Đầu tuần, Tiểu Khiết đang đứng cột tóc thì nghe tiếng dì Vương gọi vọng vào, là Lý Nhược vừa đến đón cô ấy để cả hai cùng đến công ty. Sắc Vi đứng bên cạnh, anh vừa đeo đồng hồ vừa nhìn sang cô:
- Cần gì nhớ gọi anh.
- Vâng ạ, em đi trước đây.
Nói rồi Tiểu Khiết nhón gót, hôn vào môi anh xong cô lấy túi xách đi nhanh ra ngoài, Sắc Vi nhìn theo phía sau lưng cô, anh cười nhẹ. Tiểu Khiết của anh, cô ấy thật nhiều năng lượng. Nhìn Lý Nhược đang tự lái xe, Tiểu Khiết hỏi:
- Cậu có bằng lái chưa ?
- Yên tâm, có Hoạt Cẩn bảo đảm, lên xe đi bà chị. – Lý Nhược đá mắt về phía cô bạn.
- Tự nhiên cảm giác tối nay hai đứa đi bộ về nhỉ? – Tiểu Khiết nói.
- Nói thế mà nghe được, mau lên xe đi.
Mở cửa xe, Tiểu Khiết ngồi vào bên trong ghế phụ, dì Vương đứng bên ngoài nhìn hai cô gái mà thót tim giùm, đứng nhìn cả hai rời đi. Sắc Vi cũng vừa xuống đến nơi, anh không phải người độc đoán, luôn để người anh yêu thương có sự tự do nhất, anh sẽ bảo vệ sự an toàn của cô trong im lặng.
Tầng hầm đậu xe của tập đoàn O.
B, chiếc Bentley màu đen bóng vừa dừng vào một chỗ đậu theo đúng quy định, nhiều người khác cũng vừa mới đến, chiếc xe của Lý Nhược thu hút toàn bộ ánh nhìn của mọi người. Tiểu Khiết ngồi bên cạnh, cô hỏi:
- Nhược này, sao ai cũng nhìn bọn mình vậy?
- Vì có ai chạy xe này đi làm nhân viên quèn như tụi mình đâu, chiều nay học ở trung tâm nữa phải không? – Lý Nhược vừa tháo dây an toàn vừa hỏi.
- Ừ, còn hôm nào cậu không có lớp thì mình đi cùng tài xế Kim. – Tiểu Khiết vừa nói vừa đẩy cửa xe bước ra.
Đi lên phòng nhân sự chờ nhận việc trước, chị quản lý Tĩnh vừa bước vào phòng, chị ấy hỏi:
- Ai là kế toán mới thì đi theo tôi nhé.
- Nhân viên Marketing thì theo chị. – Quản lý Từ cũng vừa đi vào sau.
Tạm biệt nhau trước, Tiểu Khiết vội đi theo quản lý, vừa đi vừa nghe chị ấy phổ biến sơ lược về phòng ban, tần suất công việc sắp tới của họ. Đẩy cửa vào một căn phòng lớn, có hơn 10 nhân viên thuộc phòng kế toán, tính cả Tiểu Khiết, vừa ngồi vào bàn làm việc. Chị Tĩnh đã giao một sấp tài liệu cần chỉnh sửa lên bàn cho Tiểu Khiết:
- Em kiểm tra và đối soát thật kỹ xong gửi cho chị nhé, có thắc mắc gì cứ hỏi mọi người.
- Vâng, em cảm ơn chị.
Vừa mở máy tính lên, một cô gái ngồi bên cạnh Tiểu Khiết, tóc ngắn đến vai, mặt còn khá trẻ, mặc chiếc váy màu nâu, quay sang nói:
- Em là Tiểu Dã, em 21 tuổi, chị tên gì thế?
- Đổng Tiểu Khiết, chị 23 tuổi, xin...
.
xin chào em.
.
. – Tiểu Khiết vội trả lời.
- Lúc sáng, em đến cùng bạn hả, hai em đẹp thật đấy. – Chị Lưu ngồi đối diện hỏi nhỏ.
- Vâng.
.
.
Vâng, cậu ấy làm ở phòng Kinh doanh. – Tiểu Khiết nói.
- Thôi, làm việc đi, muốn làm quen thì chờ trưa được nghỉ. – Chị Tĩnh vừa bước vào phòng liền hối thúc mọi người làm việc.
Công việc không làm khó được Tiểu Khiết, cô xử lý mọi thứ được giao rất nhanh chóng và chính xác, nhận được rất nhiều lời đánh giá tốt từ mọi người, không sai xót gì cả, đến trưa thì được mọi người vây quanh chào hỏi rất thân thiện. Bên Lý Nhược cũng như vậy, nhưng cô ấy được nhiều người ngưỡng mộ hơn. Buổi chiều tan tầm, cả hai vội vàng đến trung tâm để học ngoại ngữ, trước khi về, còn ghé vào hiệu sách mua rất nhiều sách liên quan đến công việc. Tiểu Khiết đang đứng chờ thanh toán, còn Lý Nhược thì ngồi ở ghế chờ nói chuyện điện thoại với Hoạt Cẩn. Ngày đầu tiên kết thúc nhanh chóng, cả hai đều khá mệt vì chưa quen, về đến biệt thự, Tiểu Khiết vẫy tay cô bạn rồi ôm đống sách đi vào. Dì Vương vội giúp cô cầm sách, Tiểu Khiết hỏi:
- Anh ấy về chưa dì Vương?
- Tiên sinh vẫn chưa về, để tôi giúp cô chuẩn bị nước tắm. – Dì Vương nói.
- Vâng, cảm ơn dì, cứ để cháu tự làm được rồi, dì nghỉ đi. – Tiểu Khiết nhận lấy đống sách từ dì Vương rồi nói.
Vào đến phòng, cô đặt tạm sách lên bàn làm việc của Sắc Vi, mở cửa phòng thay đồ, đặt túi xách lên tủ đồ rồi cô mới gọi điện thoại cho Sắc Vi:
- Anh sắp về chưa?
- Đang ở ngoài cổng, em thế nào? – Sắc Vi hỏi.
- Em vừa về đến nhà. – Cô vừa đáp, vừa đi nhanh xuống cửa nhà đón anh.
Từ xa đã thấy xe của anh xuất hiện, ông Vương chạy nhanh ra mở cửa xe, Sắc Vi dặn thêm vài việc cho Phán Vũ rồi anh mới bước xuống. Tiểu Khiết nhìn anh, cô cười rất vui. Sắc Vi ôm lấy vai cô, cả hai đi thẳng lên phòng, nhìn những quyển sách trên bàn, Sắc Vi cầm lên xem:
- Em có thể dùng sách của anh?
- Anh nghĩ em đủ giỏi để đọc hiểu những quyển sách bằng tiếng nước ngoài của anh không? – Tiểu Khiết vừa giúp anh tháo cà vạt vừa nói.
- Em dùng phòng làm việc ở lầu 2 đi, anh dặn ông Vương chuẩn bị cho em. – Sắc Vi đưa tay chạm vào mặt cô, vuốt ve.
- Cảm ơn anh, anh đói chưa? – Tiểu Khiết ngẩng đầu nhìn anh.
- Tắm trước đã, đến đây. – Sắc Vi nhấc bổng cô lên, rồi đi vào phòng tắm, sau đó là tiếng cười khúc khích của Tiểu Khiết truyền đến.
Vừa dùng xong bữa tối cùng nhau, Sắc Vi dẫn Tiểu Khiết vào phòng làm việc của anh, kéo tay cô đến gần bàn làm việc. Anh ngồi xuống ghế, xong kéo cô ngồi lên chân, đưa tay kéo hộc bàn ra, anh lấy một chiếc vòng tay cùng màu xanh ngọc với sợi dây chuyền Tiểu Khiết đang đeo:
- Ngày mai anh phải đi công tác, khoảng nữa tháng, em đi đâu thì báo tài xế Kim hoặc Ông Vương đưa đi.
- Anh đi công tác ở đâu thế ? – Tiểu Khiết nhìn anh đang đeo vòng tay cho cô và hỏi.
- Mỹ, sau đó anh bay sang Thượng Hải, về kịp sinh nhật của em. – Sắc Vi nói.
- Sinh nhật của chúng ta. – Tiểu Khiết chỉnh lời anh.
- Quà sinh nhật sớm cho em, anh đã giúp em đăng ký học lái xe, tài xế Kim sẽ giúp em. – Sắc Vi nhìn cô trìu mến.
- Sắc Vi, thật sự rất cảm ơn những việc anh đã làm cho em. – Tiểu Khiết nhẹ giọng nói.
- Đừng rời xa anh, được không, Tiểu Khiết? – Sắc Vi nhìn cô.
- Em hứa.
Nghe Tiểu Khiết nói xong, Sắc Vi ôm lấy cô vào lòng, luồn tay vào mái tóc dài của cô, cảm giác thân quen này khiến anh không thể dứt ra được, anh yêu cô nhiều vô cùng.
Ngày hôm sau, Lý Nhược đến đón Tiểu Khiết, trước khi lên xe, cô nhờ Ông Vương nhắn tài xế Kim đến trung tâm đón cô lúc 8h tối, vì hôm nay Lý Nhược không có lớp học. Tạm biệt Sắc Vi và chúc anh đi công tác thuận lợi. Trên xe, Tiểu Khiết hỏi:
- Nhược này, cậu chưa có bằng nhưng tự lái xe như vậy Hoạt Cẩn không nói gì sao?
- Tất nhiên là anh ấy lúc nào cũng càm ràm, bảo mình phải thế này phải thế kia, nói mình không có bằng lái mà chạy xe như thế, anh ấy còn đưa cả người theo sau xe mình mỗi ngày đấy. – Lý Nhược nói.
- Hai người cũng vui nhỉ, suốt ngày chí chóe nhau. – Tiểu Khiết dở khóc, dở cười nhìn cô bạn.
- Biết sao giờ, anh ấy cũng bận việc, hôm nào cũng gần nữa đêm mới về, nên không quản mình được. – Lý Nhược nói.
- À đúng rồi, căn chung cư ở đường Mã Bưu cậu nhắc hôm trước đấy, sao rồi, khi nào bọn mình có thể chuyển đến? – Tiểu Khiết vội hỏi.
- Chắc không được rồi, Hoạt Cẩn không cho mình ra ngoài thuê nhà, anh ấy bảo mình ở nhà ảnh đi, với lại mình cũng định không ra ngoài thuê. Sau sự cố cháy lần trước, mình sợ đến các chung cư lắm. – Lý Nhược nói.
- Nhưng bọn mình cứ ở như thế này, có kì cục quá không? – Tiểu Khiết hỏi.
- Trước mắt cứ kệ thôi, chuyện tới đâu tính tới đó, đến công ty rồi tụi mình đi làm việc thôi. – Lý Nhược vừa dừng xe trong bãi dưới tầng hầm tập đoàn O.
B.
Vào đến phòng kế toán, Tiểu Khiết đặt túi xách lên bàn, vừa ngồi xuống ghế, thì Tiểu Dã liền sà xuống ngồi vào ghế bên cạnh cô và hỏi:
- Chị Tiểu Khiết, chị có bạn trai rồi phải không?
- Hả.
.
.
à.
.
.
ừ em, chị có bạn trai rồi. – Tiểu Khiết lúng túng trả lời.
- Tiếc thế, em tưởng chị chưa có bạn trai định làm mai cho chị. – Tiểu Dã tỏ vẻ tiếc nuối.
Chị Lưu cũng vừa đến, nghe Tiểu Dã hỏi như thế, chị ấy liền nói:
- Phòng ban này không ai còn độc thân như em đâu, Tiểu Dã, mau tìm bạn trai đi.
- Chẳng có ai cả, chị làm mai cho em đi. – Tiểu Dã nũng nịu nói.
- Thì cái người em vừa đòi làm mai cho Tiểu Khiết đó, em tự làm mai cho em đi. – Chị Lưu trêu.
- Làm việc thôi mọi người, một lát thư ký giám đốc đến kiểm tra, mọi người nhớ chú ý tác phong và làm việc nghiêm túc nhé. – Chị Tĩnh nhắc nhở.
Buổi chiều tan tầm, Tiểu Khiết nhờ Lý Nhược đưa cô đến trung tâm để học tiếng Pháp. Do Lý Nhược không đăng ký học chung nên cô ấy đã về trước, còn Tiểu Khiết thì đi thẳng lên tầng 4 để vào lớp. Thời gian học không nhiều, nên ban đêm Tiểu Khiết tự học đến tận khuya nhằm cải thiện khả năng của bản thân. Tài xế Kim chịu trách nhiệm đưa đón cô những ngày như thế, cuối tuần cô còn phải tham gia lớp nâng cao để còn thi lấy bằng lái. Sắc Vi đã đi công tác được gần một tuần, hôm nào cả hai cũng gọi điện thoại cho nhau để hỏi về công việc, về các hoạt động mà cả hai đã làm trong ngày hôm đó, nói những chuyện vui để xua tan mệt mỏi do công việc. Tiểu Khiết thật sự rất nhớ anh, ngồi trong phòng làm việc ở lầu hai, Tiểu Khiết vừa xem các quyển sách kinh tế bằng tiếng Anh và tiếng Pháp vừa phải tự dịch thuật những từ mà cô chưa hiểu một cách tỉ mỉ nhất. Dì Vương mang một ít thức ăn nhẹ và trà lên phòng làm việc cho Tiểu Khiết, mở cửa phòng bước vào, nhìn cô miệt mài đi làm rồi đi học, đêm về còn học thêm đến tận khuya mỗi ngày, bà ấy nói:
- Cô Tiểu Khiết, cô có thể học từ từ cũng được mà, đừng nên ép bản thân như vậy, nếu cô đổ bệnh, tiên sinh sẽ rất đau lòng.
Tiểu Khiết nhận lấy ly trà của dì Vương, đặt lên bàn, xong cô mỉm cười nhìn bà ấy, nói:
- Cháu chỉ cố gắng làm những việc mà cháu có thể làm tốt thôi, dì ngồi đi ạ.
Dì Vương nhẹ nhàng kéo 1 chiếc ghế đến gần chỗ bàn làm việc của Tiểu Khiết, dì ấy cẩn thận ngồi xuống nhìn cô rồi nói:
- Tôi theo chăm sóc tiên sinh hơn 10 năm nay, đây là lần đầu tiên tôi thấy tiên sinh quan tâm một người nhiều như vậy, ngài ấy làm nhiều thứ cho cô, tiên sinh thật sự rất xem trọng cô.
Tiểu Khiết thoáng đỏ mặt khi nghe dì Vương nói, xong cô mỉm cười rồi nhìn bà ấy:
- Cháu hiểu ý dì, anh ấy thật hoàn hảo, còn cháu thì thật sự nhỏ bé như một hạt cát, nên cháu cần phải làm gì đó để tốt hơn.
- Cũng đã trễ lắm rồi, cô nên đi nghỉ sớm, đừng để tiên sinh biết cô thức khuya như thế, ngài ấy sẽ giận đấy. – Dì Vương nói rồi đứng dậy chuẩn bị rời khỏi phòng.
- Cháu biết rồi, dì cũng nghỉ ngơi đi ạ.
Nhìn đồng hồ trên máy tính đã hơn 12 giờ đêm, Tiểu Khiết đứng dậy đặt sách lên kệ, sau đó cô tắt máy tính và cầm điện thoại đi xuống phòng ngủ ở lầu một. Mở cửa phòng bước vào, thật rộng lớn, nhưng thiếu Sắc Vi nên càng khiến Tiểu Khiết thấy căn phòng càng rộng lớn hơn. Cô nằm lên giường, kéo chăn lên tận ngực, rồi lại ngẫm nghĩ gì đó rất lâu.
Cuối tuần tiếp theo, Tiểu Khiết vừa rời khỏi trung tâm học lái xe, cô nhờ tài xế Kim đưa cô đến một hiệu bút ký điêu khắc riêng. Cô muốn đặt khắc một cây bút để tặng anh, vì cây bút anh từng để quên ở chung cư Tân Thành Giới đã bị cháy. Nhìn một vòng hiệu bút, ông cụ chủ tiệm giới thiệu nhiều mẫu bút cho Tiểu Khiết, nhưng cô vẫn chưa chọn được. Nhìn trúng một cây bút màu đen tuyền được trưng bày trong kệ tủ trên cao, Tiểu Khiết nhờ ông lấy xuống cho cô xem trước. Vì là hàng thủ công, nên mỗi chiếc chỉ có duy nhất một cây, Tiểu Khiết viết tên Sắc Vi ra giấy, ông cụ nhận lấy rồi nói:
- Tên rất đẹp, chờ ông một lát.
- Cảm ơn ông.
Ngồi nhìn ông cụ nắn nót khắc từng chữ lên thân viết hết sức tỉ mỉ, rất đẹp, khoảng 10 phút thì xong hết. Đặt cây bút vào hộp gỗ, Tiểu Khiết nhận lấy và cho vào túi xách, sau đó cô chào ông và ra về. Ngồi trong xe, Tiểu Khiết hạ cửa kính xuống, cô nhìn ra bên ngoài, nhìn cảnh vật và con người bên ngoài, mọi thứ đều thật hối hả, thì ra cô đến Hồng Kông gần một năm rồi, đổi vài công việc, nhưng có lẽ điều tốt đẹp nhất hiện tại của cô là được gặp Sắc Vi, dưới sự che chở của anh, cô dần trưởng thành hơn.
Dì Vương vừa mở cửa xe cho cô bước xuống, dì ấy liền nói:
- Tiên sinh vừa về đến, đang trong phòng làm việc ở lầu hai, ngài ấy đang chờ cô về.
- Cháu tưởng 2 hôm nữa anh ấy mới về chứ? – Tiểu Khiết ngạc nhiên hỏi lại.
- Chắc ngài ấy xong công việc sớm, cô lên lầu đi. – Dì Vương nói.
- Cảm ơn dì.
Chạy một mạch lên lầu hai, Tiểu Khiết đẩy cửa đi vào phòng, Sắc Vi đang đứng lật những quyển sách tiếng Pháp của Tiểu Khiết, cô viết loạn hết bên trong. Quay đầu, thấy Tiểu Khiết, Sắc Vi giơ quyển sách bị viết chi chít lên rồi mỉm cười:
- Anh còn nghĩ là em có thù với sách đấy.
- Đừng có trêu em, trả sách cho em. – Tiểu Khiết vội dành lại cuốn sách.
Nhìn Tiểu Khiết loay hoay gấp mấy cuốn sách lại cho ngay ngắn, Sắc Vi kéo tay cô đến gần anh hơn:
- Nhớ anh không?
Ôm lấy thắt lưng người đối diện, Tiểu Khiết ngẩng đầu nhìn anh:
- Nhớ, rất nhớ anh, em tưởng 2 ngày nữa anh mới về chứ?
- Xong sớm nên anh tranh thủ về gặp em. – Sắc Vi nhấc bổng cô lên rồi đi đến khóa cửa phòng làm việc.
Sau đó, anh đặt cô nằm lên ghế sofa, bắt đầu hôn cô, bàn tay nhanh chóng rút hết trang phục của cả hai. Tiểu Khiết phải chặn anh lại rồi nói:
- Ở đây mà anh cũng làm loạn được sao?
- Tất nhiên, miễn là cùng em. – Sắc Vi bật cười nhìn cô.
- Xấu xa thật.
.
. – Tiểu Khiết đánh nhẹ lên lồng ngực rắn chắc của anh.
- Quá khen.
Những nụ hôn vội vàng của Sắc Vi khiến Tiểu Khiết như nhớ lại những ngày trống vắng anh, ban đêm ngủ một mình thật sự rất buồn, chẳng thể yên tâm chút nào. Vươn tay ôm lấy thắt lưng của anh, Tiểu Khiết nhẹ nhàng hợp tác cùng sự cuồng nhiệt của anh. Đến khi không thể chịu đựng thêm, Tiểu Khiết muốn đầu hàng, cô xoay người định rời khỏi thì đã bị Sắc Vi nắm lấy phần eo kéo lại, anh hôn lên lưng cô rồi lại tiếp tục các hành động yêu thương.
Lúc ngồi vào bàn ăn, Tiểu Khiết mệt đến nỗi cô chỉ muốn đi ngủ ngay thôi, Sắc Vi cứ gấp đồ ăn bỏ vào bát và nhắc cô mau ăn hết. Cô nhìn anh bằng ánh mắt tràn ngập lửa giận, dáng vẻ đắc ý của Sắc Vi làm cô càng phát hỏa hơn. Còn anh thì cứ cười mãi, nhìn vẻ mặt cam chịu của Tiểu Khiết càng làm anh hài lòng hơn.
Ngày hôm sau, Lý Nhược vừa đến, Tiểu Khiết thì vừa mặc vội áo khoác bên ngoài, vừa nghiêng người lấy túi xách và chạy xuống lầu, cô mở cửa xe rồi ngồi phịch vào. Lý Nhược nhìn bộ dạng hớt hải của Tiểu Khiết:
- Bị ma đuổi sao ?
- Ừ, đi thôi, mình đãi cậu bữa sáng. – Tiểu Khiết vội nói.
Tiểu Khiết vội vàng cũng có lý do, sáng nay, cô đang ngủ thì cảm thấy như có ai đang làm loạn trên người cô. Mở mắt ra là thấy Sắc Vi đang định tiếp tục yêu thương cô như lúc tối, cô phải dùng hết sức chống cự sự dụ dỗ của anh, rồi chạy một mạch vào phòng thay đồ, đến lúc thay đồ xong hết quay ra ngoài thì vẫn thấy anh đang nằm trên giường trêu chọc cô. Ngồi trên xe, Tiểu Khiết vừa búi tóc lên cao vừa hỏi:
- Cậu lấy được bằng lái rồi hả?
- Vừa mới lấy được hôm qua, trầy trật lắm mới đậu. – Lý Nhược nói.
- Tháng sau mình mới thi, hi vọng cũng đậu. – Tiểu Khiết nói.
Vừa đến phòng làm việc, Tiểu Khiết bật máy tính lên trước, Tiểu Dã quay sang nói:
- Nay có con trai giám đốc đến thực tập đấy chị, nghe nói sinh viên Trùng Khánh.
- Vào phòng nào thế? - Tiểu Khiết hỏi.
- Phòng Marketing ạ, em nghe nói thế! – Tiểu Dã đáp.
Buổi trưa, Tiểu Khiết vừa lấy bữa trưa xong, đặt xuống bên cạnh chỗ Lý Nhược đang ngồi, sau đó, là một giọng nói hơi quen tai truyền đến:
- Xin chào, người quen.
Quay đầu lại nhìn, Tiểu Khiết nhíu mày, nhìn khuôn mặt này hơi có quen, nhưng không nhớ là gặp ở đâu. Lý Nhược cũng nhún vài, lắc đầu không biết là ai hết. Thạc Hy đặt hai ly nước lên bàn cho hai cô gái rồi tự giới thiệu:
- Tôi là Thạc Hy, năm ba.
.
.
à không, giờ là năm cuối khoa kinh tế Đại Học Trùng Khánh, nhớ chưa?
- À.
.
. từ từ để lục lại trí nhớ.
.
. – Lý Nhược nhướn mày đáp.
- Nhớ rồi, là người bị mình va trúng lúc ở quảng trường Trùng Khánh, phải không? – Tiểu Khiết vội nói.
- Cuối cùng cũng nhớ ra rồi, hai người đến đây làm việc sao? - Thạc Hy hỏi.
Dáng vẻ năng động, trẻ trung, chiều cao vượt trội, lại rất đẹp trai của Thạc Hy làm nhiều nhân viên nữ trong công ty đều phải ngoái nhìn, còn là con trai của Giám đốc, anh chàng như cực phẩm thật sự. Tiểu Khiết nói:
- Chúng tôi làm việc ở đây, cũng mới thôi, cậu thực tập sao?
- Ừm, không ngờ gặp lại cậu ở đây? - Thạc Hy nói.
- Gọi chị chứ? – Lý Nhược nói.
- Không thích, Tiểu Khiết phải không? - Thạc Hy nhìn cô và nói.
- Sao cũng được mà.
.
. – Tiểu Khiết cười cười.
Nhìn anh chàng trước mặt, Tiểu Khiết hơi thấy đau đầu giùm, kể ra cũng có duyên, gặp ở Trùng Khánh rồi, sang đến tận Hồng Kông xa xôi này vẫn gặp lại. Lý Nhược thì sơ hở là bắt Thạc Hy kêu cô ấy là chị, nhưng dễ gì ép được.