Cửu Ninh cảm thấy lòng sáng như tuyết, quả nhiên biểu hiện của Tô Yến trên sân bóng là có ý khác!
Kiều gia phân công hắn thành một người bán hàng rong, hắn không cam lòng bị đối xử lạnh nhạt, thẳng thừng lấy Kiều Nam Thiều làm ván nhảy, thành công thu hút được sự chú ý của Chu đô đốc.
Nói như vậy, hành động đánh bậy đánh bạ kéo thù cho Tô Yến vào ngày hôm qua của nàng cũng đã giúp việc khó cho hắn… Cho hắn một lý do danh chính ngôn thuận rời khỏi Kiều gia, sau khi trải qua chuyện trên đài cao vào ngày hôm qua, người khác sẽ cảm thấy hắn trốn tránh là vì giữ thể diện cho Kiều Nam Thiều, thậm chí còn sẽ nghi ngờ là hắn đã bị Kiều Nam Thiều đuổi, sẽ không có ai mắng hắn vong ân bội nghĩa.
Xem như hai người bọn họ đã thanh toán xong xuôi.
Cửu Ninh gãi đầu: Trong ký ức của Tiểu Cửu nương, dường như bên cạnh Chu đô đốc không có một thiếu niên lang mười mấy tuổi ưu tú như vậy?
Chẳng lẽ Tô Yến tay ngắn với chẳng được trời, sau này chẳng có biểu hiện tỏa sáng nào?
Trong lúc nàng cau mày suy nghĩ, một chiếc mũ rơi xuống, nhẹ nhàng đội lên trên đầu, làm xáo trộn những suy nghĩ của nàng.
Cái mũ thật sự rất xấu, vả lại Phùng cô đã tốn nửa canh giờ mới búi tóc xong cho nàng, cài lược cài, một khi đội lên rồi, vậy chẳng phải sự vất vả cả buổi sáng sẽ uổng phí ư?
Cửu Ninh lớn gan nũng nịu với Chu đô đốc: “A ông, không đội mũ được chứ?”
Chu đô đốc cau mày.
Cửu Ninh chớp mắt, vẻ mặt vô tội.
Chu đô đốc trầm mặt không nói lời nào.
Cửu Ninh như bị ông dọa sợ, nàng bày ra biểu cảm sợ hãi.
Chu đô đốc nghiêm mặt, nhịn nửa ngày, cuối cùng vẫn không nhịn cười được, ông tiện tay ném chiếc mũ lên trên cái giường ở sau tấm bình phong: “Thôi, không thích thì không đội.
”
Ông cố ý lựa chọn chiếc mũ này từ sáng sớm, khẳng định chiếc mũ được chọn rất đẹp, lý do mà tôn nữ không thích, nhất định là vì hôm qua nàng bị phụ thân của mình chọc tức, không có tâm trạng đội mũ.
Tất cả là do nhi tử!
Hai tổ tôn ra cửa chính, đồng bộc dắt ngựa đến hầu hạ.
Đương thời khi nam nhân ra ngoài thì sẽ cưỡi ngựa, cưỡi lừa, chỉ có nữ quyến và những lão già không đi được nữa thì mới ngồi xe ngựa hoặc ngồi kiệu.
Cửu Ninh không biết cưỡi ngựa, không ai dạy cho nàng.
Chu đô đốc trực tiếp ôm nàng lên lưng ngựa, để nàng cưỡi ngựa với mình.
Có Chu đô đốc dẫn binh trấn giữ Giang Châu, cộng thêm Chu thứ sử quản lý dân chính kiên trì giảm thuế, Giang Châu ở thành một vùng yên vui khó có thể nhìn thấy ở thời loạn lạc, nhà cửa nối tiếp san sát nhau, cửa tiệm mọc lên như rừng, trên đường rộn rộn ràng ràng, người tới người lui, rất náo nhiệt.
Người đi đường nhìn thấy Chu đô đốc cưỡi ngựa từ xa đi tới, vội cúi đầu lui vào ven đường, sau khi đám người đi xa thì mới dám ngẩng đầu lên.
Chu đô đốc thích phô trương, cũng không cảm thấy có gì không đúng, ông cưỡi trên lưng ngựa, ngẩng đầu ưỡn ngực, ôm tôn nữ ngoan, đắc ý băng qua con phố dài.
Dáng vẻ của đám tùy tùng và thân binh ở phía sau cũng vô cùng dữ dằn, mắt mở to, nhìn chằm chằm đám người không chớp mắt lấy một lần, giống như là sẽ rút đao chém người bất cứ lúc nào.
Người đi đường bị dọa đến mức chân run rẩy.
Có người có gan không nhỏ đối diện với ánh mắt của thân binh, một tiếng “bịch” vang lên, ngã xuống đất.
Cửu Ninh có chút câm nín.
Khó trách thanh danh của Chu đô đốc lại xấu như vậy!
Văn nhân giới tri thức mắng ông ngang ngược càn rỡ, quả là mắng đúng… Ông thích nhìn dáng vẻ kính sợ của người đi đường đối với mình.
Ra khỏi thành, tới trước một xưởng tơ dệt, Chu đô đốc ôm Cửu Ninh xuống ngựa.
Quản sự của xưởng đã chờ từ trước, mỉm cười bước lên đón tiếp.
Chào mừng bạn đến với RIT Truyện!!!
Hiện tại RIT truyện đã có giao diện mới, với các tính năng ưu việt hơn:
+ Thêm icon chat với admin phía góc phải dưới cùng
+ Thêm các tính năng đăng ký / đăng nhập
+ Thêm mục Truyện Audio
Rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ team mình trong suốt thời gian qua!
Donation
Ủng hộ, duy trì và phát triển https://rittruyen.com!