Hệ Thống Truy Linh

Hệ Thống Truy Linh

Cập nhật: 22/06/2024
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 124
Đánh giá:                      
Ngôn Tình
Hệ thống
Nữ Cường
Nữ Phụ
Xuyên Nhanh
     
     

Nước trong hồ chuyển động một hồi rồi bình thường trở lại, Bạch Miên mở mắt, chậm rãi ngoi lên mặt nước. Lăng Thần và Tạ Dao Dao cầm tay nhau đang định trở về, thấy mặt nước bỗng không ngừng dao động, người ban nãy vẫn còn chìm nghỉm bỗng nhiên trồi lên.

Bạch Miên bước lên bờ, cả người ướt sũng nước. Cô đưa tay vuốt mấy lọn tóc mái lòe xòe trước trán ngược ra đằng sau. Đôi tra nam tiện nữ đang ân ái kia thấy cô tự mình bơi lên, thoạt đầu vô cùng kinh ngạc, nhưng rất nhanh sau đó liền cau mày tức giận. Lăng Thần cười nhạt một tiếng: “Ha, còn biết tự bơi lên, vậy mà lúc Dao Dao rơi xuống nước, tại sao cô không cứu?”

“Bổn tiê… tiểu thư tại sao phải cứu? Chẳng phải anh đang cần cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân sao?” - Bạch Miên cười nhạt một tiếng. Nực cười thật, anh chính ra tay độc ác ném người ta xuống hồ, còn bắt người ta phải cứu người yêu của mình lên.

Vừa bước lên bờ chưa được bao lâu, đám vệ sĩ “tìm xác” kia bỗng kéo nhau đến. Từ trong đám người, Bạch Miên nhận ra còn có ông bà Đàm cùng Đàm Phong tới. Bọn họ nhìn thấy cô thì vô cùng vừng rỡ, vội vàng chạy về phía này, luống cuống hỏi: “Con có sao không? Có bị thương ở đâu không?”

Bà Đàm thấy cả người Bạch Miên ướt sũng, đôi mắt oán hận tức khắc liếc về phía Lăng Thần. Tạ Dao Dao sợ hãi, vội nép vào trong lòng anh ta, không dám đối mặt với đám người đối diện. Lăng Thần làm vẻ “cây ngay không sợ chết đứng”, ôm chặt lấy Tạ Dao Dao, trừng mắt với ông Đàm.

Ông Đàm đang định lên tiếng nói gì đó thì thấy Bạch Miên đòi về nhà, bà Đàm thương con cũng hét lớn với ông ta. Cả đám người Đàm gia nhanh chóng rời khỏi núi Thực Thành, xe lớn xe nhỏ nối đuôi nhau về trung tâm thành phố. Tạ Dao Dao mãi một hồi lâu mới ngước lên nhìn mặt Lăng Thần, có chút lo lắng hỏi anh ta, giọng nói mềm mại, yếu ớt: "Có phải bọn họ sẽ làm khó anh không, Lăng thiếu?"

Lăng Thần nhẹ nhàng xoa xoa đầu Tạ Dao Dao, giọng nói trầm đục đầy ấm áp: "Không sao, bọn họ không dám làm gì đâu.

"

Bạch Miên bị bà Đàm quấn khăn kín mít, tựa như đang bó giò. Ngồi trên xe ô tô suốt hơn hai tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng về được biệt thự Đàm gia. Bạch Miên mở cửa xe bước ra ngoài, nhìn biệt thự xa hoa trước mặt. Cô thầm ước lượng, chỗ này khá rộng, cũng gần bằng cung Ngọc Yên trên Thiên giới của cô.

Bà Đàm mỉm cười, dịu dàng dẫn cô vào trong. Biệt thự của giới thượng lưu quả thực vô cùng hoa mỹ, mọi thứ bên trong lấp la lấp lánh như dát vàng dát bạc. Bạch Miên được dẫn tới một căn phòng rất rộng, trang trí màu mè, hoa hường như công chúa. Đan Đan ngoan ngoãn nằm trong lòng cô, đôi mắt nhìn chằm chằm vào từng thứ trong phòng nguyên chủ Đàm Tố Nhi, không khỏi thán một câu: [Đàm Tố Nhi này đúng là đậm chất thiên kim tiểu thư nha, ký chủ, chị nhìn đi, từng món đồ bên trong đầu có giá xấp xỉ một vạn đấy.

]

Đợi mấy người râu ria kia ra ngoài, Bạch Miên mới thả lỏng, nằm dài ra giường, mở bảng số liệu ra xem. Bây giờ chỉ mới là bắt đầu, tính ra thì nhiệm vụ hệ thống cô vẫn chưa hoàn thành một tí gì cả. Hủy CP thì cũng không khó, cha mẹ Lăng Thần rất xem trọng việc môn đăng hộ đối, nữ chính không thể giàu lên thì cũng xong việc. Còn về cái nguyện vọng đi tìm tình yêu đích thực kia...

. quả thực hơi khó với bổn tiên.

Đan Đan nghi hoặc nhìn Bạch Miên: [Chị sống ngần ấy tuổi, chẳng lẽ chưa từng yêu đương lần nào?]

"Tam giới loạn lạc, chúng sinh lầm than, ta thân là thượng tiên của Thiên giới, chức trách đè nặng trên vai, lấy đâu ra thời gian để yêu đương chứ?" - Bạch Miên nhéo nhéo cặp má tròn tròn của Đan Đan, nói chuyện trên trời dưới biển. Tận đến lúc đồng hồ điểm 12 giờ đêm mới chịu đi ngủ.

Sáng hôm sau, thất tịch trời mưa to kinh khủng. Bạch Miên sáng sớm đã mò dậy, mở máy tính của Đàm Tố Nhi, học tập một chút. Đàm Phong đem bữa sáng lên, thấy cô đang ngồi trước máy tính liền bước tới xoa xoa đầu cô: "Mới sáng sớm đã mở máy ra chơi sao? Nghỉ chút đi, ăn sáng đã, kẻo lát nữa mẹ lên đấy.

"

Bạch Miên rất biết điều, tắt máy tính rồi đi ăn sáng. Từ khi hợp nhất với Đàm Tố Nhi, bản thân cô rất nhanh đói, cơ thể mệt mỏi, tựa như không có chút sức lực nào vậy. Không hiểu suốt thời gian qua, con nhóc Tiểu Đàm Đàm ấy làm sao mà sống được. Bạch Miên bỏ chiếc muỗng trên tay xuống bàn, điềm tĩnh hỏi: “Anh! Chuyện trên núi ngày hôm đó, anh biết được bao nhiêu?”

“Nghe đám Lăng Thần kể qua đôi chút.

” - Đàm Phong thoáng ngây người ngạc nhiên. Bạch Miên chẳng thèm giải thích nhiều, chỉ đáp lại nhanh gọn một câu. - “Không có gì, lần sau anh đừng qua lại với bọn họ nữa.

Đàm Phong bất ngờ nhìn cô, cô em gái này hoàn toàn không giống bình thường chút nào. Khác tới mức, anh ta suýt nữa không nhận ra. Đang im lặng, đột nhiên Bạch Miên bỗng sực nhớ ra chuyện gì đó, cô vội quay sang hỏi Đàm Phong: "Hình như tuần sau tiếp tục quay lại trường học đúng không?"

Đàm Phong nghĩ ngợi rồi "Ừm" một tiếng, Bạch Miên nghe vậy lập tức dừng đũa, thu dọn chút đồ rồi nhanh nhẹn rời khỏi nhà, không để ý tới Đàm Phong phía sau, gọi xe đi thẳng một mạch tới thư viện gần trường học. Thư viện là nơi nam nữ chính lui tới nhiều nhất, muốn tìm ra lỗ hổng của nữ chính cũng chỉ có cách tiếp xúc, quan sát nhiều hơn.

Hôm nay thời tiết xấu, ngoài trời xám xịt, mưa to như trút nước nên trong thư viện cũng chẳng đông người. Bạch Miên theo trí nhớ của Đàm Tố Nhi, lần tới khu sách tham khảo và tự học. Cô đem một chồng sách tới bàn, ngụy trang thành công.

Đồng hồ trên tường chỉ số 8, rồi số 10, chớp mắt đã thành 12. Chờ từ sáng sớm đến trưa vẫn không thấy bóng dáng bên nhân vật chính. Bạch Miên mệt mỏi gấp sách, duỗi eo vươn vai. Cô đem chồng sách, đang định trả về vị trí cũ thì đột nhiên nghe thấy một tiếng động ở trong góc. Một tiếng động thì thôi đi, đằng này còn có thêm tiếng thở gấp gáp, kích thích sự tò mò của Bạch Miên.

Chẳng biết là ai lại dám làm trò đồi bại đó ở trong thư viện nhỉ? Trẻ con bây giờ thật manh động quá.

Bạch Miên chầm chầm bước tới gần, cố gắng nhón chân thật khẽ, đầu hơi cúi xuống, liếc mắt nhìn qua khe hở của kệ sách. Ui~ lại là nam nữ chính à, đúng là oan gia ngõ hẹp quá nhỉ.

Tạ Dao Dao lúc này bị Lăng Thần ép vào góc tường, môi khóa môi, lưỡi quấn lưỡi, nụ hôn vừa điên cuồng vừa mạnh bạo. Bạch Miên rút điện thoại trong túi, chậm rãi giơ lên cao, nhắm vào vị trí rõ nhất, đẹp nhất của nam nữ chính: "Nào, cười tươi lên!

"

Tạ Dao Dao cùng Lăng Thần đang lên cao trào, còn chưa hiểu chuyện gì thì thấy bên cạnh lóe sáng rồi "tách" một cái. Bọn hộ hốt hoảng, vội vàng rời ra, sau khi nhìn thấy đối phương là ai, Lăng Thần giận tím mặt. Anh ta định lao ra cướp lấy cái điện thoại thì bên ngoài bỗng nhiên truyền tới tiếng ồn ào, có lẽ là lại thêm một đám học sinh đi vào thư viện.

Nếu lúc này nhảy ra cướp ngay, chỉ sợ Đàm Tố Nhi giở trò, thu hút sự chú ý của người khác, tới lúc đó càng khó giải quyết. Lăng Thần hết cách, đành sầm mặt đe dọa Bạch Miên: "Cô mà dám đem bức ảnh đó truyền đi lung tung, tôi nhất định không tha cho cô đâu, Đàm Tố Nhi, tới lúc đó Đàm Phong cầu xin cũng chẳng có ích đâu.

"

"Oa~ Đúng rồi, cảm ơn anh nhắc nhở nhé, lúc nãy tôi còn không biết phải làm gì với tấm ảnh này, may là Lăng thiếu đây giúp đỡ, Lăng thiếu yên tâm, tôi nhất định sẽ chỉnh ảnh thật đẹp rồi đăng lên diễn đàn trường hộ anh!

" - Bạch Miên nhướng mày, cười khích đểu.

Đan Đan nghe câu vừa rồi: Phi! có chết cũng không tin ký chủ không có dự tính trước. Làm bộ làm tịch quá, khiến bổn hệ thống buồn nôn!

Nó dừng một chút rồi bắt đầu nghi ngờ, lúc mới tiến vào hệ thống, nó nhớ ký chủ cao lãnh lạnh lùng lắm mà, sao giờ lại thành thế này? Lẽ nào chưa hợp nhất triệt để với nguyên chủ nên bị cái tính khí của Đàm Tố Nhi lây nhiễm rồi?

Tạ Dao Dao càng nghe càng đỏ mặt, cô ta xấu hổ chạy một mạch ra ngoài, không thèm nhìn lại một cái. Trời đang mưa to, Lăng Thần đương nhiên không thể để cô ta bỏ đi một mình, cảnh cáo Bạch Miên mấy câu rồi vội vàng đuổi theo.

Thấy người đã đi, Bạch Miên thu lại biểu cảm ngả ngớn vừa rồi, ngắm nghía bức ảnh vừa chụp một hồi rồi bỏ vào trong túi áo. Cô thu dọn đồ trên bàn rồi cầm ô, bước ra khỏi thư viện. Đói quá rồi, không ăn chắc cái cơ thể này sẽ ngoẻo mất, làm người phàm thật phiền phức!

Bạch Miên vào trong cửa hàng tiện dụng bên cạnh, chọn qua loa mấy món đồ ăn nhanh rồi xách một túi lớn đi ra ngoài. Trời mưa càng ngày càng dữ dội, giọt này nối tiếp giọt kia rơi xuống chiếc ô của cô. Đi qua con hẻm vắng, đột nhiên nghe thấy tiếng đánh đập chửi bới phát ra từ bên trong, vốn dĩ đã bị tiếng mưa át đi, nhưng tai Bạch Miên rất thính, vẫn nghe rõ mồn một. Đôi mắt cô lướt qua một mỹ thiếu niên bị đánh bầm dập phía trong, bước chân bỗng nhiên dừng lại.

[Ký chủ thấy sao? Cậu ta rất đẹp trai đúng không… lẽ nào chị xiêu lòng rồi hả ký chủ đại nhân?] - Đan Đan thấy Bạch Miên cứ đứng im nhìn vào con hẻm đó, trong lòng bắt đầu nảy sinh nghi hoặc, nằm trong túi đồ của cô, liên tục cựa quậy cái thân mình mũm mĩm.

Bạch Miên nghe vậy, cũng không quan tâm tới lời nhăng cuội của nó, cô có chút ngây người nhìn về phía mỹ thiếu niên kia, một hồi lâu sau mới chậm rãi đáp lại: "Ta cảm thấy cái tên nhóc kia trông rất quen, hình như đã từng gặp ở đâu đó rồi.

"

[Quen hả? Nhưng chị vừa mới về trung tâm thành phố, đã làm gì quen biết người trong khu ổ chuột đâu.

] - Đan Đan mò mẫm tìm cách thoát ra khỏi túi đựng đồ ăn, lúc nãy cũng bởi vì thấy có đồ ngon nên mới sa chân vào túi, giờ không ra được.