phải???Lát có muốn lên phòng xem mọi thứ có khác gì không???

Thôi.

.

.

tôi ăn xong là đi liền!

!

!

Gặp ổng bả mắc công lắm!

!

!

-thằng nhok vừa nói.

.

.

.

vừa gắp đồ ăn lịa lịa.

.

.

.

-Đừng lo!

Thường ổng bả đi tới chiều tối mới về.

.

.

muốn gặp vào giờ này cũng khó lắm!

!

!

-Uhm.

.

.

-Ăn cơm đi Lâm!

!

!

Đừng có ngại mà!

!

!

-Dạ.

.

.

dạ.

.

.

.

-tự dưng ăn trong không gian sang trọng này.

.

.

.

tôi thấy ngại ngại sao íh!

!

!

Bình thường gặp đồ ăn tôi đâu có "khách sáo" vậy đâu ta???

***************

Thế là cũng xong bữa ăn.

.

.

tôi thở phào nhẹ nhõm vì cái bụng đã được nạp năng lượng!

!

!

-Thôi!

!

!

Tụi tôi đi nha.

.

.

.

có gì gặp anh sau!

!

!

-vừa dứt bữa thì thằng nhok đó đã định đi ngay rồi.

.

-Làm gì gấp thế???Mới có 1 giờ mấy mà???Ở lại chơi với anh chút nữa rồi đi!

!

!

Sau gợi ý của anh Thuần.

.

.

hắn không nói gì cả!

!

!

Trong lòng chắc là đang phân vân lắm!

!

!

-Không muốn thăm con Ben của chú mày dạo này sao àh???

-Ben???-tôi thắc mắc.

.

.

-Uhm.

.

.

vậy tôi ra sau vườn thăm nó chút xíu đây!

!

!

-dứt lời.

.

.

hắn lủi đi thật nhanh.

.

.

.

rồi đột ngột ngừng lại.

.

.

.

như sực nhớ ra cái gì đấy!

-Ấy ở đây chơi đi!

!

!

Lát tôi trở ra rồi tụi mình về!

!

!

-Ừh ừh.

.

.

-tôi gật gù.

.

.

.

-Em có muốn xem mặt Ben không???-anh Thuần lém lỉnh kề sát tai tôi nói.

.

.

.

Trong lòng cũng tò mò nãy giờ.

.

.

.

chỉ chờ anh nói câu đó để tôi.

.

.

gật đầu cái rụp mà thôi!

!

!

-Thế thì theo anh!

!

!

**********************

Anh dẫn tôi đi qua bao nhiêu căn phòng.

.

.

.

tôi thiết nghĩ nhà có bao nhiêu người ở mà xây phòng lắm thế nhỉ???Không sợ ma àh???

-Đấy.

.

.

Ben là nó đấy!

!

!

Dõi theo cánh tay anh Thuần đang chỉ.

.

.

tôi chăm chú dõi theo.

.

.

.

khuất đằng sau khóm cây dừa kiểng là hình ảnh một thằng nhok đang đùa giỡn với một chú chó.

.

.

.

ôi trông nó thật to.

.

.

.

.

to như một con gấu con vậy!

!

!

-Ben là con chó cưng của nó đấy!

!

!

Khi nó được 5 tuổi thì Ben chỉ là chú chó con thôi!

!

!

Ấy thế mà bây giờ 2 đứa.

.

.

.

.

đứa nào cũng lớn hết rồi!

2 chúng tôi ngồi nấp sau bể cả có hòn non bộ hoành tráng mà nhìn thằng nhok đó!

!

!

-Hèn gì nó to ghê!

!

!

Ban đầu em cứ tưởng nhà anh nuôi gấu!

!

Hihih.

.

.

.

-Thằng Khanh nó thương con Ben lắm!

!

!

Từ nhỏ tới giờ nó chỉ có chơi đùa với Ben mà thôi!

!

!

-Uhm.

.

.

-tôi ậm ừh.

.

.

.

chỉ lo mãi nhìn theo hình ảnh hắn đang nô đùa cùng chú chó.

.

.

.

.

trông mới đáng yêu làm sao!

!

!

-Con Ben giờ cũng già rồi!

!

!

Không còn hoạt bát như xưa.

.

.

.

anh nghĩ chắc cao lắm nó chỉ sống thêm được 1 năm nữa là cùng.

.

.

.

-Không biết lúc đó.

.

.

.

Khanh sẽ như thế nào nhỉ???-tôi tự hỏi.

.

.

-Anh cũng không biết!

!

!

Với lại anh cũng sắp đi rồi.

.

.

.

bản thân con Ben phải nhờ đến mấy người làm chăm sóc nó thôi!

!

!

-Uhm.

.

.

.

-Thôi tụi mình vào nhà đi!

Đế nó thấy tụi mình đang theo dõi nó.

.

.

.

nó điên lên thì mệt!

!

!

Hihi.

.

.

-anh đùa.

.

.

.

-Dạ.

.

.

.

.

******************

-Em ăn trái cây nhé!

Rồi anh mở tivi cho xem!

Trước mặt tôi là nguyên cái tivi "khổ lớn".

.

.

đang chễm chệ nằm trên tường.

.

.

.

giửa căn phòng khách quá là sang trọng!

!

!

-Dạ.

.

.

em cảm ơn!

!

!

2 anh em đang nói chuyện phím thì thằng nhok đó bước vào.

.

.

.

chưa kịp ngồi xuống thì đã nhanh miệng nói.

.

.

-Thôi đi về!

!

!

Trễ giờ rồi!

!

!

-Cái thằng.

.

.

lâu lâu mới về nhà mà làm thấy ghê vậy!

!

!

-anh Thuần bắt bẽ.

.

.

-Vậy.

.

.

em về nha anh!

!

!

-Uhm.

.

.

vậy 2 đứa đi xe cẩn thận nhé!

!

!

-Vâng ạh.

.

.

.

Đang loay hoay thu xếp đồ đạc chuẩn bị rời khỏi dinh cơ hoành tránh này thì.

.

.

.

bà vú từ đâu chạy ùa vào.

.

.

tức tốc nói.

.

.

.

-Ông.

.

.

ông bà chủ về 2 cậu ơi!

!

!

!

Cả 3 chúng tôi sững sờ.

.

.

.

tôi không biết 2 anh em họ sững sờ vì điều gì.

.

.

.

nhưng bản thân tôi thì cảm thấy run lắm!

!

!

Vì trong thâm tâm tôi.

.

.

.

người tai to mặt lớn nào chắc cũng đáng sợ như nhau!

!

!

-Sao giờ hả thằng kia???-anh Thuần quay sang nhìn thằng nhok mà hỏi.

-Về luôn chứ sao!

!

!

Dứt lời.

.

.

hắn sải chân đi ra ngoài.

.

.

tôi chỉ còn biết lủi thủi đi theo sau hắn nữa!

!

!

Bên ngoài.

.

.

một chiếc xe hơi bóng lưỡng đang đậu.

.

.

.

.

cánh cửa từ từ hé mở.

.

.

.

một người phụ nữ sang trọng bước ra trước.

.

.

.

tiếp đến là người đàn ông lịch lãm bước theo sau!

!

!

Tự dưng tim tôi đập liên hồi.

.

.

.

không biết rồi chuyện gì sẽ diễn ra đây!

!

!

-Khanh!

!

!

-người phụ nữ ấy gọi thằng nhok.

.

.

nhưng nó giả vờ không nghe thấy.

.

.

cứ tiếp tục bước đi!

!

!

-Khanh!

!

!

Nghe mẹ gọi không hả???-bà ấy chặn ngang hắn lai.

.

.

níu lấy cánh tay của hắn.

.

.

buộc lòng hắn phải dừng lại.

-Buông tôi ra!

!

!

-hắn trả lời trống không.

.

.

.

.

tôi chỉ biết đứng đó mà nhìn,

,

,

-Vào nhà với mẹ chút đi con!

!

!

Lâu rồi mẹ không được gặp con đấy!

!

!

-bà ấy nói với giọng trìu mến.

-Tôi bận rồi!

!

!

Bà buông tay để tôi đi!

!

!

-nói xong.

.

.

hắn hất mạnh tay bà ra.

.

.

.

khiến bà suýt té ngã vì mất đà.

.

.

thêm đôi guốc cao đang được mang dưới chân!

!

!

-Cái thằng mất dạy!

!

!

Mày dám đẩy mẹ mày vậy đó hả???-đến lúc này thì người đàn ông đó mới lên tiếng.

.

không những là lên tiếng.

.

.

mà ông ấy còn nhào tới.

.

.

.

tát một cái rõ mạnh vào mặt thằng nhok ấy!

!

!

Tiếng BỐP vang lên một vùng trời.

.

.

.

tôi chỉ biết há hốc mồm mà chứng kiến cảnh đáng sợ này!

!

!

-Con.

.

.

con có sao không Khanh???-mẹ của hắn xót lòng.

.

.

.

-Ông làm như ông thương bả lắm vậy!

!

!

Đóng kịch dở quá đi!

!

!

-đôi mắt hắn long lên sòng sọc,

đỏ hoe.

.

.

.

.

chắc là tức lắm.

.

.

.

-Mày.

.

.

.

-ông ấy định giơ lên đánh thằng nhok đó nữa.

.

.

.

không hiểu sao bản chất "nhiều chuyện" của tôi lại trỗi lên.

.

.

.

-Dừng.

.

.

.

dừng tay đi!

!

!

Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào tôi.

.

.

.

nhất là hai ông bà ấy.

.

.

.

chắc không biết tôi là đứa nào mà cả gan xen vào chuyện gia đình của họ!

Dù sao cũng lỡ nổi máu "anh hùng".

.

.

thôi thì.

.

.

.

.

làm liều luôn!

!

!

-Con là bạn của Khanh.

.

.

.

chào 2 bác tụi con đi!

!

!

-sau câu nói lễ phép đó.

.

.

tôi nắm lấy tay hắn.

.

.

.

.

dẫn hắn thoát khỏi không khí đáng sợ này!

!

!

Tôi phải lấy hết can đảm ra mới dám "hùng dũng" bước đi trong hoàn cảnh này!

!

!

Bao nhiêu con mắt vẫn cứ đổ dồn vào chúng tôi.

.

.

.

.

nhưng không hiểu vì sao tôi lại không muốn nhìn thấy hắn bị tổn thương!

!

!

Cái tát đó quả thật đáng sợ.

.

.

.

bây giờ tôi mới biết được uy lực của những người giàu có!

!

!