Hoa Hạ Giữa Xuân, Ai Vẫn Chờ ?

Hoa Hạ Giữa Xuân, Ai Vẫn Chờ ?

Cập nhật: 22/06/2024
Tác giả: Khiết Đan
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 384
Đánh giá:                      
Ngôn Tình
Tiểu thuyết
     
     

Giá thuê một căn hộ nhỏ ở Thượng Hải thật sự rất đắt, nhưng Tiểu Khiết tự lo được, công việc của cô rất tốt, rất nhiều người đều muốn có, sống một mình ở một nơi xa lạ, cô không cảm thấy cô đơn, chỉ có cảm giác bình thản và tiếc nuối. Cuối tuần, Tiểu Khiết tranh thủ mua một ít vật dụng nhà bếp, cùng gam màu với màu căn phòng. Tự tay cô trang trí và chọn lựa những đồ vật để trang trí thành một nơi ấm áp nhất cho bản thân, bốn tháng tiếp theo trôi qua thật nhanh, chớp mắt một cái liền lao vút đi, Tiểu Khiết treo những chiếc váy công sở thanh lịch nhất mà cô đã mua khi ở Hồng Kông vào trong tủ quần áo, cô trải chiếc chăn màu cam paster xinh xắn lên giường, xong mới quay qua đặt một vài chậu cây nhỏ lên bàn làm việc cạnh cửa sổ. Bể cá nhỏ xinh bên cạnh, ngoài cửa sổ là tầm nhìn ra khu chung cư cao tầng san sát nhau. Ở đây, không ai biết cô, cô thấy an toàn hơn.

Mỗi ngày, cô đều đi tàu điện để đến công ty, tàu điện hoạt động 24/7, có những ngày cô tăng ca đến 10 giờ đêm, về đến nhà là lăn ra ngủ ngay, mặc kệ Lý Nhược đang gọi facetime, cô gục đầu ngủ quên trong khi Lý Nhược thì đang la hét mắng cô không biết bảo vệ sức khỏe nhưng Tiểu Khiết chỉ cười rồi lại ngủ say.

Tối thứ bảy, Tiểu Khiết vừa tan làm, cô đang đứng chờ thang máy trong công ty để xuống tầng trệt, một bàn tay đặt lên vai cô, giật thót tim, Tiểu Khiết suýt thốt ra câu mắng người:

- Xin chào, em tan làm muộn thế, nay là cuối tuần đấy.

- Mr.

Egan, anh làm em giật cả mình. – Nhìn người đàn ông ngoại quốc sau lưng, phát âm tiếng Trung hơi cứng nhắc.

- Gọi là Egan được rồi, em vào công ty bốn tháng rồi nhỉ? – Egan hỏi.

- Ừm, anh cũng xuống tầng trệt hay là tầng hầm giữ xe. – Tiểu Khiết nói.

- Để anh đưa em về, được không? – Egan cười rồi đề nghị.

- Không cần đâu, em đi tàu điện rất nhanh là về đến căn hộ. – Tiểu Khiết vội từ chối.

- Vậy tạm biệt em nhé. – Egan cúi đầu nhẹ, chào cô.

Tiểu Khiết mỉm cười rồi vẫy tay người đàn ông này, cô bước ra ngoài thang máy trước, vừa ra đến bên ngoài cửa lớn công ty, nhìn dòng xe đang tấp nập trên đường, những người đi bộ sải bước đi rất nhanh, nhiều đám đông thì tụ tập cười nói huyên náo bên cạnh những chiếc xe đắt tiền. Tiểu Khiết thả tóc xõa ra cho đỡ đau đầu, mái tóc dày và dài của cô rất đẹp, búi cao cả ngày khiến da đầu cô cũng tê đi, mát mẻ quá, Tiểu Khiết nhẹ nhàng cất bước đi về phía vạch kẻ dành cho người đi bộ qua đường. Dáng vẻ của cô lúc này rất xinh đẹp, những người đang ngồi trong xe dừng đèn đỏ đều nhìn cô không rời mắt.

Đến một cửa hàng thời trang lớn, Tiểu Khiết nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, nhân viên trong cửa hàng cũng vội giúp cô kéo cửa kính vào. Dạo một vòng trước, cô chọn vài chiếc váy vintage kiểu Hàn, kiểu suông và hoa nhí, ngoài những chiếc váy công sở kín đáo ra thì Tiểu Khiết dần thích những loại váy nhẹ nhàng như này, lại rất thoải mái. Cô mặc thử chiếc váy hoa nhí màu vàng nhạt rồi xoay đi xoay lại trước gương, nhân viên giúp cô ủi khô lại chiếc váy rồi khen không ngớt, Tiểu Khiết mặc luôn chiếc váy, sau đó cô ra thanh toán.

Càng nhiều người phải ngoái nhìn theo Tiểu Khiết hơn, nhưng cô không quan tâm, cô đang tự “nhảy múa” trên đôi chân của bản thân, cô không thể ngã, vì nếu ngã thì sẽ không có ai giữ lấy cô cả. Về đến căn hộ, cô gửi tiền lương về cho cha mẹ chuẩn bị xây lại nhà, Tiểu Liêm đang gọi facetime với chị gái:

- Chị Tiểu Khiết, em vừa đăng ký ghi danh vào đại học Trùng Khánh đó, em vừa nhận kết quả thi tốt nghiệp cấp 3 xong lúc chiều, chị xem này.

Nói rồi, Tiểu Liêm giơ tờ giấy thông báo điểm thi cho chị gái xem, Tiểu Khiết cười rồi nói:

- Đậu đại học Trùng Khánh đi, rồi chị có phần thưởng cho em, cha mẹ đâu rồi?

- Mẹ đang ngồi ngoài hiên nói chuyện với bác Cả, cha thì đang ở ngoài phòng khách, chị ở Thượng Hải thế nào? – Tiểu Liêm phấn khích hỏi.

- Cũng như ở Tứ Xuyên thôi, lần nào cũng hỏi câu này, chị phải đi tắm đây, em nhắc cha mẹ ngủ sớm nha. – Tiểu Khiết nói.

- Vâng, tạm biệt chị.

Tắt máy tính, Tiểu Khiết quay lại giường nằm xuống, cô mở chiếc tủ nhỏ ở đầu giường, lấy hộp gỗ nhỏ và mở ra xem, nhìn hai sợi dây lấp lánh trước mắt, cô nắm lấy áp vào trước ngực, tự an ủi trái tim đang nhói đau của cô, cô nhớ những chuyện đã trải qua, rất nhớ, nhưng tất cả chỉ dừng lại ở đó.

Gần một năm qua, Sắc Liêu đã quyết định ở lại Hồng Kông cùng Sắc Vi thành lập thêm công ty khác, trực thuộc S/V, sau khi chuyển giao 2% cổ phần của ông nội cho Trình Gia thì hai gia tộc hoàn toàn cắt đứt quan hệ đối tác trong mọi lĩnh vực. Mẹ Sắc Vi cũng đã quay lại Ý để điều hành công việc bên đấy. Tập đoàn S/V không ngừng mở rộng thị trường đến các thành phố lớn của Trung Quốc.

Trở về biệt thự vào đêm khuya, Sắc Vi bước vào phòng làm việc ở tầng trệt, anh mệt mỏi ngồi xuống ghế, châm một điếu thuốc, anh kéo hộc bàn ra, lấy hộp bút mà Tiểu Khiết tặng anh cùng tấm thiệp chúc mừng sinh nhật, mở ra đọc, xong anh lại cất vào chỗ cũ. Anh mở máy tính, truy cập vào trang web ứng dụng xã hội thông dụng nhất ở Trung Quốc, anh cũng đã lập tài khoản mạng xã hội, bắt đầu thử dùng, anh như kẻ vô danh, theo dõi trang cá nhân của Tiểu Khiết. Ngày nào cũng vào nhìn ảnh cô, ảnh đại diện là cô, mặc một chiếc váy dài màu trắng đứng ngược nắng cười rất tươi, hôm nay Tiểu Khiết đăng ảnh bể cá bên cạnh cửa sổ của cô ấy, kèm câu nói ngắn về biển, lướt xuống là bài viết của Lý Nhược đã đính kèm tên của cô, ảnh facetime thú vị của hai người.

Anh đổi ảnh đại diện thành mặt biển vào bình minh, lặng lẽ nhấp vào nút kết bạn với Tiểu Khiết và tắt máy tính. Nghĩ lại những hành động ngu ngơ vừa rồi của bản thân, anh dụi điếu thuốc vào gạt tàn, xong đứng dậy rời khỏi phòng làm việc.

Công ty FAURECIA, Tiểu Khiết vừa ra khỏi phòng họp cùng đồng nghiệp, cả hai vừa đi vừa trao đổi thêm về các số liệu thống kê trong dự án mới mà phòng Marketing vừa chuyển đến. Chị Emily bước lên gần chỗ Tiểu Khiết:

- Em chuyển qua cho chị trong chiều nay nha, để chị còn đưa lên chủ tịch xem xét.

- Em sẽ cố hoàn thành nhanh nhất, không chắc là chiều nay kịp không, sợ chị Jane không phân tích kịp biến động thị trường, em không thể thống kê hết. – Tiểu Khiết vội nói.

- Đúng là làm khó tụi em thật, thôi ráng nhé, Mr.

Egan gửi sát giờ quá, cả phòng của chị đang loạn cả lên. - Chị Emily phát cáu nhìn sang Egan đang đi bên cạnh.

- À, Tiểu Khiết, đầu giờ chiều có vài vị khách hàng đến thảo luận lại các đề xuất của dự án tuần rồi, em nhớ giúp chị tiếp đón họ nhé. - Chị Emily nói.

- Khách hàng là người Pháp phải không chị? – Tiểu Khiết hỏi lại.

- Đúng rồi, nhờ hết vào em đó, cả phòng hậu tạ em sau, nếu thành công thì chúng ta sẽ được tăng thưởng vào cuối tháng. - Chị Emily cười tít mắt.

- Đúng là bốc lột người vô tội, thành ngữ gọi là như vậy, phải không? – Mr.

Egan liền chen vào.

Sau đó là tiếng cười khúc khích truyền đến, khả năng dùng tiếng Trung của Mr.

Egan đúng là khiến mọi người giải trí sau mỗi giờ làm việc căng thẳng. Từ ngày Tiểu Khiết vào làm, phòng ban của cô luôn đạt hiệu suất công việc cao nhất trong tháng, tiền thưởng của mọi người cũng vì thế mà được tăng thêm, mọi người đều đánh giá rất cao năng lực làm việc của cô, các khách hàng từng trao đổi với Tiểu Khiết đều dành lời khen có cánh cho sự nhạy bén và xử lý công việc cực kỳ tốt của cô. Nhưng Tiểu Khiết hiểu, những điều hiện tại cô đang làm tốt đều là nhờ học hỏi từ người đàn ông đó, lúc hai người bên nhau, ngoài những lúc trò chuyện linh tinh, anh luôn chỉ dạy rất nhiều thứ trong kinh doanh, xử lý hậu cần và đưa ra rất nhiều phương án dự trù, cô học từ anh rất nhiều.

Ban đêm, Tiểu Khiết vừa mở máy tính, cô định đăng ảnh gì đó, nhưng nghĩ lại không muốn đăng, cô ấn vào thông báo, có lời mời kết bạn từ một người lạ, tên là Af, Tiểu Khiết chọn đồng ý, vì cô không bao giờ nghĩ đến việc anh sẽ có tài khoản mạng xã hội kiểu này.

Cùng lúc đó, Sắc Vi vừa ăn vội bữa tối ở công ty, anh định đứng dậy thì một tiếng ting vang đến từ máy tính, hiện thông báo “Tiểu Khiết đã đồng ý kết bạn, hãy mau trò chuyện cùng nhau”. Tim anh như có ai đó vừa dùng kim đâm mạnh vào, anh ngồi xuống ghế, nhấn vào phần nhắn tin riêng:

"Xin chào”

Tiểu Khiết đang định thoát màn hình trang xã hội thì tiếng thông báo tin nhắn được gửi đến từ Af, cô chống cằm nhìn tin nhắn, định không trả lời, nhưng cảm thấy bản thân làm như vậy là bất lịch sự.

“Xin chào, tôi có thể giúp gì cho bạn?”

“Đã làm phiền”.

“À...

.

Không phiền đâu” – Tiểu Khiết kiên nhẫn trả lời.

"Con cá nhỏ cuối cùng cũng sẽ bơi ra biển, phải không?”

Chợt nhớ lại bài đăng hôm qua, Tiểu Khiết phì cười, thì ra vẫn có người hiểu ý nghĩa của những từ cô viết, cô nhẹ nhàng gửi lại tin nhắn trả lời.

“Chỉ cần biển lớn có thể chứa đựng con cá đó”

“Sẽ được thôi, xin chào”.

Tiểu Khiết cười nhẹ, được một người lạ nhắn tin, lại hiểu ý nghĩa bài viết của cô, lại khẳng định cô sẽ làm được, khá bất ngờ.

Nhìn tên Tiểu Khiết chuyển thành màu tối khi cô đã ngừng truy cập, Sắc Vi cũng gập máy tính xuống, anh xoay lưng, nhìn ra quang cảnh thành phố vào ban đêm. Trái tim anh trở nên nặng trĩu vô cùng, anh sợ cô sẽ như con cá nhỏ, tiến ra biển lớn rồi lãng quên anh mãi mãi, lúc đó, anh biết phải tìm cô ở đâu đây. Quay lại giường nằm, Tiểu Khiết lại lấy chiếc hộp đó ra, cô đã giữ chặt nó trong tay vào mỗi đêm, đến khi ngủ quên đi cũng không nỡ buông ra, trái tim cô bỗng trở nên yếu đuối.

Cuối năm đến, là dịp mà mọi người bắt đầu được nghỉ phép để về nhà đón tết, công ty tổ chức tiệc tùng ăn mừng một năm làm việc hiệu quả, Tiểu Khiết được vinh danh là nhân viên xuất sắc nhất năm, mọi người đều thi nhau nâng ly chúc mừng cô, tiếng chúc năm mới gặp nhiều may mắn vang lên sau khi kết thúc buổi tiệc. Theo lịch trình nghỉ, thì Tiểu Khiết chỉ có 7 ngày để về nhà ăn tết cùng gia đình, Tiểu Khiết đã đặt xong vé máy bay từ tháng trước, giờ chỉ cần xếp đồ vào hành lý nữa là xong, ngày mai yên tâm ra sân bay, trở về Tứ Xuyên.

Mang theo tâm trạng vui vẻ, Tiểu Khiết mở máy tính lên, cô đăng một tấm ảnh mới, hôm qua cô tự chụp bản thân ở trước gương khi đi mua váy vintage. Tóc cô xõa xuống, mặc một chiếc váy màu trắng được trang trí vài hoa anh đào màu xanh dương trên thân váy, giơ điện thoại ra trước, cô nghiêng đầu nhìn vào gương và tự chụp, vừa tải ảnh lên cô liền viết một dòng chữ phía bên cạnh "Cười cùng tôi, bạn sẽ ổn thôi.

”.

Vài giây sau, có thông báo tin nhắn đến, Tiểu Khiết đã trò chuyện cùng người tên Af này rất thường xuyên, thi thoảng lại nói vài chuyện linh tinh khó hiểu.

“Chúc năm mới nhiều hạnh phúc”

“Cảm ơn, Af cũng thế nhé, hãy hạnh phúc”

Tiểu Khiết trả lời, cô nghĩ trong bụng, chắc Af này là một anh chàng gặp nhiều rắc rối trong cuộc sống, học thì siêu giỏi, bằng chứng là thỉnh thoảng Tiểu Khiết hay nhắc về một cuốn sách nào đó thì anh chàng đều trả lời rất ngắn gọn và đầy đủ nội dung.

“Trễ lắm rồi, anh vẫn phải làm việc à?”

“Tôi làm việc 18h.

Khẽ thốt lên, làm việc việc 18 tiếng một ngày, con người này cuồng công việc thật.

"Tôi chỉ làm 10h, nhiều nhất 13h là tôi đã rất mệt, anh thích hành hạ bản thân sao?”

“Có thể nói như vậy.

” -Af trả lời.

"Một người bạn của tôi, anh ấy còn điên cuồng hơn,

3h sáng, có khi cả đêm không chịu dừng”

Tự nhiên cảm thấy, hóa ra là có những người thích hành hạ bản thân, nhưng người hành hạ mạnh mẽ nhất chỉ có thể là người đàn ông đó, Tiểu Khiết nghĩ đến anh.

“Người đó đang cố giữ bình tĩnh, có thể.

"Anh ấy khá bình tĩnh, hoặc có thể là như vậy.

Tiểu Khiết gửi tin nhắn, xong tắt máy tính, cô cho máy vào túi chống sốc rồi đặt gọn vào hành lý, kéo khóa cẩn thận. Xong cô lên giường nằm xuống, bao lâu rồi nhỉ, bao lâu rồi cô chưa nhìn thấy dáng vẻ của Sắc Vi, cô không tìm kiếm bất kỳ bài báo nào về anh nữa. Tưởng bản thân sẽ có thể quên, nhưng tại sao lại khó như thế?

Ngày hôm sau, Tiểu Khiết vừa kéo hành lý xuống khỏi tàu điện để đi đến sân bay Thượng Hải, nhìn đồng hồ thấy đã cận giờ check-in, Tiểu Khiết vội đi thật nhanh vào sân bay làm thủ tục, mất khoảng 3 tiếng bay. Vừa xuống sân bay Tứ Xuyên, liền được cha mẹ Đổng đón, cha Đổng kéo hành lý cho vào cốp xe trước, mẹ Đổng liên tục cầm tay con gái, bà vui cười nhìn con gái, vì thấy cô vẫn khỏe mạnh, tinh thần đã vui hơn rất nhiều từ lần gặp cuối cùng.

Cổng nhà vẫn vậy, còn ngôi nhà bên trong thì được xây sữa lại rất khang trang, hai bên sân là vườn rau xanh mướt, Tiểu Khiết nhìn gốc cây hoa hạ đã được cha Đổng cẩn thận rào lại quanh gốc, từ thân cây đã mọc lên một cây con khá cao, lá sum xuê. Trước nhà được treo nhiều lồng đèn tết, các câu chúc tết đỏ chói được dán trên đèn. Tiểu Liêm đang dọn dẹp căn phòng của cô bé, Tiểu Khiết bước vào, ngồi xuống giường của em gái:

- Em sắp thi chưa?

- Sắp rồi chị, tết xong là thi ngay, em lo quá.

.

. – Tiểu Liêm nói.

- Cố gắng lên, hồi đó chị cũng nhận được giấy nhập học của Trùng Khánh, nhưng khi đó, cha mẹ không thể lo nổi, nên chị giấu đi. – Tiểu Khiết nhỏ giọng nói.

- Em biết mà, em thấy chị xé bỏ giấy nhập học, cha mẹ đều biết.

.

.

nhưng sợ chị buồn nên cha mẹ giữ im lặng. – Tiểu Liêm kéo ghế ngồi đối diện chị gái.

- Không sao, bây giờ em cứ chọn trường em thích nhất để thi, cha mẹ và chị sẽ lo cho tương lai của em. – Tiểu Khiết nhìn em gái.

- Nhìn chị như thành một người khác vậy, nhưng mà là tích cực hơn, nhưng em vẫn cảm thấy chị đang mang rất nhiều nỗi buồn.

.

. – Tiểu Liêm nhìn chị gái.

- Tất nhiên, đến độ tuổi nào đó, em tự thấy có nhiều điều để buồn đấy. - Tiểu Khiết mỉm cười.

- Chị, dù em không biết chuyện gì khiến chị buồn, nhưng mà dù trời có sập xuống thì gia đình chúng ta vẫn cùng nhau vượt qua. – Tiểu Liêm nhìn chị gái, cô bé cười và động viên.

- Chị nhớ mà.

Buổi tối, Tiểu Khiết lái ô tô điện đến nhà Lý Nhược, nhà cô ấy cũng đã trang hoàng hơn rất nhiều, dừng xe ngoài cổng, Tiểu Khiết mở cửa xe bước xuống. Cô đi vào bên trong, lên tiếng chào hỏi cha mẹ Lý Nhược thật lễ phép rồi đi vào phòng Lý Nhược tìm cô ấy. Thấy cô bạn đang nằm facetime cùng Hoạt Cẩn, cả hai người này thật khiến người khác ngưỡng mộ. Tiểu Khiết xuất hiện trong màn hình máy tính, Lý Nhược quay đầu lại, cô vội nhào đến ôm chầm lấy Tiểu Khiết, trách móc:

- Hay thật, đi hơn một năm mới chịu mò về, biết mình lo cho cậu lắm không?

- Mình không sao mà, anh ấy đang chờ cậu kìa, mau nói chuyện với nhau trước đi. – Tiểu Khiết vỗ vỗ lên lưng Lý Nhược.

Buông Tiểu Khiết ra, Lý Nhược liền tắt máy tính cái rụp, trước sự phản đối của người bên kia, quay lại kéo tay Tiểu Khiết ngồi xuống giường, Lý Nhược hỏi:

- Cậu khỏe không đấy?

- Khỏe mà trời, nhìn không thấy mình đã tươi tắn hơn lúc trước sao? - Tiểu Khiết bật cười.

- Nếu không phải đi làm, mình sớm đến gặp cậu ở Thượng Hải rồi, công việc của cậu bên đó thuận lợi chứ? – Lý Nhược hỏi.

- Đều rất tốt, cậu yên tâm đi, mình là Đổng Tiểu Khiết hay lôi cậu đi đánh nhau lúc nhỏ đây. – Tiểu Khiết vỗ vỗ trước ngực, tự hào khoe chiến tích lúc nhỏ.

- Vậy chuyện đó.

.

.

cậu quên được chưa? – Lý Nhược ngập ngừng hỏi.

- Mình đang cố mỗi ngày đây, nhưng mình không sao đâu, cậu đừng lo cho mình nữa, hai người định khi nào kết hôn đây? – Tiểu Khiết tỏ thái độ bình thường nhất.

- Mình định năm sau, nhưng mà chưa nói với cha mẹ mình được, mắc công lại om sòm lên, chờ năm sau thông báo luôn. – Lý Nhược nói.

- Lúc đấy nhớ thông báo mình sớm nha, mình sẽ về ngay, vì cậu rất quan trọng với mình. – Tiểu Khiết nhìn cô bạn thân.

- Đồng ý.

Tiếng nói chuyện, cười đùa của hai người họ thi thoảng truyền ra ngoài phòng khách, cha mẹ Lý Nhược nghe xong cũng lắc đầu với hai cô con gái này. Xong còn thấy Tiểu Khiết chạy ra, cô núp sau ghế bành, sau lưng mẹ Lý mách:

- Bác gái, Lý Nhược lại định bắt nạt con.

.

.

- Dám mách mẹ mình á.

.

. cậu tiêu đời rồi.

.

. đứng lại.

.

Cả hai lại rượt nhau ra tận ngoài cổng, vừa chạy vừa cười chí chóe với nhau, cha mẹ Lý ngồi nhìn mà phì cười, từ nhỏ đã như vậy, tưởng lớn rồi sẽ đỡ, ai ngờ vẫn chí chóe nhau suốt. Ngồi thụp xuống giữa sân, sau hơn 10 phút người đuổi người chạy, cả hai thở hồng hộc, nhìn nhau rồi bật cười một cách hồn nhiên, Tiểu Khiết nhìn cô bạn:

- Chúng ta nhất định sẽ hạnh phúc.

- Nhất định sẽ sống thật hạnh phúc.