Cậu ta không những không ngại ngùng, mà ngược lại còn tủm tỉm gật gật đầu đáp lại: Công trắng trông rất đẹp, công bông tất nhiên càng dễ thương hơn rồi.
Dễ thương à? Sao cô không thấy vậy nhỉ?
Bạch Miên không đáp lại, im lặng nhìn cậu ta vui vẻ gắp thú. Thế nhưng càng gắp tựa như không nghe theo ý người điều khiển, hết lần này tới lần khác đều bị trượt. Mục Thanh Hy bắt đầu mất hết hứng thú, chán nản thở dài một hơi, khuôn mặt thanh tú lộ rõ vẻ thất vọng.
“Đừng như vậy chứ, thử lại một lần nữa đi.
” - Bạch Miên nhẹ nhàng thả thêm xu vào máy rồi cười một cái an ủi cậu ta.
Mục Thanh Hy cũng rất nghe lời, chậm rãi đẩy điều khiển, cẩn thận hạ càng xuống nhắm vào mục tiêu. Con công bông kia vừa vặn được gắp lên, đúng như ý nguyện của cậu ta. Chỉ là đến phút chót, càng gắp bị tuột, con thiên nga suýt nữa bị rơi xuống. Bạch Miên không nỡ để cậu ta thất vọng, đành âm thầm dùng linh lực giữ con thú bông lại trên càng gắp.
Cuối cùng cũng lấy được con thú bông kia ra. Nhìn vẻ mặt rạng rỡ của cậu ta, Bạch Miên bỗng nhiên có chút thương cảm. Thời gian còn lại của cậu ta chẳng được bao lâu nữa rồi, đúng là một thằng nhóc đáng thương.
Phát hiện ra ánh mắt kỳ lạ của người bên cạnh, Mục Thanh Hy vội liếc sang, nghi ngờ nhìn cô. Bạch Miên cười một tiếng chữa ngượng rồi nhìn sang hướng đối diện, hỏi một câu chuyển chủ đề với cậu ta: “Cậu có muốn chụp hình làm móc khóa không?”
Ban nãy cô thấy có hai đứa nhóc trung học tới chụp hình lưu niệm, cảm thấy khá thú vị nên muốn rủ Mục Thanh Hy cùng đi. Tiệm chụp hình đó nằm gọn trong một góc, dường như hoàn toàn cách biệt với thế giới ồn ào náo nhiệt bên ngoài. Phong cách trang trí bên trong trông khá ngọt ngào dễ thương, có lẽ đây là nơi chụp ảnh lưu niệm của mấy đám học sinh.
Ông chủ tiệm trung niên vừa thấy cô và Mục Thanh Hy bước vào liền niềm nở tới chào hỏi, mồm miệng giới thiệu liến thoắng: "Cô gái, cô muốn tới chụp ảnh kỷ niệm đúng không? Đây này, chỗ tôi có mấy mẫu chụp rất hợp với lứa tuổi như cô. Đảm bảo lên hình sẽ rất đẹp, cô xem xem.
"
Bạch Miên nhẹ nhàng lật từng trang sổ dày, chăm chú nhìn mấy mẫu chụp trên đó. Toàn là mấy kiểu trẻ con, Bạch Miên không ưng cho lắm. Nhưng đã bước vào trong rồi, lẽ nào lại đi ra tay không? Hết cách, cô đành đẩy cuốn sổ tới trước mặt Mục Thanh Hy, cho cậu ta tùy ý lựa chọn.
Mục Thanh Hy xem xét một hồi rồi đi tay chỉ chỉ vào mẫu hình ở cuối trang bên trái, mẫu hình đó hình như có nhiều người dùng, có lẽ là bởi vì vừa cầu kỳ lại vừa xinh xắn bắt mắt, chỉ có duy nhất một nhược điểm là phải tốn thời gian đợi lâu. Bạch Miên cũng phải công nhận con mắt thẩm mỹ của cậu ta.
Mẫu này là ốp hình vào móc khóa đôi, cần phải chụp hình xong rồi dán lên móc khóa trống, xong xuôi mới có thể nhận hàng. Nói chung là cũng phải mất tầm một tiếng đồng hồ, làm xong chắc trời cũng đã tối rồi, nhưng thời gian còn dài, hai người Bạch Miên đương nhiên vẫn sẽ đợi được.
Ông chủ tiệm rất nhiệt tình hướng dẫn tạo dáng cho Bạch Miên Và Mục Thanh Hy. Nhìn mấy kiểu “thiếu nữ đáng yêu” mà chủ tiệm hướng dẫn, Bạch Miên không khỏi cười lạnh vài tiếng.
Dông dài mất một lúc lâu, cuối cùng cũng chụp được mấy tấm vừa mắt, ông chủ tiệm nhìn hình vừa chụp chỉ muốn khóc luôn tại đây. Thực sự thì đây là lần đầu tiên ông ta gặp cô gái khó tạo dáng như thế. Mặt mũi thanh tú, vô cùng xinh đẹp, trông cũng đâu có đến nỗi nào, đáng lẽ phải rất ăn ảnh mới đúng. Nhưng không hiểu tại sao, khi lên ảnh trông rất khó ưa, mặt mũi lạnh tanh, biểu cảm cứng đờ, cứ như có người nợ tiền vậy.
Bạch Miên vừa cầm hộp mì ăn liền, vừa chỉ chỉ chỏ chỏ vào màn hình máy tính của chủ tiệm: "Ông chỉnh lại ngay màu đi, tôi thấy cái màu lúc nãy ông chọn trông màu mè hoa lá hẹ quá. Đổi lại đi, trông thấy gớm quá.
"
Ông chủ quán thực sự không biết nói gì thêm nữa. Màu sắc này vốn là dùng cho mấy đám học sinh sinh viên chụp ảnh lưu niệm mà. Liên quan tới thời thanh xuân thì đương nhiên phải dùng màu tươi sáng nổi bật chứ, làm gì đến mức màu mè hoa lá hẹ đâu. Ông ta hết cách, đành nhìn sang Mục Thanh Hy, cầu xin sự giúp đỡ.
Cậu ta có chút ngại ngùng nhìn chủ tiệm, sau đó nắm lấy tay áo Bạch Miên, chậm rãi lắc lắc đầu. Vốn dĩ Bạch Miên còn đang định nói thêm vài câu nữa nhưng thấy tên nhóc kia lay lay ống áo, cô mới đành thôi. Hai người cúi xuống ăn hết hộp mì trên tay, im lặng chờ ông chủ tiệm làm cho xong cái móc khóa.
Không ngoài dự đoán, mãi tới tận khi lấy được móc khóa thì trời đã sẩm tối. Nhìn hình của mình gắn trên móc khóa cô không khỏi ngán ngẩm mà thở dài một hơi. Mục Thanh Hy tựa như đọc được suy nghĩ của Bạch Miên, cậu ta mỉm cười an ủi cô: Đừng thở dài nữa, trông cô trong hình rất đáng yêu mà.
Bạch Miên nghe vậy liền nở một nụ cười méo mó: "Trông tôi đáng yêu á? Có nhầm không vậy?"
Mục Thanh Hy bật cười, cậu ta nắm chặt lấy tay Bạch Miên, kéo tới trước cái vòng quay khổng lồ. Hiện tại trời đã tối, khu vui chơi khắp nơi bật đèn sáng trưng, ánh đèn tựa như từng đốm lửa nhảy nhót trong không trung, khiến mắt Bạch Miên hoa hết lên. Cậu ta mỉm cười nhìn cô, đôi tay thon dài vung lên: Cùng tôi ngồi lên chiếc đu quay đó được không? Tôi muốn ở trên đỉnh cao nhất, nhìn ngắm thành phố phồn hoa này.
Bạch Miên ngước mắt nhìn lên chiếc đu quay cao tít trước mặt, cuối cùng cũng đành đồng ý với cậu ta: "Thôi được rồi, nếu cậu thích tới như vậy thì tôi sẽ đi cùng.
"
Thực ra đây cũng là lần đầu tiên Bạch Miên ngồi đu quay khổng lồ thế này. Trước đây ở trên thiên giới, cô phi hành rất nhiều nơi, còn cao hơn thế này gấp vạn lần, lần đầu tiên không dùng cánh mà có thể lên cao như vậy, cô ngược lại còn có chút hứng thú.
Vòng quay bắt đầu chuyển động, vị trí của của Bạch Miên và Mục Thanh Hy bắt đầu thay đổi. Cô sáp lại cửa kính, đưa mắt nhìn xuống khung cảnh bên dưới. Khung cảnh chầm chậm chuyển động trước mắt Bạch Miên, những đốm đèn nhấp nháy liên tục khiến đôi mắt cô tựa như sáng lên.
Mục Thanh Hy nhẹ nhàng gục vào vai cô, im lặng ngắm nhìn cảnh tượng đẹp đẽ bên ngoài. Bạch Miên thấy vậy, nhưng cũng không phản ứng lại, mặc kệ cậu ta dựa vào vai mình. Vòng quay đang hoạt động chẳng hiểu sao đột nhiên dừng lại, đèn điện phía dưới cũng vụt tắt, hình như mất điện rồi. Hai người cũng vì vậy mà dừng lại ngay ở vị trí gần đỉnh.
Hơi thở của Mục Thanh Hy bỗng có chút hỗn loạn, vừa dồn dập lại vừa đứt quãng, dường như có triệu chứng phát bệnh. Bạch Miên có chút hoảng loạn nhìn cậu ta, tại sao lại phát bệnh vào lúc này chứ? Vị trí của cô hiện giờ đang ở gần đỉnh, không dễ gì mà xuống ngay được. Cô nhanh nhẹn đưa tay lục tung cái ba lo, tìm thuốc cho Mục Thanh Hy. Thế nhưng...
. trong ba lô trống rỗng, thuốc chẳng biết đã rơi từ lúc nào mất rồi…
Thấy cô cầm điện thoại, định gọi người tới cứu, cậu ta liền giữ chặt tay cô, liên tục lắc lắc đầu. Cậu ta không muốn khoảnh khắc cuối cùng này bị lãng phí. Bạch Miên dường như đã hiểu được ý tứ kia của cậu ta, cô siết chặt tay Mục Thanh Hy rồi thở dài một tiếng: "Cậu cần gì phải như vậy, bây giờ ngay lập tức tới bệnh viện, chẳng phải cậu vẫn có thể sống tiếp sao?"
Tới bệnh viện cũng chỉ có thể cầm cự thêm một khoảng thời gian, đâu cần thiết vì vậy mà lãng phí chuyến đi chơi cuối cùng này chứ. Mục Thanh Hy đưa cánh tay gầy gò lên, run rẩy khua khua: Không cần đâu, như vậy là quá đủ với tôi rồi. Tôi không muốn cưỡng cầu quá nhiều.
Mục Thanh Hy im lặng nhìn thành phố sáng đèn trước mắt. Một nơi náo nhiệt, thú vị như thế này, thực sự mà nói thì cậu ta không muốn rời bỏ thế giới này sớm như vậy. Nhưng mà vận mệnh đã sắp đặt, đâu thể chối được. Mục Thanh Hy nở một nụ cười mãn nguyện, đôi mắt chậm rãi nhắm lại, hơi thở cũng dần dần nhẹ đi. Chuyện gặp Bạch Miên ở nơi này chỉ là ngoài ý muốn, nhưng có thể nhìn thấy một người giống cố nhân như vậy là cậu ta đã mãn nguyện lắm rồi.
"Đúng là một con người ngây ngô.
" - Bạch Miên biết người bên cạnh đã dần dần trút hơi thở cuối cùng, trong lòng không kìm được mà dấy lên một cảm giác thương hại.
Hệ thống trung tâm bỗng nhiên nảy ra một dòng thông báo: [Tinh! Xin chúc mừng, nhiệm vụ hệ thống số một đã hoàn thành! Chấp hành giả Bạch Miên có muốn trở về không gian ngay lập tức không?]
Bạch Miên cúi xuống, mái tóc dài che khuất hơn nửa khuôn mặt, cũng không nhìn ra biểu cảm lúc này của cô. Một hồi lâu sau, cô mới lướt nhẹ giao diện hệ thống. Màn hình trước mặt Bạch Miên trong chớp mắt liền lóe sáng, thân thể cô tựa như bị thứ gì đó hút mạnh vào vầng sáng chói mắt ấy.
Đến khi Bạch Miên mở mắt thì đã ở trong không gian ban đầu rồi, cô vắt chéo chân ngồi trên chiếc ghế bành, đôi mắt dán vào màn hình thống kê trước mặt:
[Họ tên: Bạch Miên
ID: 045934
Tuổi: 39214
Level: 86
Điểm EXP: 676576145789123463
Tích lũy: 75461369
Chỉ số hoàn thiện: 69%
BXH: 5%]
Đan Đan lúc này tựa như đã được thăng thêm một bậc, bộ lông mềm mại tựa bông trắng, đoá hoa trên trán còn điểm thêm một cánh, hơi giống hoa điền của các nữ tử thời xưa. Nó bay bay tới trước màn hình, dùng chân chạm nhẹ vào ô cửa sổ bên phải, tất cả những diễn biến tiếp theo ở thế giới ban nãy lần lượt lướt qua.
Nói chung, kết cục của nam nữ chính trong đó cũng không quá khó coi. Tạ Dao Dao bị cha mẹ chồng ghẻ lạnh, nửa đời còn lại liên tục phải cúi đầu nhẫn nhục. Bên Lăng Thần và Triệu Tiểu Oanh còn chơi lớn hơn, cô ta quậy đến mức Lăng thị bị tổn hại nghiêm trọng, sau khi ông bà Lăng qua đời thì gần như phá sản.
Chỉ còn bên phía Đàm gia là hơi tiếc một chút thôi. Sau khi Bạch Miên rời khỏi, cơ thể đó của Đàm Tố Nhi biến thành cái xác không hồn, khi phát hiện ra hai thi thể, bà Đàm khóc lóc liên tục không thôi, còn ông Đàm thì gần như suy sụp, nếu không có Đàm Phong chống đỡ, sợ rằng cả Đàm thị cũng thụt lùi luôn.
Bạch Miên chống cằm nhìn màn hình, đôi mắt không rời khỏi đám người Đàm gia kia. Thấy một hồi lâu sau, cô vẫn không có động tĩnh gì, Đan Đan liền thận trọng lên tiếng dò hỏi: [Ký chủ, trung tâm đã phát nhiệm vụ tiếp theo rồi, chị có muốn tới thế giới mới ngay không?]
Bạch Miên hồi thần, nhìn vào dãy số liệu trên màn hình rồi gật đầu. Đan Đan thấy vậy thì mỉm cười, thao tác cực nhanh nhẹn trên màn hình. Hệ thống kêu 'tinh' một cái rồi hiện lên dòng chữ: [Bắt đầu nghịch chuyển…]