Hoa Hạ Giữa Xuân, Ai Vẫn Chờ ?

Hoa Hạ Giữa Xuân, Ai Vẫn Chờ ?

Cập nhật: 22/06/2024
Tác giả: Khiết Đan
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 386
Đánh giá:                      
Ngôn Tình
Tiểu thuyết
     
     

Những ngày tết bình yên và ấm áp của gia đình Tiểu Khiết trôi qua rất nhanh, ngày thứ 6 của tuần nghỉ, Tiểu Khiết đã phải bay về Thượng Hải để tiếp tục công việc, nhưng trước đó cả cô và Lý Nhược đều nhận được thiệp cưới của Vi Vi. Nhìn thiệp cưới màu đỏ chói trong túi xách, Tiểu Khiết phân vân không biết có nên tham dự hay nhờ Lý Nhược gửi thiệp chúc mừng thay cô. Vì thật lòng, cô không đủ dũng khí để đến Hồng Kông, cô sợ lỡ nhìn thấy hình ảnh liên quan đến ai đó sẽ khiến bản thân lại yếu đuối. Đứng trước quầy mua vé, Tiểu Khiết nhìn bảng thông báo các giờ máy bay khởi hành, cuối cùng quyết định chọn mua vé máy bay đến Hồng Kông. Đã nói lời tạm biệt, có thể cũng đã quên.

THÂM THỦY BỘ

Nhà hàng tiệc cưới tầm trung ở đây cũng rất sang trọng, giữa lúc buổi lễ đang diễn ra, Tiểu Khiết vội bước vào, nhìn sơ qua liền thấy Lý Nhược đang ngồi ở một chiếc bàn gần lối đi. Tiểu Khiết đặt thiếp mời cho người quản tiệc trước, sau đó cô nhanh chóng di chuyển đến chỗ Lý Nhược đang ngồi. Âu Lực vừa gặp lại Tiểu Khiết, anh liền hỏi thăm rất nhiều về tình hình của cô, ngồi bên cạnh là bạn gái của anh, hai người cũng rất đẹp đôi. Cùng nhau nhắc lại những chuyện đã từng xảy ra, rồi thi thoảng lại nhìn theo bóng cô đâu xinh đẹp Lưu Vi Vi đang đi từng bàn nhận rượu mừng hạnh phúc.

Tiệc tàn, lúc này Vi Vi mới có thời gian để gặp những người bạn cũ. Ai cũng thay đổi, không còn sự ngây ngô như những ngày đầu đến đây, Tiểu Khiết chúc mừng hạnh phúc cho Vi Vi. Lúc chia tay nhau để ra về, Lý Nhược đã lái xe đưa Tiểu Khiết đi dạo trước khi ra sân bay. Trong xe, Lý Nhược lên tiếng hỏi:

- Ổn không đấy, cậu có thể không cần đến đây mà.

- Ừm, không có gì đâu, nếu không đến thì sao biết bản thân cảm thấy như thế nào chứ! - Tiểu Khiết nói.

- Cậu muốn ra sân bay luôn chưa, sắp tới giờ cậu lên máy bay chưa, à hay bọn mình đi ăn gì đó. – Lý Nhược nhìn sang cô bạn.

- Thôi, chở mình ra sân bay luôn đi, cũng sát giờ chuyến bay của mình, cũng muộn rồi, cậu về đi không khéo Hoạt Cẩn anh ấy lại lo. – Tiểu Khiết nhìn đồng hồ trên điện thoại.

- Rồi, khi nào qua tới bên đấy, nhớ gọi báo mình biết nha, có khó khăn gì thì nói với mình, không ôm khư khư vào người nữa. – Lý Nhược nói.

- OK, cảm ơn cậu nha, tạm biệt.

Xuống xe ở trước sân bay, Lý Nhược mở cốp xe, Tiểu Khiết xách hành lý ra ngoài và đặt xuống, cả hai ôm nhau rồi nói lời tạm biệt, hẹn khi nào đến đám cưới của Lý Nhược sẽ đến tiếp. Đứng vẫy tay đến khi xe của Lý Nhược hòa lẫn vào dòng xe đông nghẹt ở trên đường, Tiểu Khiết mới kéo hành lý đi vào bên trong.

Ngồi chờ trong sảnh, còn 1 tiếng nữa mới được lên máy bay, Tiểu Khiết đã gửi hành lý xong, cô đứng dậy đi mua nước uống. Chọn thực đơn xong, đang đứng chờ lấy nước, bỗng Tiểu Khiết nghe tiếng người khác gọi tên cô từ phía sau lưng:

- Tiểu Khiết...

.

Tiểu Khiết.

.

.

là cô sao?

Giật bắn mình, Tiểu Khiết hơi hoảng, cô quay lại nhìn người sau lưng, nhận ra người quen:

- Anh Phán Vũ.

.

.

- Đúng là cô thật, lâu quá không gặp, cô vẫn khỏe chứ? – Phán Vũ hỏi thăm.

- Cảm ơn, tôi vẫn khỏe, anh đến đón ai sao? - Tiểu Khiết hỏi.

- À, không phải, tôi đưa tiên sinh ra sân bay, ngài ấy có chuyến công tác, đang định ra về thì thấy cô. – Phán Vũ nói.

- Vâng.

.

.

vâng đến giờ tôi đi rồi, tạm biệt anh. - Tiểu Khiết lấy ly nước rồi nói.

- Vậy chào cô, bảo trọng. – Phán Vũ nhìn theo bóng lưng Tiểu Khiết một chút, xong mới chịu rời đi.

Quay lại hàng ghế chờ, Tiểu Khiết mới dám thở mạnh, không ngờ lại gặp Phán Vũ ở đây, may là không gặp người đàn ông kia, không thể tưởng tượng được là Hồng Kông rộng lớn như thế này, đi đâu cũng có thể gặp được người quen. Nghe tiếng thông báo đến giờ bay, Tiểu Khiết vội đứng dậy đi thẳng vào hướng đến khoang máy bay đi Thượng Hải. Phía sau, Sắc Vi đang bước nhanh quay ra ngoài, anh vừa đi vừa nói chuyện điện thoại, thư ký riêng đi phía sau anh cũng rất vội, cứ như thế, cả hai người vô tình lướt qua nhau mà không ai hay biết gì cả.

Sau 3 tiếng trên máy bay, thêm 30 phút đi taxi thì về đến căn hộ, Tiểu Khiết mệt mỏi đẩy hành lý sang một bên, cô nằm thẳng lên giường, hai tay dang rộng ra, nhìn trần nhà. Sau đó khoảng 20 phút, cô mới bật dậy bắt đầu dọn dẹp. Nghỉ thêm được ngày mai nữa, tới đầu tuần là phải đi làm lại, đến tối, thì Tiểu Khiết mới lôi được máy tính ra khỏi túi chống sốc, cô mở máy, truy cập vào trang mạng xã hội, không có thông báo hay tin nhắn gì cả. Hơi chán chường, Tiểu Khiết tắt máy, rồi cô lên giường đi ngủ.

Lịch làm việc bị thay đổi địa điểm, do thị trường có biến động, Sắc Vi phải chuyển sang nơi khác triển khai, anh lập tức gọi cho Phán Vũ để nhắc nhở và chuẩn bị lại lịch trình. Nghe vậy, Phán Vũ vội vã đặt lại vé máy bay đến Thượng Hải cho anh, sau đó đẩy lên một loạt dự án mới của FAURECIA, Sắc Vi phải đích thân đến đó xem xét trước khi đồng ý đầu tư. Thời gian này, anh bận bịu vô cùng, có khi cả ngày không ngủ một chút nào, tâm trạng cũng thất thường hơn. Vừa đến J Hotel, Shanghai Tower, thư ký lập tức liên hệ lễ tân để nhận phòng khách sạn, Sắc Vi nhìn đồng hồ trên tay, hai nhân viên phục vụ ăn mặc chỉnh chu vội bước đến giúp kéo hành lý và hướng dẫn đi đến thang máy riêng tư cho khách VIP, lên đến tầng cao nhất, nhân viên mở phòng mời Sắc Vi bước vào, rồi sau đó nhanh chóng rời khỏi đó cùng thư ký, cửa phòng đóng lại, Sắc Vi chậm rãi cởi áo vest rồi ném lên giường, mệt mỏi nằm xuống, anh đưa tay vò đầu tóc, đầu anh đang rất đau, anh cần phải được ngủ.

Đến sáng hôm sau, Sắc Vi mới thức dậy, anh ngủ không đến 3 tiếng, thư ký vội đưa trang phục đến phòng cho anh. Đứng từ tầng 98, tầm nhìn cực kỳ phóng đại, bắt đầu từ sông Hoàng Phố và xuyên qua trung tâm thành phố bên dưới, cảnh quan đô thị đa dạng và ngoạn mục của Thượng Hải, từ Bến Thượng Hải và Tháp Ngọc Phương Đông đến những vùng trải dài khắp Puxi và Pudong. Căn phòng anh đang ở là suite cao cấp nhất tại J Hotel Shanghai Tower, có phòng khách riêng, phòng ngủ, phòng thay đồ, phòng làm việc, nhà bếp và khu vực vật lý trị liệu, nội thất trang nhã và được trang trí các tác phẩm nghệ thuật hiện đại.

Sắc Vi vừa từ phòng tắm bước ra, thấy thư ký đang đứng chờ ở phòng khách, anh dặn đẩy tất cả hạng mục ở FAURECIA lên gọn trong buổi sáng ngày mai không kéo dài thêm thời gian, anh còn phải bay sang Đức, càng sớm càng tốt. Nhân viên khách sạn đưa thức ăn lên, gõ cửa phòng, thư ký vội vàng đi ra mở cửa. Các món ăn trên xe đẩy, lần lượt được bày biện lên bàn ăn một cách tỉ mỉ và cẩn trọng.

TẬP ĐOÀN FAURECIA

Ngày đầu tiên đi làm của năm mới, Tiểu Khiết là người nhỏ tuổi nhất trong phòng ban, nên được nhận rất nhiều bao lì xì từ các anh chị đồng nghiệp, chị Jane thả mớ số liệu biến động qua cho Tiểu Khiết:

- Cuối cùng, cũng xong, chị sắp tẩu hỏa nhập ma nguyên kỳ nghỉ tết vì nó đó, giờ tới lượt em nha Tiểu Khiết.

- Em cũng lo không làm kịp đây, không biết khi nào khách hàng đến nữa. – Tiểu Khiết vừa kiểm tra lại.

- Nghe nói là hôm nay, chắc em làm kịp thôi, ba tiếng là xong, trừ khi khách hàng họ rút ngắn thời gian xét duyệt.

.

. - Chị Jane đang định nói tiếp thì nghe giọng người khác chen vào.

Giọng hoảng hốt của chị Emily đột ngột truyền đến rất to, khiến tất cả mọi người trong phòng đều giật mình, đồng loạt quay lại hướng phát ra giọng nói:

- Khách hàng đến sau 1 tiếng nữa, em làm xong bảng biến động rồi đưa cho Tiểu Khiết chưa Jane?

- Vừa.

.

.

vừa mới xong, em mới đưa cho Tiểu Khiết.

.

. - Chị Jane nghe xong cũng thấy toát mồ hôi trên trán.

- Một tiếng làm sao em chuẩn bị kịp, đâu thể tách ra riêng biệt để chạy, nó là một hệ thống lần lượt đó chị.

.

. – Tiểu Khiết vội nói.

- Chị biết mà, nên chị mới sợ đây, dự án này mà không thành là phòng chúng ta ăn kỷ luật cả bọn. - Chị Emily vò đầu bứt tai.

- Mr.

Egan làm kịp không chị? Nghe nói ổng giỏi khoản này lắm, hay mình nhờ thử. - Một nam đồng nghiệp khác vội hỏi.

- Không ai làm kịp đâu, ít nhất phải mất 3 tiếng, Tiểu Khiết, em nhắm chừng bao lâu sẽ xong ? - Chị Emily hỏi.

- Hai tiếng, nếu em bắt đầu ngay bây giờ. – Tiểu Khiết nói.

- Chắc chắn không em? Để chị tìm cách câu giờ khách hàng.

.

.

hi vọng khách hàng dễ tính một chút .

.

. - Chị Emily vừa thốt ra câu này, cả phòng im phăng phắt, ai cũng nhìn chị ấy bằng ánh mắt hình viên đạn.

- Em sẽ cố, thôi để em tập trung, em bắt đầu đây. – Tiểu Khiết nói rồi lập tức cắm đầu vào xử lý.

Đúng 9h00, một chiếc Rolls Royce Phantom EWB màu đen bóng đừng ngay trước cửa chính FAURECIA, bảo an mặc suit đen vội vàng chạy đến mở cửa xe, người bước xuống là Sắc Vi. Thư ký sau đó cũng cầm máy tính và một tập hồ sơ xuống theo sau, nhân viên lễ tân vội ra tiếp đón cẩn trọng, vừa bước vào sảnh ở tầng trệt thì đã được giám đốc và phó giám đốc công ty đích thân ra chào đón. Thư ký của Sắc Vi vội nói:

- Tiên sinh, ngài ấy chỉ có 1 tiếng để ký kết, quý công ty hãy chuẩn bị đầy đủ chi tiết tất cả giấy tờ liên quan.

- Vâng.

.

.

vâng chúng tôi rất hân hạnh được tiếp đón, mời tiên sinh đi lối này. – Giám đốc Faurecia cung kính.

- Mau thông báo các phòng ban chuẩn bị. – Phó giám đốc vội quay sang nói với trợ lý riêng.

Vào đến phòng tiếp đón khách VIP, Sắc Vi vừa ngồi xuống, bắt chéo chân, bắt đầu chờ đợi. Thấy sự lãnh đạm của khách hàng, đoán chắc là người khó tính nên giám đốc Faurecia vội ngồi xuống trò chuyện, trong khi chờ các trưởng phòng mỗi ban mang tài liệu đến.

Chị Emily vừa từ phòng tiếp khách ra, chị ấy sắp khóc thét đến nơi rồi, những phòng ban khác đều lần lượt mang tài liệu liên quan đến, nhưng cái biến động thống kê mà Tiểu Khiết đang tập trung hì hục xử lý kia mới là quan trọng nhất, nhất định phải đưa đến trong vòng một tiếng đồng hồ. Tất cả mọi người trong phòng đều đang đứng sau lưng Tiểu Khiết, cổ vũ cô hết mình, Tiểu Khiết vội quay sang nói:

- Chị Emily, chị níu khách hàng 5 phút nữa được không, 5 phút thôi chị.

.

. em thêm phần này nữa là ổn.

Nghe Tiểu Khiết nói vậy, chị Emily liền tức tốc chạy như bay vào phòng tiếp khách, nhưng mà vị khách này khó tính quá, đúng 1 tiếng không nhận được bảng thống kê biến động cuối cùng, anh ta lập tức đứng dậy, và xoay người rời đi. Giám đốc Faurecia vội vàng lên tiếng giữ chân Sắc Vi thêm một chút, nhưng không thành, anh bước một mạch ra bên ngoài, bảo an vội mở cửa xe để anh ngồi vào bên trong.

Bảng thống kê vừa chạy ra khỏi máy in, Tiểu Khiết giật lấy sấp giấy đó, cô liền chạy ra bên ngoài, phía sau là tiếng hò reo cổ vũ, thang máy chưa đến kịp, cô chạy đến chỗ thang bộ, hai ba bậc thang cho một bước chạy. Vừa nhìn thấy đám người kia đang đứng ngoài cửa chính của công ty, Tiểu Khiết vội gọi theo:

- Xong.

.

.

xong rồi.

.

.

chị Emily.

.

.

xong.

.

.

Vì chạy quá nhanh từ lầu 4 xuống, Tiểu Khiết mệt đến thở không nổi, cô giơ sấp tài liệu ra phẩy phẩy ra dấu, nhưng do mọi người đang tập trung vào vị khách kia nên không ai chạy đến lấy tài liệu giúp, tay kia thì chống vào phần hông, cũng may sáng nay cô chưa ăn gì, nếu không thì lúc này không nôn mới lạ. Chạy nhanh quá mà đầu tóc búi gọn của cô cũng phải bung xõa ra. Nhịn cơn khó thở xuống, Tiểu Khiết đi nhanh ra bên ngoài cửa, cô đưa sấp tài liệu cho chị Emily, nhận được tài liệu trong phút cuối, Tiểu Khiết vì mệt quá, cô đứng dựa lưng vào cửa để thở.

Giám đốc Faurecia thấy tài liệu trên tay nhân viên, vội vàng lên tiếng:

- Tiên sinh, mong ngài lượng thứ, đây là bảng thống kê biến động, ngài có thể xem xét lại. Để hai tập đoàn có thể bắt tay trong những dự án tương lai.

Lúc này, Sắc Vi đã ngồi vào trong xe, nhưng có một thanh âm ngắt quãng của một người khiến anh phải nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài, lúc nhìn thấy Tiểu Khiết đang cố chạy theo đưa tài liệu, tim anh như bị ai bóp chặt hơn, thì ra nếu nghĩ về ai đó quá nhiều, không sớm thì muộn vẫn phải gặp lại nhau, dù không biết họ đang ở đâu. Anh chưa từng nghĩ là Tiểu Khiết sẽ đến Thượng Hải, càng không nghĩ giữa biển người mênh mông này lại có thể nhìn thấy người anh yêu thương và mong nhớ da diết nhất, con cá nhỏ thật sự đang vùng vẫy khắp vùng nước rộng lớn. Không muốn bỏ lỡ cô, Sắc Vi đưa tay lấy tập tài liệu trên tay giám đốc Faurecia:

- Đưa cho tôi.

Dù đang rất mệt, đến mức thở không ra hơi, nhưng mà khi nghe ba chữ này cất lên, Tiểu Khiết cảm thấy da đầu cô đang trở nên tê dại, giọng nói này quen thuộc đến nỗi, ngay cả trong mơ cô cũng nghe thấy. Cô lập tức nhìn về phía chiếc xe đang mở cửa kia, nhìn thấy rồi, thật sự nhìn thấy người đàn ông mà cô luôn giấu trong tim rồi. Dáng vẻ của anh thật cao ngạo, bộ suit đen lịch lãm, anh đang lướt qua tài liệu mà cô vừa chạy bạt mạng xuống để đưa.

Chị Emily thấy Tiểu Khiết đang đứng dựa lưng ở cửa vì mệt, nên chị ấy vội chạy đến đỡ lấy và dìu cô đi về phòng ban trước. Dù lo lắng không biết có sai sót gì trong tài liệu hay không, nhưng Tiểu Khiết không dám quay đầu lại nhìn phía sau, cô không nghe thấy gì hết. Vừa ngồi xuống ghế, các đồng nghiệp kia liền mang nước ép táo đặt lên bàn làm việc cho Tiểu Khiết, để cảm ơn sự cố gắng của cô.

Khoảng 10 phút sau, Giám đốc đi đến trước phòng ban làm việc của Tiểu Khiết, ông ấy tán thưởng hiệu suất làm việc của tất cả mọi người, nhất là Tiểu Khiết, nhờ cô mà cuối cùng tập đoàn cũng ký kết được một thương vụ cực lớn với khách hàng, mọi người đều vỗ tay chúc mừng và khen ngợi Tiểu Khiết. Nhưng lúc này, Tiểu Khiết không vui một chút nào, vì cô lại nhìn thấy anh rồi, đầu óc cô đang loạn cả lên.

Lúc này, Sắc Vi đang ngồi trên xe, anh dặn thư ký về khách sạn trước, lùi giờ bay đến khi anh thông báo, một mình quay lại chờ Tiểu Khiết, anh ngồi trong xe, hai tay giữ chặt vô lăng xe, anh chỉ muốn nhìn thấy Tiểu Khiết từ xa. Đúng 5h chiều, rất nhiều người trong FAURECIA bước ra khỏi công ty, rất nhanh, Sắc Vi đã thấy dáng vẻ nhỏ nhắn quen thuộc. Nhìn cô lững thững đi bộ, vẻ mặt buồn bã, có vài người đồng nghiệp ngỏ ý muốn đưa cô về nhưng đều bị từ chối. Cô vẫy tay rồi cúi đầu cảm ơn xong lại tiếp tục đi bộ.

Đi bộ 30 phút, Tiểu Khiết về đến khu chung cư, tâm trạng không tốt nên không đi bằng tàu điện, cô vào thang máy, bấm lên tầng 23, Sắc Vi chờ thang máy mà Tiểu Khiết đang đứng bên trong đóng lại thì anh cũng bước vào bên thang máy còn lại, vì trong thang có gương phản chiếu, thấy Tiểu Khiết chọn tầng 23 nên anh đi theo cô đến tận đây. Tầng 23, Sắc Vi bước ra, anh thấy Tiểu Khiết đang đứng ở trước cửa một căn hộ cuối hành lang, cô đang bấm mã và nhập dấu vân tay trên khóa cửa. Cô ngẩng đầu lên, nhìn về thang máy, Sắc Vi đang đứng ở đó, hai tay anh cho vào túi quần, bộ suit đen đẹp đẽ, anh nam tính vô cùng.

Tiểu Khiết mở cửa phòng, cô bước vào bên trong trước, nhưng lại ngập ngừng không đóng cửa lại. Sắc Vi bước đến, anh đang đứng trước cửa phòng căn hộ nhỏ xinh xắn của cô. Anh chỉ đứng im lặng ngoài cửa, không bước vào, Tiểu Khiết nhẹ giọng, ánh mắt cô nhìn thẳng:

- Anh vào đi.

Lời cô vừa dứt, Sắc Vi bước chân vào hẳn, tiện tay đóng cửa lại, Tiểu Khiết cởi giày, anh cũng cởi giày. Cô đi trước, anh đi theo phía sau, căn phòng nhỏ, cam paster là màu chủ đạo, mọi thứ cô trang trí trong phòng đều rất hợp, gọn gàng và ấm áp. Tiểu Khiết lấy táo và lê từ tủ lạnh ra, cô cho tất cả vào máy ép, xong lại rót phần nước ép vào một chiếc ly thủy tinh và đặt lên bàn cho anh.

- Ngồi đi.

Xong, Tiểu Khiết quay lại rót nốt phần nước ép còn lại vào chiếc cốc màu cam yêu thích của cô, Sắc Vi ngồi im lặng trên ghế sofa, anh cao lớn vô cùng, mọi vật dụng trong phòng như nhỏ lại khi có sự hiện diện của anh ở đây. Tiểu Khiết đẩy ly nước ép qua cho anh:

- Anh uống đi.

Xong, cô kéo ghế, ngồi đối diện với anh, cầm ly nước trong tay, Sắc Vi uống 1 hơi hết sạch ly nước. Từ nãy giờ bước vào phòng, chỉ có cô nói chuyện, anh thì im lặng tuyệt đối. Nhìn sắc mặt anh là cô biết anh lại làm việc điên cuồng, không ngủ được bao nhiêu, có khi anh thức xuyên suốt 3 hôm liền, xong lại dành ra 10 tiếng chỉ để ngủ bù 3 ngày đó.

- Vậy chờ em nấu cơm.

Nói xong, cô đặt ly nước lên bàn rồi đứng dậy, cô cho gạo vào nồi, rồi bắt đầu vo gạo xong lại cho vào nồi cơm, cắm điện, mở tủ lạnh lấy tôm và một bó cải. Chỉ có tiếng xào nấu thức ăn vang vọng trong phòng, bình thường cô cũng ăn uống rất đơn giản, cơm vừa chín thì cô cũng vừa nấu ăn xong, không đến 20 phút. Cô cho thức ăn lên 2 chiếc dĩa, một cam một trắng, đặt lên bàn ăn nhỏ ở bên cạnh, cô lấy hai chén cơm, 2 đôi đũa đặt lên bàn.

- Xong rồi, anh đến ăn đi.

Sắc Vi đứng dậy, anh bước đến bàn ăn, ngồi xuống ghế, Tiểu Khiết cũng ngồi xuống chiếc ghế đối diện. Cô gắp tôm cho vào chén của anh, hai người yên lặng ăn cơm cùng nhau. Sắc Vi ăn không nhiều, bình thường anh cũng như thế, nên Tiểu Khiết cũng không hoài nghi khả năng nấu nướng của chính cô.

- Anh không khỏe sao?

- Không phải. – Anh đáp, giọng nói trầm ấm của anh làm Tiểu Khiết cảm thấy tê dại dọc sóng lưng.

- Sao anh đi theo em đến tận đây? – Tiểu Khiết hỏi.

- Xin lỗi vì đã đi theo em.

Tiểu Khiết đứng dậy, cô dọn bát đũa cho vào bồn rửa, rồi mới lấy nước cho cả hai, nhận thấy bầu không khí ngày càng mất tự nhiên, cô lại đi về phòng ngủ, Sắc Vi cũng đứng dậy, anh đi theo cô, căn phòng này, anh từng thấy thấp thoáng qua những hình ảnh mà cô đăng tải, bể cá nhỏ ngay cạnh chậu cây trên cửa sổ, con cá nhỏ đây rồi, vẫn đang bơi lòng vòng. Tiểu Khiết vội lấy chiếc váy ngủ của cô thay ra lúc sáng đang vứt trên giường, giấu ra sau lưng rồi quay sang nhìn anh:

- Anh có thể ngủ một chút ở đây.

- Cảm ơn em.

Rồi cô đi ra ngoài, đóng cửa phòng ngủ lại, Sắc Vi ngồi xuống giường, từ sáng hôm qua đến bây giờ, anh vẫn chưa ngủ thêm chút nào cả, căn phòng tràn ngập mùi hương quen thuộc của Tiểu Khiết. Anh nằm lên giường, gác cánh tay lên trán, im lặng nhắm mắt. Tiểu Khiết thì nhẹ nhàng dọn dẹp ở bên ngoài. Thi thoảng, bước đến mở hé cửa nhìn vào, thấy anh vẫn đang ngủ, dáng nằm có vẻ hơi khó khăn, một chân ở trên giường, chân kia buông thõng dưới thảm.

Tiểu Khiết đành ngủ trên sofa, cô lấy áo khoác làm chăn, nằm một chút lại ngủ lúc nào không hay. Lúc Sắc Vi giật mình thức dậy thì đã gần 2h sáng, anh đứng dậy đi ra bên ngoài, thấy Tiểu Khiết đang ngủ trên ghế sofa, anh cúi người nhìn cô, xong cẩn thận bế cô đi vào phòng ngủ, chậm rãi đặt cô lên giường, anh không muốn làm cô thức giấc. Đưa tay chạm nhẹ vào môi Tiểu Khiết, đắp chăn lên người cô, xong anh xoay người rời khỏi căn hộ của cô.