Hoa Hạ Giữa Xuân, Ai Vẫn Chờ ?

Hoa Hạ Giữa Xuân, Ai Vẫn Chờ ?

Cập nhật: 22/06/2024
Tác giả: Khiết Đan
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 400
Đánh giá:                      
Ngôn Tình
Tiểu thuyết
     
     

Buổi sáng, ngày sinh nhật của Sắc Vi và Tiểu Khiết, từ sáng sớm là cha mẹ Đổng và Tiểu Liêm đã gọi đến chúc mừng sinh nhật cho cô. Lúc Lý Nhược đến đón đi làm, chờ Tiểu Khiết vừa ngồi vào xe, Lý Nhược đã chỉ vào gói quà sinh nhật to đùng ở hàng ghế sau:

- Mấy năm trước chưa có nhiều tiền nên không thể tặng cậu quà gì có giá trị, còn năm nay thì cậu đã có người yêu, nên mình sẽ nhường sinh nhật để hai người bên nhau.

- Cảm ơn cậu, Lý Nhược, nhớ năm rồi 2 đứa mình ăn sinh nhật bằng món xiên nướng ở thị trấn. – Tiểu Khiết cười rồi nói.

- Nhiều năm trước cũng vậy mà, xong về nhà thì được cha mẹ cậu mua cho cái bánh sinh nhật, vui thật. – Lý Nhược vừa khởi động xe vừa nói.

- Chiều nay, cậu cứ về trước nha, có Sắc Vi đón mình rồi, hôm nay cũng là sinh nhật anh ấy. – Tiểu Khiết nói.

- Hai người sinh cùng ngày, cùng tháng luôn sao, trùng hợp hay thế? – Lý Nhược ngạc nhiên hỏi.

- Ừm, mình cũng rất bất ngờ đấy.

Cùng lúc đó, vì đêm qua Sắc Vi về trễ nên sáng nay lúc Tiểu Khiết đi làm thì anh vẫn còn chưa thức dậy. Lúc vừa tỉnh ngủ, anh xem đồng hồ thì thấy đã gần 8h sáng, vừa ngồi dậy, định đứng lên rời khỏi giường thì anh thấy một hộp gỗ nhỏ đựng một cây bút được khắc tên anh rất tinh xảo, bên dưới hộp còn một tấm thiệp màu đen được gấp cẩn thận. Mở ra xem thử, anh phì cười, là quà sinh nhật Tiểu Khiết tặng anh:

“Sắc Vi, chúc mừng sinh nhật của anh, em biết là anh không thiếu bất kỳ thứ gì, thậm chí là tốt nhất. Nhưng em vẫn muốn tặng anh cây bút này, thay cho cây bút của anh từng để quên ở Tân Giới, khi chúng ta ở bên nhau lần đầu tiên, đã bị cháy. Em hi vọng mọi điều tốt đẹp nhất sẽ luôn ở bên anh, cùng tình yêu của em.

Tiểu Khiết”

Lúc này, Sắc Vi mới nhớ ra vì sao anh bị mất cây bút đó, anh cầm hộp bút và tấm thiệp cất vào trong hộc bàn làm việc, đóng lại. Anh mặc áo sơ mi vào rồi đi xuống lầu, gọi ông Vương và dì Vương chuẩn bị bữa tối cho sinh nhật của Tiểu Khiết thật cẩn thận. Xong anh mới chuẩn bị đến công ty.

Vừa ngồi vào bàn ăn trưa dưới căn tin, Tiểu Khiết chưa kịp ăn đũa nào thì đã thấy Thạc Hy từ đâu ngồi xuống bên cạnh cô. Tiểu Dã ngồi gần đó liền nói:

- Anh đừng theo đuổi chị ấy nữa, chị ấy có bạn trai rồi.

- Không sao, khi nào Tiểu Khiết có chồng thì anh mới sợ. – Thạc Hy cười khoái chí đáp.

- Ái chà...

. mạnh miệng quá ta, thế tốt nghiệp xong chưa mà đòi làm bạn trai người ta? – Lý Nhược trêu.

- Thôi, ăn cơm đi mọi người, hai cậu làm việc chung phòng ban trêu nhau chưa đủ sao? – Tiểu Khiết cười hỏi.

- Tôi không có, chỉ có cô ấy là luôn như thế thôi. - Thạc Hy nói rồi quay sang nhìn Lý Nhược đang cười hả hê.

Bỗng đang ăn giữa chừng thì Lý Nhược lập tức đứng phắt dậy, cầm khay cơm rời đi ngay, không kịp uống nước. Tiểu Khiết không kịp hỏi thì cô bạn đã biến mất khỏi tầm mắt:

- Sao cậu ấy chạy vội như thấy ma vậy nhỉ?

- Cô ấy bị sếp Cao nhìn trúng, mấy hôm nay bị theo đuôi nên giờ thấy ở đâu là chạy ở đó. – Tiểu Dã giải thích.

- Sếp ấy tốt tính lắm, không thích thì từ chối. - Thạc Hy nói.

- Cậu biết anh ấy sao, có vẻ nói đỡ vậy? - Chị Lưu đang ngồi kế bên hỏi.

- Anh trai của tôi.

Vừa nghe Thạc Hy nói, mọi người há hốc luôn, vì bữa giờ bọn họ hay bàn tán sếp, phen này cả bọn tiêu đời mất thôi. Sếp Cao cũng ưa nhìn, khá vui tính như Thạc Hy, nhưng tiếc cho sếp là Lý Nhược đã có người yêu.

Buổi chiều, Tiểu Khiết đang đứng chờ Sắc Vi đến đón, trên tay ôm theo một số tài liệu tiếng Pháp, dưới chân cô là hộp quà của Lý Nhược tặng lúc sáng. Thạc Hy vừa lấy xe ra khỏi bãi, thấy cô đứng gần đó, cậu dừng xe rồi hạ kính, gọi cô:

- Tiện đường không, tôi đưa cậu về?

- À, không cần đâu, tôi đang chờ người đến đón. – Tiểu Khiết xua tay, cười nói.

Chưa kịp nói gì thêm, thì có chiếc Maybach S450 dừng bên cạnh, tài xế Kim vội bước xuống xe:

- Mời cô Đổng.

- Anh cầm hộ tôi với. – Tiểu Khiết đưa tài liệu cho tài xế Kim, xong cô ôm lấy hộp quà dưới chân, không quên tạm biệt Thạc Hy.

Ngồi vào trong xe, nhưng không thấy Sắc Vi đến, Tiểu Khiết liền hỏi:

- Sắc Vi không đến sao?

- Tiên sinh dặn tôi đón cô xong đưa đến gặp ngài ấy, vì có cuộc họp đột xuất nên không thể đón cô. – Tài xế Kim vừa thắt dây an toàn vừa nói.

TẬP ĐOÀN S/V

Đây là lần đầu tiên Tiểu Khiết đến đây, nhìn tòa cao ốc trước mắt mà Tiểu Khiết muốn đau cả cổ, tài xế Kim mở cửa cho cô xuống trước. Tần Vũ đã đứng chờ sẵn ngay cửa lớn:

- Xin chào, cô Đổng, mời cô đi lối này.

- Chào anh Tần, làm phiền anh rồi. – Tiểu Khiết khẽ gật đầu.

- Không phiền, xin mời.

Rất nhiều người nhìn theo bóng lưng của Tiểu Khiết khi cô vừa bước vào sảnh, dáng vẻ xinh đẹp và tự tin của cô càng khiến mọi người tò mò hơn. Nếu là đối tác kinh doanh thì sẽ liên hệ phòng lễ tân trước, sau đó sẽ được nhân viên dẫn lên gặp thư ký giám đốc trước, chứ không dễ gì được trợ lý của giám đốc Tần Vũ đích thân xuống đón tiếp. Đi ngang tầng làm việc của các phòng ban, nhiều ánh mắt càng đổ dồn lên Tiểu Khiết hơn, bị nhìn nhiều quá nên cô hơi mất tự nhiên, bước chân cũng vội vàng hơn. Tần Vũ đẩy cửa phòng Giám đốc rồi để Tiểu Khiết đi vào trước, anh mời Tiểu Khiết ngồi, xong nói:

- Tiên sinh đang họp, khoảng 30 phút nữa mới xong, cô Đổng xin ngồi đợi nhé.

- Được rồi, cảm ơn anh Tần, anh cứ để tôi tự nhiên. – Tiểu Khiết nói.

- Vậy tôi ra ngoài làm việc đây, cần gì cô gọi thư ký ngay bên ngoài.

Quay ra ngoài, Tần Vũ dặn cô thư ký bên ngoài mang trà và một ít bánh ngọt cho Tiểu Khiết, xong mới đi làm việc tiếp. Vừa đặt trà, cùng đĩa bánh ngọt lên bàn, cô thư ký Liêu liền lén nhìn Tiểu Khiết:

- Mời cô dùng trà, anh Tần dặn tôi chuẩn bị cho cô.

- Cảm ơn chị, thật làm phiền. – Tiểu Khiết vội nói.

- Tôi xin phép ra ngoài.

Vừa ra ngoài, thì có vài cô nhân viên khác chạy ào đến hỏi đủ thứ về danh tính của người trong phòng Giám đốc. Thư ký Liêu lắc đầu, tỏ vẻ không biết gì hết. Chưa đầy 10 phút thì thấy Sắc Vi cùng Phán Vũ lướt qua, Phán Vũ dừng lại ngay chỗ thư ký Liêu để dặn việc.

Thấy Sắc Vi đẩy cửa phòng bước vào, Tiểu Khiết giật mình làm rơi quyển sách trên tay, cô tranh thủ trong lúc chờ anh xong việc thì ôn lại kỹ năng đọc tiếng Pháp. Sắc Vi cúi xuống nhặt sách rồi đặt lên bàn, anh cũng ngồi xuống bên cạnh cô:

- Em chờ lâu chưa?

- Không ạ, anh xong việc chưa? – Tiểu Khiết nhìn anh.

- Xong rồi, chúng ta về thôi. – Sắc Vi kéo tay Tiểu Khiết đứng dậy.

- Sách của em, để em lấy.

.

. – Tiểu Khiết định gom sách lại.

Sắc Vi nhanh tay hơn, anh cầm luôn cho cô rồi đi ra mở cửa, để Tiểu Khiết bước ra trước, xong hai người đi song song bên nhau. Những người có mặt ở gần đó đều phải ngước nhìn vị giám đốc cao cao tự đại của họ đang cầm sách cho cô gái bên cạnh. Xuống đến sảnh lớn ở tầng trệt, tài xế Kim vội mở cửa xe cho hai người bước lên.

Về đến biệt thự, hai người giúp việc đang đứng chờ bên ngoài để mở cửa xe, Sắc Vi xuống trước, anh đưa tay giúp Tiểu Khiết bước xuống. Vừa bước vào cửa nhà, liền được Ông Vương đưa đến một bó hoa hồng Juliet màu cam trắng rất đẹp, dì Vương đưa đến một bó hoa tulip 17 đẹp không kém cạnh. Mọi người trong biệt thự liền đồng thời chúc mừng sinh nhật hai người họ, Tiểu Khiết vừa ôm hoa vừa nhìn Sắc Vi, cô thật sự thích sự đơn giản, không cần phải làm gì quá cầu kỳ, chỉ cần ăn một bữa cơm bình thường cùng người mình yêu thì cũng đủ hạnh phúc rồi. Từ bên ngoài cổng, một chiếc xe Rolls-Royce bản Ghost màu trắng bóng loáng được Phán Vũ lái đến, phía sau là xe Tần Vũ. Xe vừa dừng lại, Phán Vũ vội rời khỏi xe, cùng lúc đó, Sắc Vi đặt chìa khóa vào tay Tiểu Khiết:

- Chúc mừng sinh nhật em.

- Không được, em không nhận đâu.

.

. – Tiểu Khiết không dám nhận món quà này.

- Đừng từ chối, Tiểu Khiết. – Sắc Vi xoa đầu cô.

- Nhưng.

.

.

Không để cô từ chối, Sắc Vi đã ôm eo cô đi vào bên trong phòng ăn, một bữa tối với nhiều món ăn được chuẩn bị sẵn. Tiểu Khiết đặt 2 bó hoa và chìa khóa xe lên bàn trước, Ông Vương giúp cô kéo ghế. Tiểu Khiết cực kỳ bối rối vì món quà sinh nhật này từ anh, nhưng Sắc Vi chỉ mỉm cười và ăn tối cùng cô. Ban đêm, cả hai lên du thuyền đi ngắm cảnh biển, Tiểu Khiết ngồi cạnh Sắc Vi:

- Sắc Vi, em thật sự không thể nhận quà sinh nhật anh tặng cho em, thật đấy.

- Đừng nghĩ ngợi nhiều, mọi thứ anh có đều sẽ dành cho người anh trân trọng nhất. – Sắc Vi ôm cô tựa sát vào anh.

- Em khó xử lắm. – Tiểu Khiết nhìn anh, cô lo lắng.

- Anh chưa từng yêu ai, ngoại trừ em, hãy để anh có thể lo lắng và dành những điều tốt đẹp cho em. – Sắc Vi hôn lên tóc cô rồi nói.

Vốn định, cả hai sẽ đi Ý, nhưng Tiểu Khiết không thể sắp xếp lịch nghỉ phép được, đành lùi lại, Sắc Vi chau mày khi nghe cô trình bày, nhưng anh vẫn phải gật đầu miễn cưỡng đồng ý. Vì anh tôn trọng công việc của cô, Tiểu Khiết rất vui vì anh hiểu và không đòi hỏi cô phải nghe theo bất kỳ sắp xếp nào của anh.

Cũng nhờ thế, Tiểu Khiết thuận lợi thi đậu và có được bằng lái xe, cô vui lắm, từ giờ có thể tự lái xe ra ngoài, không cần làm phiền tài xế Kim hoặc Ông Vương phải đưa đón cô mỗi ngày nữa. Cuối tuần, Sắc Vi không có việc nên buổi chiều anh cùng Tiểu Khiết lái chiếc xe tặng cô ngày sinh nhật, vừa hướng dẫn Tiểu Khiết mở 3 loại khóa xong, anh ngồi bên ghế phụ. Tiểu Khiết nhìn anh rồi nói:

- Anh cài dây an toàn đi kìa.

- Nắm rõ các thông số chưa? - Sắc Vi nhìn cô.

- Em nhớ hết rồi, anh phải tin tưởng em chứ? – Tiểu Khiết cười rồi khởi động xe.

Nhìn Tiểu Khiết lái xe rất tốt, Sắc Vi có lời khen cho cô, Tiểu Khiết lần đầu tiên anh gặp rất ngây ngô, luôn lo sợ trong mọi công việc và cố tỏ ra bản thân đang rất ổn, nhưng bây giờ cô đã có thể tự tin hơn, vui vẻ hơn khi ở bên anh. Nụ cười của cô thật sự rất đẹp, Sắc Vi ngồi bên cạnh cũng bật cười vì cô.

Cuối tháng 10, Tiểu Khiết chính thức nhận được chứng chỉ IELTS 9.

0, mọi người đều hết lời khen ngợi khả năng học hỏi của cô. Ban đêm, Sắc Vi đang ở phòng làm việc của anh, Tiểu Khiết bưng tách trà bước vào, đặt cẩn thận lên bàn tránh phát ra tiếng động, Sắc Vi nhìn cô rồi lại nhìn xuống màn hình máy tính. Cô nghe hiểu hết những gì anh đang trao đổi với đối tác nước ngoài, lướt qua kệ sách, Tiểu Khiết lấy một quyển ra đọc, cô thật sự học được rất nhiều từ Sắc Vi. Đang định ra khỏi phòng, thì Sắc Vi lên tiếng:

- Lại đây với anh.

- Anh làm việc đi, em có làm ồn đâu. – Tiểu Khiết tuy nói vậy nhưng cô vẫn bước đến gần chỗ anh ngồi.

- Tự anh làm ồn, được chưa? – Sắc Vi kéo cô ngồi lên chân anh và nói.

- Nói thế còn nghe được, dạo này thấy anh bận quá, em muốn khoe chứng chỉ với anh cũng không được. – Tiểu Khiết luồn tay vào tóc anh nói.

- Em thi xong rồi sao, anh phải thưởng em.

.

. – Sắc Vi chưa nói dứt câu liền hôn vào cổ Tiểu Khiết.

Bị nhột, nên Tiểu Khiết bật cười, vùng vẫy hơi mạnh suýt ngã, may Sắc Vi giữ lại kịp:

- Em không sao chứ?

- Làm em giật mình, tại anh đó. – Tiểu Khiết nhìn anh.

- Rồi, tại anh, tất cả tại anh, xin lỗi. – Sắc Vi kéo cô ngồi thẳng lưng lên.

Đưa tay chạm vào khuôn mặt của anh, Tiểu Khiết mỉm cười rồi hôn anh, nụ hôn của cô hơi lúng túng, nhưng cũng đủ khiến Sắc Vi hài lòng. Ôm cô lên, anh đẩy cửa phòng nghỉ ở phía sau các kệ sách, đi vào và khóa cửa phòng lại, đặt cô nằm xuống giường. Anh cởi áo sơ mi ném sang một bên rồi nằm lên người Tiểu Khiết, giúp cô cởi chiếc váy đang vướng víu kia rồi ném sang một bên, những nụ hôn nóng rực của anh lướt khắp người cô.

- Chậm.

.

.

chậm một chút.

.

.

em không chịu nổi.

.

. – Tiểu Khiết không theo kịp động tác của anh.

- Anh điên vì em mất, Tiểu Khiết.

.

. – Nghe giọng nói đầy ám muội của cô càng khiến anh không kiểm soát được dục vọng hơn.

- Sắc Vi.

.

.

không được.

.

.

em không.

.

.

Cúi đầu hôn cô, Sắc Vi càng đẩy nhanh hành động hơn, đến khi mọi thứ lắng xuống, Tiểu Khiết liền đẩy anh ra. Sắc Vi bật cười, anh kéo eo cô lại, để cô nằm yên trong vòng tay của anh.

- Đi đâu?

- Lần nào cũng như vậy, em xin anh chậm một chút thì anh toàn làm ngược lại. – Tiểu Khiết nhíu mày trách anh.

- Để khi nào anh thử nghe lời em vậy. – Sắc Vi ôm chặt cô hơn.

- Không chơi với anh nữa, em ra ngoài đây. – Tiểu Khiết chồm người qua kéo chiếc váy của cô.

Mặc váy xong, cô nhặt trang phục của anh đặt lên giường xong mới đi một mạch ra ngoài. Sắc Vi nhìn theo dáng vẻ vội vàng của cô đến khi cô ra khỏi phòng.