Xét chỉnh thể thì khuôn mặt của mục tiêu nhiệm vụ lần này có vài phần trống mái khó phân, thật sự là cực kỳ đẹp. Đặc biệt là khuôn miệng của y, khoảnh khắc nhìn thấy, Quý Uyên đã muốn hung hăng hôn lên đố, mạnh mẽ mà yêu thương một phen cho thỏa.
Quý Uyên là một người cực kỳ coi trọng nhục dục, cũng là người cực kỳ bắt bẻ. Tạ Ngọc Ngưng đang đứng trước mặt anh đây, quả thực là quá phù hợp với thẩm mỹ của anh.
Anh quan sát Tạ Ngọc Ngưng, đồng thời, Tạ Ngọc Ngưng cũng đang quan sát anh.
Tạ Ngọc Ngưng phát hiện tiểu thái giám trước mặt này tựa hồ có vài phần cao lớn hơn so với các thái giám khác, ngũ quan của anh cũng rất anh tuấn, nếu không phải bởi vì trên người ăn mặc y phục thái giám thì y chỉ sợ sẽ cho rằng đây nhất định là thiếu gia của một gia đình giàu có nào đó rồi.
Có điều rất nhanh y đã chú ý tới những vết thương trên mặt và trên tay của tiểu thái giám này. Chẳng lẽ, tên này cũng sống không tốt sao?
Bà vú dẫn anh tiến vào, thấy anh thế nhưng cứ đứng trơ ra như vậy nhìn chằm chằm vào Hoàng Hậu Nương Nương mà ngẫn người thì bà lập tức có chút tức giận: “Hừ, tên tiểu thái giám kia, sao lại không hiểu lễ nghĩa gì hết thế hả, nhìn thấy Hoàng Hậu Nương Nương còn không nhanh hành lễ? Lại còn dám dùng đôi mắt thấp kém kia nhìn chằm chằm Hoàng Hậu Nương Nương? Ta thấy ngươi là…”
Bà còn định mắng tiếp thì Tạ Ngọc Ngưng đã giơ tay ngăn lại, mở miệng nói, âm sắc thanh nhuận điển nhã: “Thôi, ta bất quá cũng chỉ là một Hoàng Hậu trên danh nghĩa mà thôi, lấy đâu ra nhiều quy củ như thế, lại nói, hắn dù sao cũng là ân nhân cứu mạng của ta, những quy củ, nghi thức mặt ngoài đó cứ bỏ đi. Ngươi, lại đây để ta nhìn xem.
”
Quý Uyên cười rồi tiến lên phía trước.
Tạ Ngọc Ngưng chú ý thấy anh đang cười thì không khỏi hỏi: “Ngươi cười cái gì?”
Quý Uyên đi đến hơn nửa bước trước mặt y, không cách có chút gần hơn khoảng cách quy củ, khiến cho Tạ Ngọc Ngưng vừa nói xong đã nghe được hơi thở giống đực tràn ngập tính xâm lược tản mát ra từ trên người Quý Uyên, y không khỏi nhích thân mình ra sau một chút để tránh đi. Tạ Ngọc Ngưng ngửa đầu nhìn hắn, ánh mắt cũng theo đó mà nghiêm túc hẳn lên.
Quý Uyên cảm giác bộ dáng y hiện tại giống như một con mèo, bởi vì có người xa lạ tiếp cận, bị dọa đến xù hết cả lông lên, khiến anh thật muốn duỗi tay đến nựng nựng cằm y một cái.
Anh nửa quỳ ở trước mặt Tạ Ngọc Ngưng, ngửa đầu nhìn y, nghiêm túc nói: “Hoàng Hậu Nương Nương thật sự là quá đẹp, trong lòng nô tài vui vẻ, nhịn không được mới cười một cái.
”