Chỉ là qua cả tháng cũng không thấy Hiên Viên đế triệu nàng thị tẩm nữa, Diệp Uyễn Thanh có chút khẩn trương, nếu cứ như vậy qua một thời gian nữa, nàng có muốn trả hận cũng không còn khả năng. Nhưng trong cung không phải cứ muốn gặp hoàng đế là có thể gặp , thân phận của nàng ...
. có lẽ là ai chưa chắc đã có người nhớ đến .
Người nhớ đến nàng, có lẽ cũng chỉ có hắn .
.
. kiếp trước hắn mê mẫn trước nhan sắc của nàng thì kiếp này, có thể khác sao ? Chỉ là Hiên Viên Tuyệt còn chưa gặp, đã chạm mặt vị thái tử Hiên Viên Triệt này trước, Diệp Uyễn Thanh vội vàng cúi người hành lễ với người trước mặt .
" Thái tử ! "
" Nương nương hà tất khách khí như vậy " . Hiên Viên Triệt nhìn người đang hành lễ với mình, tay đặt lên eo nhỏ có ý muốn nâng nàng dậy .
Diệp Uyễn Thanh vội vàng né tránh , cả người đều lùi về phía sau, kiếp trước nàng ở bên cạnh hắn lâu như vậy, làm sao không biết vị thái tử này ngay cả phi tần hậu cung cũng không buông tha, hắn thích nhất chính là đùa giỡn với đám mỹ nữ hậu cung này . Chỉ là .
.
. Hiên Viên Triệt, ta chưa tìm đến ngươi,
ngươi lại tự dẫn xác đến , xem ra cơ hội gặp mặt Hiên Viên đế cũng không còn lâu lắm .
Vẻ sợ sệt trong mắt Diệp Uyễn Thanh càng tạo nên hứng thú đối với Hiên Viên Triệt, vốn hắn cứ nghĩ nàng bị vứt bỏ lâu như vậy, nhìn thấy hắn sẽ ra sức nịn nọt, chiều chuộng , phải biết rằng sau này khi hắn đăng cơ chính là người sẽ quyết định vận mệnh các nàng . Nhưng hắn không biết , nàng làm như vậy là muốn đưa hắn vào cái bẫy rất lớn .
___________________________________________________
" Quý phi nương nương , xin người hãy giúp nô tỳ " . Diệp Uyễn Thanh hướng đến nữ nhân đang ngã người trên trường kỷ, hai mắt nàng khép hờ trông vô cùng lười biếng .
" Chỉ là một phi tử nhỏ bé lại cũng dám làm phiền đến chủ tử " . Vị ma ma bên cạnh vội vàng giơ tay chỉ về phía nàng trách cứ, đúng kiểu ra sức nịn nọt .
" Nương nương, nếu không phải thái tử nhiều lần gây khó dễ,
thiếp cũng không dám tìm đến người, chỉ là càng ngày càng khó khiến người chấp nhận ".
" Thái tử ? " . Hoàng quý phi như nhìn ra điều gì hưng phấn,
mắt nàng mở to ra đánh giá người đang quỳ bên dưới , một mỹ nhân như hoa, cũng khó trách .
.
.
" Dạ ! " . Diệp Uyễn Thanh ra sức gật đầu,
cố tình bày ra vẻ nhu nhược vô dụng nhưng có trời mới biết,
nàng chính là muốn mượn tay vị hoàng quý phi này kết thúc một Hiên Viên Triệt . Kiếp trước nàng biết hai người này luôn ngầm đấu đá nhau , vậy kiếp này nàng tạo cơ hội cho bọn họ công khai đấu đá lẫn nhau .
" Ngươi đừng quá đa nghi, thái tử tương lai là vua một nước, sao có thể làm ra chuyện như vậy "
" Nhưng mà .
.
. nương nương .
.
. " . Vẻ mặt Diệp Uyễn Thanh càng thêm bất lực, như muốn khẳng định thêm sự vô dụng của bản thân .
" Lui đi ! "
Đợi khi Diệp UYễn Thanh vừa rời đi, đã thấy Hoàng quý phi ngay lập tức vứt bỏ sự lười biếng nãy giờ, thay vào một đôi mắt đầy mưu tính .
" Lý ma ma , cho người theo dõi nàng ta cho bổn cung, khi nào thấy thái tử ra tay thì lập tức bẫm báo ".
.
.
_________________________________________
Một đêm của vài ngày sau đó , quả thật Diệp Uyễn Thanh đã đợi được đến lúc .
" Chủ tử ! là xuân dược " .
Diệp Uyễn Thanh nhìn bông hoa nhỏ, nở ra nụ cười nửa miệng, đêm nay sẽ thật mệt rồi đây .
Bên kia Hoàng quý phi đã nhận được tin tức , nàng ta nhanh chóng bước đến thẫm cung của Hiên Viên đế, bày ra một vẻ mặt bi thương cầu xin giúp đỡ cho muội muội . Hiên Viên đế vốn đã không lạ những chuyện Hiên Viên Triệt vẫn làm, dù sao cũng chỉ là nữ nhân, ông không thiếu .
.
. Nhưng lại làm ra chuyện mà không cẩn thận để người tóm được thì lại khác, ông cũng là muốn trách phạt hắn một lần cho nhớ .
Đám người còn chưa đến gần bên trong phòng đã nghe âm thanh kêu khóc của Diệp Uyễn Thanh . Hiên Viên đế trầm giọng cho người lôi hai người bên trong ra ngoài .
Cả Hiên Viên Triệt và Diệp Uyễn Thanh đều quỳ trên đất , trông nàng có chút chật vật , y phục trên người tuy vẫn còn đầy đủ nhưng thiếu phần chỉnh tề .
" Các ngươi dám làm những chuyện như vậy ? "
Trong khi Hiên Viên Triệt vẫn ra vẻ bình thường thì Diệp Uyễn Thanh lại trông như vừa đau lòng vừa khó chịu,
nàng không ngừng cầu xin Hiên Viên đế, kể lại sự oan khuất của mình .
Hoàng quý phi bên cạnh lại không ngừng thổi lửa, thật hận không thể đưa cả hai vào chỗ chết, nàng cũng là quá gấp đi , nếu thêm một lúc nửa, gạo nấu thành cơm không phải lại càng hay, bây giờ tội còn chưa nghiêm trọng, người không thể dễ dàng trừ bỏ được . " Hoàng thượng, muội muội trông như không được tỉnh táo, chi bằng truyền thái ý đến xem một chút "
Sau khi thái y chuẩn đoán Diệp Uyễn Thanh là bị người hạ vào mê hương, Hoàng quý phi mới vui mừng một lát nhưng nàng không ngờ Hiên Viên Triệt gây ra chuyện lớn như vậy chỉ bị giam vào ngục tĩnh tâm. Hoàng thượng vẫn là không nỡ ra tay với hắn sao, vậy còn nhi tử của nàng , ngay lúc nàng còn chưa kịp thúc đẩy đã bị Hiên Viên đế khéo léo đuổi về, nhìn lại bộ dáng mê người lúc này của Diệp Uyễn Thanh, nàng ta làm sao không hiểu Hiên Viên đế muốn gì , thật tiện nghi cho nha đầu này .
Diệp Uyễn Thanh được một cung nữ đỡ nằm trên giường , y phục có phần không chỉnh tề lúc này trông vô cùng hấp dẫn, nhất là gương mặt nàng đã đỏ đến khó chịu . Nàng hướng ánh mắt mông lung đến Hiên Viên đế như muốn để ông nhìn thấy vẻ động tình khó nhịn của nàng .
Nhưng Hiên Viên đế chỉ từ từ ngồi xuống bên cạnh mép giường, quan sát nàng, ánh mắt dõi theo bàn tay đang tự vuốt ve cơ thể trần trụi của nàng, bỗng chốc hình ảnh trong giấc mơ đó như được tái hiện một cách sinh động .
Hai tay nàng xoa bóp hai bên ngực , hai chân kẹp chặt như rất khó nhịn, hô hấp mỗi lúc càng thêm gấp gáp .
Nhục bỗng giữa hai chân Hiên Viên đế cũng ngóc đầu từ lâu, ông đứng dậy cởi đi y phục trên người sau đó nhanh chóng leo lên giường