Sau này khi Cửu nương lớn lên, không biết dáng vẻ sẽ thướt tha tới cỡ nào nữa.
Cửu Ninh trang điểm xong, nàng cầm gương lên ngắm bản thân, sau đó gật đầu thỏa mãn.
Làm một nhân vật phản diện có thể chết bất cứ lúc nào, có nay không có mai, bất luận khi nào nàng cũng phải ăn mặc thật xinh đẹp.
Sau khi dùng bữa xong, nhóm thị tỳ vây quanh Cửu Ninh đến viện của Chu đô đốc để thỉnh an.
Mặc dù Chu đô đốc đã sắp năm mươi tuổi nhưng vẫn kiên trì luyện quyền mỗi ngày, tắm nước lạnh sớm tối, ông đã dậy từ sớm, vừa mới ăn xong, bây giờ đang nghị sự với phụ tá.
Các thân binh đã quen với Cửu Ninh, trực tiếp để nàng vào trong.
Cửu Ninh chờ ở hành lang uốn khúc một lúc lâu, nàng tiếp tục làm việc xấu với hoa sen trong viện của Chu đô đốc.
Sau khi phụ tá rời khỏi, nàng ôm đống sen vào bên trong.
Hôm nay hái được rất nhiều hoa sen, thân binh còn dùng lá sen bện lại thành mũ che nắng đưa cho Cửu Ninh chơi, nàng cầm một nhành sen trong đó lên, tầm mắt bị chặn lại, khi bước vào ngưỡng cửa, một tiếng “Bộp” vang lên, nàng va phải một thứ cứng rắn.
Bịch bịch, sen trong tay Cửu Ninh rơi xuống.
Đối phương đưa tay đỡ Cửu Ninh, sau khi nàng đứng vững thì lập tức lui về, nhặt sen rơi tứ tung lên, đặt lại vào trong tay nàng.
Cửu Ninh liếc mắt nhìn những đóa sen kia, lông mày khẽ chau lại, sen rơi trên mặt đất, không thể dùng để cung phụng nữa.
Biểu cảm ghét bỏ của nàng quá rõ ràng, đối phương vái chào nàng, sau đó khẽ nói: “Tiểu nương tử thứ tội.
”
Giọng nói trong sáng, có cảm giác quý tộc trời sinh.
Cửu Ninh ngước mắt lên, ánh mắt dừng trên mặt đối phương, nàng ngẩn ra.
Lông mày rậm mắt sáng, nước da trắng nõn, mái tóc xoăn đen đậm, con ngươi màu sáng, nếu nhìn kỹ, dường như đáy mắt còn có màu xanh lục, giống như một ao nước xanh xinh đẹp.
Là thiếu niên tên Tô Yến.
Cửu Ninh chớp mắt vài cái.
Hôm qua nàng khen dáng vẻ Tô Yến xinh đẹp, nay Chu đô đốc đã gọi người tới… Chẳng lẽ a ông muốn kiếm một đồng dưỡng tế cho nàng ư?
Cửu Ninh im lặng làm Tô Yến và Bùi Vọng Chi vừa bước ra hiểu lầm.
Tưởng rằng tiểu nương tử ngẩn người nhìn tiểu lang quân nên mới có thể im lặng như vậy, Bùi Vọng Chi khụ vài tiếng.
Cửu Ninh lấy lại tinh thần, mỉm cười nhìn hai người, lúm đồng tiền nhăn lại: “Chỉ là mấy nhành sen mà thôi, ta cho người hái lại là được.
”
Nàng mặc nam trang, làm ra động tác ôm quyền thủ thế, ra dấu không sao, sau đó lướt qua hai người.
Từ trước đến này Bùi Vọng Chi luôn điềm đạm cũng không nhịn được mà bị chọc cười phá lên.
Tô Yến rũ mắt xuống, lui sang một bên, sau khi tiếng bước của Cửu Ninh xa dần thì hắn mới nhấc chân bước ra ngoài.
“A ông gọi Tô Yến đến làm gì vậy?”
Cửu Ninh bước vào thư phòng, sau đó hỏi Chu đô đốc.
Chu đô đốc quấn khăn trùm đầu, mặc một bộ trường sam cổ tròn màu đen, đeo thắt lưng bằng da, mang một đôi giày sợi đay, cách ăn mặc giản dị, trên tay cầm một cái mũ, ông sải bước ra ngoài, nhìn thấy Cửu Ninh đâm đầu tới, ông nắm lấy tay nàng, mỉm cười nói: “Hắn ta là người thông minh, xin đến góp sức cho a ông, a ông đã thu nạp hắn ta, sau này cháu đừng có trêu chọc người ta.
”
Xuất thân của Tô Yến thấp kém nhưng dã tâm không nhỏ, có trái tim mạnh mẽ, có nghị lực, những người này có thể chịu đựng được chuyện mà những người khác không thể chịu đựng được, là một nhân tài nhưng chưa chắc đã là người tốt.
Chu đô đốc cho tâm phúc đi nghe ngóng tin tức của Tô Yến, còn chưa kịp điều tra được gì thì Tô Yến đã tự tìm đến cửa và đề cử bản thân.
Có gan dạ sáng suốt, có tầm nhìn.
Chu đô đốc thu nạp hắn mà không có chút nghĩ ngợi.
Nhưng mà ông chỉ vun trồng Tô Yến như một thuộc hạ mà thôi, không suy nghĩ tới những chuyện khác, Quan Âm Nô là thiên kim yểu điệu cao quý, không nên qua lại với Tô Yến.
Chào mừng bạn đến với RIT Truyện!!!
Hiện tại RIT truyện đã có giao diện mới, với các tính năng ưu việt hơn:
+ Thêm icon chat với admin phía góc phải dưới cùng
+ Thêm các tính năng đăng ký / đăng nhập
+ Thêm mục Truyện Audio
Rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ team mình trong suốt thời gian qua!
Donation
Ủng hộ, duy trì và phát triển https://rittruyen.com!