--- Ngoại truyện: Đàm Tố Nhi ---
Tôi tên Đàm Tố Nhi, thiên kim duy nhất của tập đoàn Đàm thị. Từ nhỏ đến lớn, tôi được cha mẹ và anh trai bảo bọc vô cùng cẩn thận, tựa như bảo bối mà mọi người nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa. Cũng vì thế mà tôi tự cho rằng bản thân mình chính là “công chúa”, tất cả mọi người đều phải nghe theo ý mình.
Đàm thị gia thế hiển hách, số gia tộc ngang hàng với Đàm gia có thể đếm trên đầu ngón tay. Tôi cũng vì điều này mà được rất nhiều người săn đón, nịnh nọt lấy lòng. Tôi ỷ thế mà càng ngày càng kiêu, tính tình càng ngày càng khó ưa. Tôi biết chứ, nhưng đã có quyền thì tại sao tôi không được như vậy?
Lúc nhỏ, tôi nghịch ngợm nên rất theo anh trai đi chơi khắp nơi. Đàm Phong tuy là anh nhưng cũng chẳng lớn hơn tôi là bao, cả hai đều bằng tuổi nhau, chỉ là người sinh đầu năm, kẻ sinh cuối năm mà thôi.
Hồi sáu tuổi, tôi có theo đuôi anh ấy tới biệt thự Lăng gia, cũng từ đó mà tôi quen thêm mấy người bạn nữa là Lăng Thần, Mạc Kiến Huân và Tiêu Thành. Mấy người bọn họ đều rất thú vị, đi đâu chơi sẽ dẫn tôi theo cùng, có gì mới mẻ sẽ cho tôi xem trước. Tan học xong, cả bốn người họ đều đợi dưới cổng, đón tôi về nhà.
Ngay cả Lăng phu nhân cũng vậy, đối xử dịu dàng, chăm sóc tỉ mỉ, cưng chiều tôi như con gái ruột. Mỗi lần tôi tới Lăng gia, bà đều cho đích thân xuống bếp làm đồ ăn vặt riêng cho tôi. Hồi đó, nhiều khi tôi còn tưởng bà ấy mới chính là mẹ ruột của tôi.
Năm lên mười tuổi, Lăng gia nhân lúc cả đám đang nghỉ hè, đưa bọn tôi tới đảo Hawaii thư giãn. Tôi vì nghịch ngợm, không nghe lời người lớn mà suýt chết đuối ngoài biển, vùng vẫy một hồi nhưng chẳng thấy ai tới cứu. Chính trong lúc tôi tuyệt vọng nhất, Lăng Thần và Lăng phu nhân lại xuất hiện.
Trong cơn mơ màng, tôi còn gọi nhầm Lăng phu nhân là “mẹ”. Bà ấy biết nhưng cũng không quở trách, sau này mỗi lần có cơ hội đều trêu đùa, gọi tôi một tiếng “con dâu”. Tôi không những không ghét mà ngược lại còn rất thích thú, chỉ ước sau này được lấy Lăng Thần, làm con dâu bà ấy.
Tuổi thơ của tôi gần như toàn là tiếng cười. Mọi người vì người bên cạnh nên mới đối xử tốt với tôi, nhưng đó lại là một sai lầm rất lớn, bọn họ khiến Đàm Tố Nhi này hiểu lầm giá trị của mình, tưởng mình là một phần quan trọng trong lòng Lăng Thần và Lăng phu nhân.
Đáng lẽ ra, nếu đã không thể thật lòng yêu thương một người thì tốt nhất đừng nên đối xử quá tốt với họ. Con người hiểu lầm rất dễ sinh ra ảo tưởng, kết cục cuối cùng thì khỏi cần nói, đau thương vô cùng. Quan trọng hơn là đừng lừa dối trẻ nhỏ, nhất là một đứa trẻ.
Tôi tưởng Lăng Thần đối xử tốt với mình vì thực lòng coi trọng mình, nhưng không phải, anh ta chỉ nể mặt Đàm Phong nên mới thế thôi. Không riêng gì Lăng Thần, cả Mạc Kiến Huân và Tiêu Thành cũng vậy.
Tôi ngỡ Lăng phu nhân yêu thương mình như con gái ruột. Nhưng mãi sau này mới biết rằng, bà ấy khao khát có một đứa con gái nhưng không được. Trùng hợp thay, tôi lại xuất hiện vào lúc đó, tính tình lại hoạt bát lanh lợi, nên mới tạm thời đáp ứng được khao khát kia của bà ta.
Nói như vậy, nếu thời điểm ấy tôi không theo Đàm Phong tới mà là một cô bé hoạt bát dễ thương khác thì Lăng phu nhân vẫn sẽ chấp nhận. Tôi hoàn toàn không có giá trị gì cả, họ biết đến tôi chỉ vì thân phận của tôi chứ không phải vì con người tôi.
Năm người chúng tôi dần dần lớn lên, cùng nhau trải qua hơn mười năm tình bạn. Cả đám chúng tôi học sang trung học, chuyển hẳn sang trường quý tộc Nam Viên, tôi cứ tưởng đây sẽ là khoảng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời mình, nào ngờ không phải.
Có một nữ sinh tên Tạ Dao Dao chuyển tới trường, cô ta là con gái của một ông chủ công ty sắp phá sản, nhưng vì thành tích cao nên mới được trường cũ tài trợ cho vào đây học. Đối với tôi mà nói, Tạ Dao Dao chẳng khác gì con nhóc xách giày cho người khác cả.
Theo lý mà nói, người có xuất thân thấp kém như Tạ Dao Dao khi vào trường phải biết điều một chút, ngoan ngoãn ở yên một nơi là được rồi. Nhưng đằng này, cô ta chạy nhảy khắp nơi, lo chuyện bao đồng khiến đám đàn em của tôi giận tái mặt.
Tôi gần như chẳng thèm để mắt tới Tạ Dao Dao, nhưng cái gì đến cũng sẽ đến. Hồi mới chuyển đến Nam Viên, tôi vừa có sắc lại có gia thế khủng, đám nam sinh ở đó hầu như đều vây quanh tôi. Nhưng từ khi Tạ Dao Dao chuyển tới, bọn họ đều lần lượt bỏ sang theo đuổi cô ta.
Mặc dù tôi không thích bọn họ, cũng chẳng phải ích kỷ mà ép họ theo đuổi một mình mình. Chỉ là tất cả đều ngó lơ tôi, lũ lượt đi theo đuổi Tạ Dao Dao, nó khác gì một cú tát vào danh dự Đàm Tố Nhi này. Tôi từ nhỏ được mọi người vây xung quanh, trong lúc nhất thời đương nhiên là không chịu nổi chuyện này.
Nhưng điều đó chưa làm tôi thực sự ghét cay ghét đắng Tạ Dao Dao như thế. Chả là, ngày hôm đó là sinh nhật thứ mười lăm tuổi của tôi. Đáng lẽ ra, F4 bọn họ phải tới rất điểm hẹn sớm, chúc mừng sinh nhật như mọi năm vẫn làm. Tôi háo hức chờ suốt ba tiếng đồng hồ ở phòng tiệc, nhưng cũng chẳng thấy bóng dáng họ đâu.
Sự kiên nhẫn của tôi có hạn, chờ mãi cũng thấy sốt ruột. Tôi bèn rời khỏi phòng tiệc, quay lại trường tìm bốn người bọn họ, trong lòng thấp tha thấp thỏm, còn tưởng bọn họ xảy ra chuyện gì rồi. Nhưng không, cả đám người Lăng Thần đang ung dung giữa sân trường, nhìn “cô gái chính nghĩa” Tạ Dao Dao gân cổ cãi lý.
Cô ta vì chuyện Lăng Thần bất cẩn đụng phải một cô gái, mà không màng đến kết cục sau này của mình, một mực bắt đám Lăng Thần xin lỗi cô gái kia. Tôi cũng chẳng suy nghĩ nhiều, nhanh nhẹn xông ra bảo vệ cho đám F4 ấy. Trong trường, tôi là nữ sinh có gia thế khủng nhất, nói trắng ra thì chính là công chúa trong lòng bọn họ.
Một câu nói của tôi cũng đủ khiến Tạ Dao Dao kia bị các nữ sinh trong trường cô lập, bắt nạt tới phát bệnh, còn chưa kể đến đám fan nữ của F4 nữa. Không sai, Tạ Dao Dao đắc tội với “trùm” nên bị tất cả mọi người hắt hủi.
Vốn dĩ chuyện đã kết thúc ở đó rồi, nhưng không ngờ Lăng Thần lại hứng thú với tính cách của cô ta. Anh ta bắt Tạ Dao Dao làm nô bộc cho F4, nếu đồng ý thì sau này F4 sẽ bảo vệ, nâng đỡ cho cô ta. Tạ Dao Dao không còn lựa chọn nào khác, đành phải đồng ý yêu cầu này.
Nghe thì cũng hơi nực cười, F4 chung sống lâu nên bắt đầu thân thiết với nữ hầu, dần dần coi cô ta thành bạn tốt trong trường. Mối quan hệ của Lăng Thần và Tạ Dao Dao cũng ngày càng tiến gần thêm một bước. Chính vì chuyện này mà tôi bắt đầu thấy không vừa mắt con nhóc thấp kém này.
Thấy Tạ Dao Dao liên tục quấn lấy Lăng Thần và Viên Triệt, tôi không chỉ cảnh cáo cô ta một lần, mà là rất nhiều lần. Tôi là thanh mai trúc mã của Lăng Thần, cũng chính là cô con dâu Lăng phu nhân ưng từ bé, dựa vào đâu mà con nhóc được thấp kém ấy chen chân chứ?
Tạ Dao Dao ngoài mặt thì gật đầu nghe lời nhưng sau lưng vẫn ôm ôm ấp ấp, liếc mắt đưa tình với cả hai người con trai. Năm lần bảy lượt đong đưa trước mặt tôi, bỏ qua lời cảnh cáo trước đó của tôi, thách thức sự kiên nhẫn của Đàm Tố Nhi này.
Có một lần, tôi tình cờ bắt gặp con nhóc đó lén lấy tiền của Lăng Thần, đem cho mấy gã đàn ông áo đen ngoài trường. Tôi đã nhiều lần nói chuyện này cho mấy người nhóm F4 nhưng bọn họ chỉ cười cười cho qua chuyện, chứ cũng chẳng tính toán thêm.
Lăng Thần biết chuyện, thậm chí là biết rất rõ thế nhưng vẫn dung túng Tạ Dao Dao. Tôi thật sự không hiểu nổi, tại sao lại làm như vậy chứ? Cô ta lén lấy một số tiền không nhỏ, vậy mà mấy người họ vẫn nhắm mắt làm ngơ. Ngay cả Đàm Phong cũng chẳng có nửa phần phản ứng gì.
Tôi vì ghen tức mà âm thầm cho người bắt nạt cô ta trong trường, thậm chí là hãm hại cô ta, nhưng lần nào cũng có Viên Triệt và Lăng Thần can dự mà thất bại. Đàm Phong cũng dần phát hiện ra chuyện này, còn lớn tiếng mắng tôi một trận khiến tôi vô cùng tức giận.
Có một lần cô ta và Lăng Thần cãi nhau, suốt mấy tuần ấy, Lăng Thần đưa tôi đi khắp nơi, mua đủ loại đồ tôi thích. Tôi càng chắc chắn Tạ Dao Dao là nguyên nhân bản thân mất đi yêu thương. Nếu không có cô ta, tôi mãi mãi được mọi người yêu quý. Vào buổi tiệc ngày lễ tốt nghiệp, tôi đã làm liều, mua chuộc nhân viên dựng sân khấu. Cố tình nhằm lúc cô ta lên bục mà gây ra sự cố sập sàn. Tôi muốn con nhóc thấp kém đó chết càng sớm càng tốt.
Ngày hôm đó, tôi thong thả nằm trong phòng nghịch điện thoại, nghĩ đến cảnh tượng của Tạ Dao Dao tai nạn trên sân khẩu mà không khỏi bật cười lớn. Hôm đó Đàm Phong không về nhà, ngược lại, Tiêu Thành bỗng dưng tìm đến.
“Sao vậy? Bên chỗ các anh có chuyện gì rồi sao?” - Không chỉ có mỗi mình Đàm Phong, còn có cả Tiêu Thành tới nữa. Tôi thấy kỳ lạ, cười cười nhìn Tiêu Thành.
Anh ta chần chừ một hồi rồi kéo tay tôi ra ngoài, vừa đi vừa chậm rãi nói: “Chỗ Lăng Thần có chuyện rồi, anh ta nói muốn em đến đó ngay bây giờ, anh ta có chuyện muốn nói.
”
Tôi có hơi ngờ nghệch mà đi theo anh ta, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tạ Dao Dao chết thì có liên quan gì đến tôi chứ? Gọi tôi tới biệt thự để chia buồn cùng Lăng Thần sao?
Tiêu Thành không dẫn tôi đến biệt thự Lăng gia như mọi ngày, mà đưa tới một công trình xây dựng đã bỏ hoang. Nhìn khung cảnh lạ hoắc trước mặt, cùng với sự im lặng kỳ lạ của Tiêu Thành, trong lòng tôi chợt dấy lên một cảm giác bất an.
Lăng Thần ngồi trên chiếc ghế duy nhất phía trong, hai bên xung quanh đều là chân tay của Lăng gia, mặt mũi ai nấy cũng vô cùng nghiêm trọng. Nhưng điều khiến tôi kinh ngạc nhất là Tạ Dao Dao tôi tưởng đã chết, giờ đang ngồi gọn ghẽ trong lòng Lăng Thần, đôi mắt nhỏ nhìn tôi đầy oán hận.
Cô ta chưa có chết? Vậy lẽ nào sự việc vỡ lở rồi?
“Lăng Thần, có lẽ có hiểu lầm gì chăng? Em gái tôi không cố ý đâu. Cậu biết nó từ nhỏ mà, con người nó hoàn toàn không có ý xấu với ai.
” - Đàm Phong ở đó chờ đã lâu, khó xử nhìn tôi rồi lại nhìn Lăng Thần, nói thế nào thì tôi cũng là em gái ruột của Đàm Phong, nói anh ấy không thấy khó xử thì là không đúng.
Biết Đàm Phong không nhẫn tâm được với em gái, anh ta hất hàm bảo thuộc hạ đưa anh trai tôi ra ngoài, cũng chẳng thèm quan tâm xem anh ấy có đồng ý hay không.
Chờ khi bóng dáng của Đàm Phong hoàn toàn biến mất, anh ta mới đưa mắt nhìn về phía tôi, giọng nói lạnh lẽo khiến tôi sởn da gà: “Đàm Tố Nhi à, chuyện sập sàn diễn ở trường hôm nay là do cô nhúng tay vào có đúng không?”
“Mấy tuần nay em bị bệnh chưa khỏi, làm sao đến trường mà cho người sắp xếp được. Có lẽ chỉ là ngoài ý muốn thôi, anh phải tin em chứ, chúng ta là thanh mai trúc mã mà.
” - Tôi nuốt nước miếng đáp lại. Tôi kiên quyết không nhận, để xem anh ta buộc tội kiểu gì.
“Tôi có chứng cứ buộc tội đấy, cô cứ bịa chuyện tiếp đi.
” - Anh ta vứt điếu thuốc trên tay xuống rồi vẫy tay cho thuộc hạ kéo nhân chứng ra. Tôi cũng hơi sửng sốt đôi chút, tên nhân viên kia rõ ràng đã nhận rất nhiều tiền của tôi, bây giờ còn lớn mật cắn ngược sao.
Lăng Thần thấy tôi im lặng bèn lên tiếng nói tiếp: “Thanh mai trúc mã, hơn mười năm cùng nhau lớn lên, tôi cũng không ngờ cô bé hồn nhiên của ngày nào lại trà xanh đến như vậy. Tay còn vươn dài tới tận chỗ bạn gái của tôi sao?”
“Trà xanh sao?”
“Tôi chỉ nể Đàm Phong, đối xử tốt với cô cũng như đối với em gái thôi.
”
Tôi không kìm nổi cảm xúc trong lòng nữa, nước mắt bắt đầu chảy ra, giọt này giọt nọ nối đuôi nhau rơi xuống, giọng của tôi gần như lạc đi: “Anh rõ ràng biết tôi thích anh từ rất lâu, rất lâu về trước rồi, nhưng vẫn ngoảnh mặt làm ngơ. Nếu đã không thích không yêu thì nói thẳng một câu, cớ gì phải như mèo vờn chuột thế chứ!
”
“Vậy là nhận tội rồi đúng không? Hồi chưa tốt nghiệp, cô cũng chính là kẻ đứng sau sai người bắt nạt Dao Dao phải không?” - Lăng Thần chẳng thèm để mấy lời vừa rồi vào tai, anh ta ôm Tạ Dao Dao đứng dậy, sải bước về phía cửa lớn.
Chỉ lạnh nhạt ném lại một câu: “Nếu đã như vậy thì nợ cũ nợ mới, tính hết trong một lần đi. Đám người bọn mày ở lại, xử lý xong thì về.
”
Hắn ta vừa đi khuất, mấy tên thuộc hạ Lăng gia bên cạnh liền mon men tiến về phía này. Tôi kinh hãi, vội vàng đứng dậy bỏ chạy, nhưng chưa chạy được bao lâu thì bị một gã túm tóc giật lại, cả người tôi bị ném mạnh xuống nền đất ẩm.
“Các người dừng lại, tôi là thiên kim của Đàm thị, tôi mà có mệnh hệ gì, cha tôi sẽ không tha cho mấy người đâu! - Đôi mắt đang ngập nước ấy khiến tôi không tài nào nhìn rõ cảnh trước mặt, ngoài việc kêu gào la hét ra, tôi gần như hết cách.
Bọn chúng dường như không nghe thấy, cả đám xông lên xé sạch quần áo trên người tôi, ra tay mạnh bạo khiến da thịt tựa như bị thú dữ cào xé, đau đớn vô cùng. Tôi bị đám cho má đó giữ chặt, hoàn toàn không thể phản kháng, cơ thể giống như mất hết sức lực.
“Tôi… hận mấy người các người.
” - Tôi chầm chậm nhìn về phía cửa, nơi đó không có lấy một người nào. Những người cùng tôi trưởng thành không ở đó, cả anh trai tôi cũng vậy, họ đi hết rồi. Nhưng biết sao được, chính bọn họ tự tay lôi tôi tới đây mà.
Cơ thể tôi bị dày vò rất lâu, cứ tưởng mọi chuyện sẽ chỉ dừng ở đó, nhưng không ngờ bọn chúng vẫn không tha. Thấy lồng ngực bỗng truyền lên một cảm giác đau đớn khó tả, tôi từ từ đưa mắt nhìn xuống. Ngực trái bị một dao đâm thẳng vào, máu tươi tuôn ra ướt đẫm một mảng lớn.
Sau đó… không có sau đó nữa, tôi chậm rãi nhắm mắt, giọt lệ cuối cùng không rõ đọng ở đâu mà chảy dài xuống cổ. Trước mắt tôi tối sầm, tri giác cũng dần biến mất.