Hệ Thống Truy Linh

Hệ Thống Truy Linh

Cập nhật: 22/06/2024
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 117
Đánh giá:                      
Ngôn Tình
Hệ thống
Nữ Cường
Nữ Phụ
Xuyên Nhanh
     
     

Thiếu niên kia ăn mặc rách rưới, thân thể gầy gò, mặt mũi trắng bệch, cậu ta bị hai người một nam một nữ trước mặt đánh đập hết sức tàn nhẫn, miệng không ngừng chửi rủa. Người đàn ông cao lớn nắm lấy tóc cậu ta, vừa chửi vừa kéo vào trong căn nhà cũ nát bên cạnh: "Mày lại định bỏ trốn phải không?"

Bạch Miên thầm nghĩ, cái thế giới này đúng là kỳ quặc, hổ dữ cũng không ăn thịt con mà. Cha mẹ sao lại ra tay với con cái tàn nhẫn vậy chứ. Thiếu niên kia phát hiện đầu hẻm có người, lập tức cắn mạnh vào tay người đàn ông, nhanh nhẹn chạy về phía Bạch Miên. À cũng không phải chạy về phía cô, chính xác hơn là chạy ra ngoài, hòng thoát thân.

Vì sao nhìn thấy cô rồi mới chạy? Có người là có hi vọng, vốn dĩ bình thường rất ít người đi qua con hẻm này, nên cậu ta cũng không dám mạo hiểm, có chạy ra lại bị bắt về. Hôm nay tự dưng thấy có người đứng đây nhìn rất lâu, còn không nhân cơ hội bỏ trốn, sợ là sau này vĩnh viễn không ra ngoài được. Đám người kia thấy có người, đương nhiên sẽ không dám hành động lỗ mãng.

"Mẹ nó chứ, thằng ranh kia, đứng lại cho ông! Đừng để ông đây phải chặt chân mày.

" - Người đàn ông thấy cậu ta chạy ra cũng vội vã đuổi theo sau, miệng còn không ngừng hét lớn. Người phụ nữ trung niên còn lại nhìn vào trong nhà, bên trong lại có mấy tên cao to nữa đi ra, bà ta hất hàm ra hiệu đuổi theo.

Nhìn dáng vẻ của mấy người này, cuối cùng Bạch Miên cũng nhận ra rằng đây không phải cha mẹ của tên nhóc kia, mà là đám buôn người. Chẳng trách tên kia lại chạy thục mạng ra ngoài như vậy. Bạch Miên không muốn can thiệp quá nhiều vào thế giới này nên xoay người đi tiếp. Đàm Tố Nhi này cơ bản vẫn chưa qua tuổi mười tám, phải đi nhanh không lại bị người ta bắt cóc tiếp. Tên kia thấy người cũng sắp đuổi tới nơi, vội vàng chạy tới nắm lấy cánh tay Bạch Miên, rõ ràng là định cầu xin sự giúp đỡ.

Bạch Miên thấy vậy liền cau mày, Nguyệt Lạc tán trong tay hơi hé lên, nhìn đối phương một cách khó hiểu. Thiếu niên kia nhìn rõ mặt Bạch Miên, khuôn mặt nhất thời ngây ra như phỗng, đôi mắt không giấu được sự kinh ngạc. Cậu ta hết nhìn Bạch Miên rồi lại liếc sang Nguyệt Lạc tán, mắt trợn tròn như sắp rớt luôn ra ngoài. Bạch Miên thấy cậu ta cứ níu mãi không buông, cô cau mày hất tay cậu ta ra, lạnh nhạt nói một câu: "Đừng cầu xin tôi.

"

Nói thật thì cô không phải kẻ hay lo chuyện bao đồng, cũng không muốn trong trạng thái của Đàm Tố Nhi mà chuốc thêm phiền phức. Bọn người kia đuổi tới nơi, rất nhanh đã bắt được tên nhóc kia, cậu ta vùng vẫy một hồi nhưng không có tác dụng. Đan Đan không cam lòng nhìn tiểu mỹ nam kia bị bắt đi, nó ngoe nguẩy cái đuôi trước mặt Bạch Miên, đau lòng hỏi: [Chẳng phải bị nói trước kia nhiệm vụ của chị là không để chúng sinh lầm than sao? Tại sao không ra tay cứu tên nhóc kia đi?]

Bạch Miên bình thản đáp lại, không chút áy náy trong lòng: "Tam giới có quy định của tam giới, thần tiên không được tự ý quản chuyện nhân gian, ma quỷ cũng không được phép nhúng tay vào. Mọi chuyện đều đã được định trước trong sổ mệnh cách, nếu cuộc đời cậu ta phải chịu cảnh không lành thì ta cứu cũng không tránh được mệnh. Ngược lại, nếu trời cao an bài cậu ta có tự do thì dù không có ai giúp hắn vẫn sẽ tự thoát ra được.

"

Đan Đan cũng chẳng biết nói gì, đành im lặng nhìn tiểu thiếu niên kia bị bắt đi. Chuyện đáng lẽ sẽ kết thúc ở đó, không ngờ một tên không biết trời cao đất dày bỗng nhiên chặn đường Bạch Miên, mắt quét qua quét lại trên người cô một lượt rồi cười đểu: "Con nhóc này nhìn không tồi, bán đi chắc chắn sẽ được giá rất cao.

"

Bạch Miên: "...

.

"

Nói thật thì, đời nhiều lúc không như mình mong muốn thật, nhưng cũng đừng có nực cười như vậy chứ. Tính bắt bổn tiên về bán, đúng là gan to bằng trời. Bạch Miên không muốn dây dưa nhiều với mấy tên phàm trần ngông cuồng này, lạnh lùng nói một câu: "Cho ông 5 giây cút khỏi tầm mắt của tôi.

"

Tên đó nhìn Bạch Miên như nhìn trò hề, gã cười lớn rồi gọi đàn em tới, rất nhanh đã vây chặt xung quanh cô, còn khiêu khích nói: "Không cút đi thì sao, cô nhóc định làm gì tụi này?"

Lời vừa dứt, mấy tên xung quanh liền bật cười, nhìn vẻ mặt lạnh tanh của cô như nhìn một món đồ chơi. Mấy tên đó cười đùa một hồi, còn định giá cho món hàng trước mắt. Bạch Miên nghiêng đầu, mắt không chớp mà trợn trừng nhìn bọn chúng, trông vô cùng quỷ dị: "Nói xong chưa?"

Đám người kia còn chưa kịp hiểu gì thì Bạch Miên đưa chân đá thẳng vào đầu gối tên đứng đối diện, tên kia bất ngờ bị đau, hét lên một tiếng vô cùng thảm thiết. Bọn đàn em thấy vậy lập tức tiến lên định trả thù cho đại ca, chưa đi được mấy bước thì chân như bị thứ gì đó kéo chặt lại, không bước được tiếp. Bạch Miên cầm Nguyệt Lạc tán, ưu nhã đi vòng quanh bọn chúng, chầm chậm cất giọng: "Nào, tiếp tục bắt người đi chứ, sao lại đứng im ở đó vậy?"

Đám đàn em bắt đầu run rẩy, sợ tới mức trắng bệch mặt, có lẽ bọn chúng hôm nay ra ngoài không có xem ngày, đụng phải yêu quái mất rồi. Bọn chúng lần lượt quỳ xuống, hoảng sợ nhìn Bạch Miên, chỉ có duy nhất tên đại ca kia vẫn cứng đầu, trừng mắt nhìn cô, chửi toáng cả lên. Bạch Miên dừng lại đằng sau gã, không nhanh không chậm nói: "Đúng là ngu xuẩn, muốn ra tay động thủ, trước hết phải biết người ta là ai đã. Đụng trúng người không nên đụng thì quê lắm.

"

"Mày có bản lĩnh gì thì làm ngay đi, bọn tao không sợ, càng không sợ một con ranh con như mày!

" - Lời tên kia nói ra khiến đám đàn em tát mét, bọn chúng thấy đũng quần ấm ấm như tè luôn tại chỗ rồi. Đại ca đúng là không biết suy nghĩ rồi, chịu thiệt một chút còn hơn bị yêu nữ này lấy mạng.

"Đúng là không ngoan gì cả.

" - Bạch Miên rũ mi, ngón tay đưa lên vẽ vẽ vài đường trên cái đầu trọc lóc của gã ta, một hình hoa văn kỳ dị lập tức hiện lên, phát ra ánh sáng mờ nhạt. Gã đại ca kia bỗng thấy sống lưng lành lạnh, có thứ gì đó trượt từ từ sau lưng, rồi chuyển lên đầu, lạnh lẽo quỷ dị. Gã định mở miệng nói chuyện, không ngờ rằng môi cũng không mấp máy, một chút cũng không.

Cô hơi khom người, cúi xuống nhìn thẳng vào gã, khóe miệng chợt cong lên, cười lạnh một tiếng: "Thứ cặn bã như các ngươi đáng lẽ không nên tồn tại, phải không?"

Miệng gã kia không tự chủ được mà run lẩy bẩy, đáp lại lời cô: "Phải.

.

.

"

"Phải không?" - Bạch Miên cầm chiếc ô, xoay người lại nhìn đám đàn em kia, cười thật tươi. Cả đám lạnh sống lưng, rõ ràng không muốn nhưng lại đồng thanh đáp "Phải". Một cỗ khí lạnh vô hình cuốn chặt lấy bọn chúng, xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng khiến cả đám quằn quại trong đau đớn. Lăn đi lăn lại trên mặt đất một hồi, cuối cùng tất cả đều tắt thở, luồng khí lạnh kia cũng rút đi rất nhanh, biến mất không còn một dấu vết.

Bạch Miên chậm rãi tiếng đến trước mặt mỹ thiếu niên kia. Cậu ta đang dựa vào tường, đôi mắt đen láy mở to nhìn cô, hàng mi dài cong vút thấm đẫm nước. Một khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ, ngũ quan góc cạnh rất tinh xảo. Đan Đan thấy vậy phì một tiếng rồi đưa tay lên bịt miệng, giọng nói tràn đầy ẩn ý: [Oa, thượng tiên đại nhân đây là định làm gì? Định anh hùng cứu mỹ.

.

. à nhầm mỹ nhân cứu anh hùng hả?]

"Chúng ta đã từng gặp nhau chưa?" - Bạch Miên không đáp lại lời trêu chọc của Đan Đan, nhìn chăm chú tiên nhóc kia rồi hỏi một câu. Cậu ta ngây ra một hồi rồi gật đầu sau đó lại lắc lắc.

"Vậy sao?"

"Không quen biết, không liên quan thì tôi đi đây.

" - Bạch Miên xoay người rời đi, người không quen biết tốt nhất không nên qua lại nhiều, tránh phiền phức, nhiều phiền phức quá lại không có thời gian giải quyết.

Đan Đan nhìn mấy cái xác trước mặt, ậm ừ mãi mới nói: [Ký chủ, chị không định xử lý mấy cái xác kia à? Cứ để ở giữa đường như vậy sao? Giết người cũng phải xử lý đến nơi đến chốn chứ.

]

Bạch Miên điềm tĩnh đáp lại, cứ như không có liên quan tới mình: "Bổn tiên giết người? Con mắt nào của ngươi thấy vậy? Ngươi có thấy bổn tiên ra tay động thủ với chúng không?"

Đan Đan: [.

.

.

]

Vâng, thần tiên các người giết người không cần dùng đao kiếm, không ra tay động thủ thì không ai biết. Nhưng mà thế này cũng trơ trẽn quá rồi, bọn họ đều bị linh lực của cô giết sạch sẽ đấy. Làm xong phủi mông bỏ đi như vậy à? Vô trách nhiệm thế!

Chú Trịnh lái xe loanh quanh trước thư viện cuối cùng cũng tìm được Bạch Miên, ông ta thở phào một hơi. Tiểu thư vừa mới mất tích không lâu, hiện giờ mà ông ta lại để mất tiếp, chắc khi về chủ tịch sẽ lột da ông ta. Cũng may tiểu thư chỉ đi dạo xung quanh thư viện một chút. Chú Trịnh vừa mở cửa xe giúp Bạch Miên vừa cười cười nói nói: "Tiểu thư, cô làm tôi sợ quá đi mất, lúc nãy mãi không thấy cô ra xe, tôi còn tưởng người Lăng gia lại gây khó dễ cho cô rồi.

"

"Vậy sao? Cảm ơn chú.

"

Bạch Miên định bước lên xe, thấy tên nhóc kia vẫn còn theo đuôi phía sau, cô liền cau mày quát: "Cậu theo tôi làm cái gì?"

Tên đó nhìn chằm chằm Bạch Miên, tay còn đang níu vạt áo cô, nói thế nào cũng không buông. Đan Đan nhìn là biết ngay ý định của cậu ta, nó thì thầm bên tay cô: [Người ta là đang muốn theo ký chủ về nhà đấy, chị nhìn xem, cậu ta đáng thương thế này, hiện giờ còn không có nơi nào để về nữa, thu nhận người ta đi.

]

Nghe xong câu đó, Bạch Miên không khỏi nhướng mày nheo mắt: "Tôi có phải nhà từ thiện đâu, hơn nữa đâu phải ai ở ngoài đường cũng nhặt về, đem về để trưng bày tủ kính hay gì?"

Đan Đan lúc này thật sự rất muốn nhào lên bóp chết ký chủ đáng ghét kia, nó gầm bên tai cô một tiếng: [Chị quên nguyện vọng thứ hai của nguyên chủ rồi à? Gặp gỡ như vậy, biết đâu lại là duyên trời đã định!

]

Nghe cái câu "duyên trời đã định" kia làm Bạch Miên nổi hết da gà, đang đâu con nhóc Đàm Tố Nhi chết tiệt kia đòi tình yêu làm cái gì. Hại cô phải đau đầu thế này! Cô day day trán, vẫy tay gọi hắn lên xe: "Thôi được rồi, lên xe đi, về nhà làm giúp việc cho tôi.

"

Chú Trịnh giờ mới để ý, sau lưng tiểu thư còn có một tên chừng mười sáu mười bảy tuổi, ăn mặc rách rưới, người ngợm nhem nhuốc. Thấy thiếu niên đó leo lên xe ngồi cạnh Bạch Miên, trong lòng hoang mang một chút rồi ngập ngừng hỏi cô: "Tiểu thư, người này là sao vậy?"

"Cháu nhặt từ ngoài đường về đấy.

" - Bạch Miên không giấu giếm mà nói luôn sự thật khiến chú Trịnh kinh ngạc tới mức miệng há to bằng quả trứng.