Hoa Hạ Giữa Xuân, Ai Vẫn Chờ ?

Hoa Hạ Giữa Xuân, Ai Vẫn Chờ ?

Cập nhật: 22/06/2024
Tác giả: Khiết Đan
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 371
Đánh giá:                      
Ngôn Tình
Tiểu thuyết
     
     

CẠCH…

Tiếng cửa phòng mở ra, Tiểu Khiết hơi hé cửa, cô nhìn thử vào bên trong trước, thấy rồi, Sắc Vi đang ngồi xoay lưng về hướng cửa phòng, anh đang nói chuyện điện thoại bằng tiếng Đức. Tiểu Khiết nhẹ nhàng đi vào phòng, cô đóng cửa lại, bước đền gần bàn làm việc của anh, biết là có ai đó vừa vào phòng nhưng Sắc Vi vẫn không quay lại nhìn người phía sau, gần mười phút thì anh mới tắt điện thoại, thô bạo ném điện thoại lên bàn, đưa tay ôm đầu rồi lẩm bẩm gì đó, giọng anh cực kỳ bực bội:

- Không vào phòng khi tôi đang làm việc, không nghe …

- Sắc Vi… - Giọng Tiểu Khiết rất nhỏ, cô gọi tên anh, chặn lời.

Nghe thấy giọng nói mà anh luôn thương nhớ mỗi ngày, Sắc Vi quay lại nhìn sau lưng, là Tiểu Khiết. Anh đứng dậy khỏi ghế, mắt vẫn dán chặt vào người đối diện, cả cơ thể như đang run rẩy, anh lên tiếng:

- Tiểu Khiết, là em đúng không?

- Ừm, chúc mừng sinh nhật anh.

Nói rồi cô đặt hộp bánh lên bàn, Sắc Vi bước nhanh đến chỗ cô đang đứng, vươn tay ôm chầm lấy cô. Bị anh ôm chặt, Tiểu Khiết cũng đã chấp nhận, đưa tay ôm lấy lưng anh, cô nói:

- Nhanh thổi nến đi, sắp qua ngày mới rồi.

- Tiểu Khiết… - Bàn tay của Sắc Vi vuốt tóc cô trong run rẩy.

- Nhanh đi, em cũng chưa ước gì cả. – Tiểu Khiết vỗ nhẹ lên lưng anh.

- Anh ước rồi, điều anh muốn duy nhất là được nhìn thấy em thêm lần nữa, anh không muốn điều gì nữa. – Sắc Vi buông lõng cô ra, hai tay vẫn không rời, anh cúi đầu nhìn cô.

- Vậy đến lượt em ước, em ước được nói chúc mừng sinh nhật anh. – Tiểu Khiết ngẩng đầu nhìn anh.

- Tiểu Khiết… - Anh gọi tên cô.

- Lời tạm biệt ở bệnh viện, anh có thể thu hồi. – Tiểu Khiết nói rồi đưa tay chạm vào mặt anh.

Sắc Vi đưa tay, giữ lấy bàn tay cô lại, anh hôn lên lòng bàn tay rồi mới áp lên mặt anh, cảm giác này, anh luôn nhớ da diết.

- Cảm ơn em, Tiểu Khiết.

- Anh gầy đi nhiều lắm, tóc cũng đã có vài sợi đổi màu rồi đấy. – Tiểu Khiết miết nhẹ ngón tay lên những sợi tóc khác màu trên đầu anh.

- Anh đã 38 rồi, nếu không gọi là sắp thành người già thì gọi là gì đây? – Sắc Vi cười nhẹ, ánh mắt anh thật đẹp.

- Ừm, em suýt quên mất, anh đừng bỏ bữa nữa, mau ăn tối đi. – Tiểu Khiết nhắc nhở.

- Ừ, vậy chúng ta cùng ăn tối. – Sắc Vi nói.

Kéo tay anh đi ra khỏi phòng làm việc, đến phòng ăn, dì Vương đã gọi chú Tô thức dậy để chuẩn bị vài món ăn mà Tiểu Khiết thích, nhìn hai người họ ngồi ăn rồi lại nói chuyện linh tinh, thật giống như trước đây, nhưng khác là cả hai đều đã từng tổn thương vì nhau. Sắc Vi gấp rất nhiều thức ăn cho vào bát của Tiểu Khiết, anh lại giục cô mau ăn hết, Tiểu Khiết cũng gấp ngược lại cho anh muốn tràn ra khỏi bát, cô cũng hối anh mau ăn đi. Đến khuya, Tiểu Khiết về phòng ngủ ở lầu hai, cô muốn ngủ riêng, Sắc Vi chỉ nhìn cô rồi cười, anh cũng về phòng ngủ của anh ở lầu một.

Sợ bản thân lại hoang tưởng, cả đêm anh không ngủ được, cứ đi lên lầu hai, gõ cửa phòng Tiểu Khiết, cô mở cửa hỏi có chuyện gì thì anh lại bảo anh sợ cô đi mất trong đêm. Đây là lần thứ tư rồi, Tiểu Khiết mất kiên nhẫn, cô buồn ngủ rồi, nhưng vừa nằm xuống giường, chưa ấm nữa thì lại nghe tiếng gõ cửa. Thở ra một hơi thật dài, cô quyết tâm rời khỏi giường một lần nữa, mở cửa phòng và nhìn người đàn ông trước mặt:

- Em đã nói là em không đi đâu hết, anh mau về phòng ngủ đi.

- Ừ, vậy anh về phòng. – Sắc Vi nhìn cô, trên mặt vẫn còn nét hoài nghi gì đó.

- Lần cuối cùng, em mệt lắm rồi, em muốn được ngủ. – Tiểu Khiết nhấn mạnh.

- Được rồi, anh không gõ cửa phòng em nữa, em vào ngủ đi. – Sắc Vi đáp.

- Hứa đấy nhé.

Nói xong, Tiểu Khiết đóng cửa, bây giờ anh có lên gõ nát cửa thì cô cũng quyết tâm không mở nữa. Chắc chắn rằng không phải hoang tưởng, Sắc Vi lững thững bước xuống lầu, anh mở cửa phòng, đi vào, anh cũng rất buồn ngủ và mệt mỏi vì công việc, nhưng có nằm mơ thì cũng không thể mơ đến việc Tiểu Khiết nữa đêm xuất hiện ở nhà anh cùng chiếc bánh kem.

Ngày hôm sau, Tiểu Khiết đã dậy từ sớm, do nhận được tin nhắn từ chị Jane, chị ấy cần Tiểu Khiết giúp chị thực hiện một số yêu cầu khó nhằn trong bảng thống kê mới. Vào phòng làm việc ở cùng tầng, mọi thứ trong phòng đều như cũ, mỗi ngày đều được quét dọn nên không dính một chút bụi. Ngồi xuống ghế, Tiểu Khiết mở hộc bàn ra, không còn gì trong đó nữa, cô mở máy tính, nhập tài khoản của cô để nhận thư điện tử của chị Jane, có vài tệp được đính kèm, Tiểu Khiết mở ra để kiểm tra trước rồi sẽ báo chị Jane sau. Cô ngồi trầm ngâm trước hai bảng tổng hợp biến động hiệu suất trên màn hình máy tính, dì Vương mang trà vào phòng, đặt lên bàn làm việc xong, dì ấy mới hỏi:

- Cô Tiểu Khiết, vẫn tốt chứ?

- Cháu vẫn rất tốt, dì vẫn khỏe chứ? – Tiểu Khiết mỉm cười trả lời.

- Lần cuối gặp cô, tôi không nghĩ là sẽ có ngày cô chịu quay lại, thời gian qua tiên sinh...

.

ngài ấy thật sự sống rất mệt mỏi.

.

.

có nhiều hôm liền không ngủ, đến khi bệnh mê man nhưng vẫn luôn lẩm bẩm tên cô.

.

.

cô quay lại, chúng tôi mừng lắm. – Dì Vương nhẹ giọng nói.

- Cháu cũng rất nặng lòng.

.

. – Tiểu Khiết ngập ngừng.

- Tôi hiểu là cô cũng đã rất đau khổ, cũng suy sụp tinh thần không kém tiên sinh.

.

.

nhưng tiên sinh không còn quan tâm đến sức khỏe, ngài ấy rất mong nhớ cô.

.

. – Dì Vương nói, nhưng giọng bà ấy đã run run.

- Rồi tụi con sẽ tốt lên thôi, dì đừng lo. – Tiểu Khiết nhìn dì ấy, sự lo lắng này khiến cô cảm động.

- Cô làm việc đi, tôi ra ngoài nhé. – Dì Vương nói xong liền đứng dậy đi ra khỏi phòng.

Cô luôn ích kỷ, chỉ luôn nhìn thấy sự mất mát, tổn thương của bản thân, quên đi một điều rằng Sắc Vi cũng đã giống như cô, anh đã tự hành hạ bản thân, bằng cách lao đầu điên cuồng vào công việc, không để ý đến cảm xúc của chính anh. Hôm anh đến căn hộ của cô, thấy anh khóc, trái tim cô thổn thức tiếp tục muốn tìm đến anh, chỉ vì không biết phải nói gì để anh hiểu rằng cô đã không hề giận hờn hay trách cứ gì anh. Để anh đi trong đêm, cô đã buồn đến nao lòng, nên đành mượn lý do chúc mừng sinh nhật để đến tìm anh.

Cửa phòng lại mở, Sắc Vi bước vào, anh mặc đồ bình thường ở nhà, vẫn phong thái ung dung và nam tính đó, anh đang đứng ngay cửa phóng ánh nhìn vào người ở bên trong:

- Em đang làm gì?

- Em đang làm việc thôi, anh vào đây ngồi đi. – Tiểu Khiết nói xong lại dán mắt vào màn hình máy tính.

Thấy Tiểu Khiết đang tỏ vẻ nhăn mặt, Sắc Vi đi nhanh ra sau lưng cô, anh cúi người xem thử cô đang khó chịu vì điều gì:

- Để anh xem thử.

.

.

ngay đây, hiệu suất dự án này nếu thực hiện thì chắc chắn sẽ xảy ra vấn đề ở khúc cuối, em không thể đẩy ra được kết quả đúng khi chạy bảng thống kê. – Sắc Vi vừa nói vừa chỉ ngón tay vào hai hàng dữ liệu trên máy tính.

- Vậy có cách nào khắc phục không anh, nếu em đẩy dữ liệu ở bảng kia sang, hai dự án sẽ tự cân bằng không? – Tiểu Khiết vừa hỏi xong lại ngẩng đầu nhìn anh.

- Không thể, có bảng thứ ba phải không.

.

.

đây, em đẩy dữ liệu ở hai dòng sang bảng đầu tiên, rồi báo kết quả tăng 28% đấy. – Sắc Vi vừa chạm vào màn hình máy tính để mở bảng thứ ba bị ẩn kia.

- Để em gửi cho đồng nghiệp chạy theo.

.

.

nhưng sao anh biết thế? – Tiểu Khiết nhìn anh, tò mò.

- Biết mỗi thứ một chút thì khi làm việc anh cũng tự tin hơn, khi nào em về Thượng Hải? – Sắc Vi nhìn cô.

- Chiều nay, em mua vé khứ hồi rồi. – Tiểu Khiết mỉm cười, cô trả lời anh.

- Anh sẽ đi cùng em. – Sắc Vi nói.

Nghe anh nói, Tiểu Khiết không trả lời gì thêm nữa, cô chỉ mỉm cười nhìn anh, thì ra người đàn ông này rất dễ dỗ dành. Điện thoại cô báo tin nhắn đến, chị Jane thông báo kết quả đúng như lời Sắc Vi đã nói, chị ấy khen cô rất nhiều, nhưng thật ra là anh mới là người giải quyết vấn đề.

Buổi chiều, dì Vương đã chuẩn bị hành lý cho Sắc Vi, ông Vương thì chuẩn bị xe đưa cả hai ra sân bay và đặt sẵn vé máy bay cho họ, định đặt vé thương gia nhưng Tiểu Khiết cản lại, bay vé thường là được rồi, Sắc Vi chỉ im lặng, anh không có ý kiến gì, để Tiểu Khiết tự quyết định. Khi đã yên vị trên máy bay, Tiểu Khiết đưa một hộp trái cây sấy khô cho Sắc Vi:

- Anh ăn thử không?

- Đưa anh xem thử. – Nói rồi anh cầm hộp trái cây nhìn thử vào bên trong xem có những gì.

- Em còn bánh quy nữa, anh muốn không? – Tiểu Khiết lấy túi bánh quy nhỏ trong túi xách ra.

- Được rồi, em ăn đi. – Sắc Vi đưa lại hộp trái cây sấy cho cô.

- Anh không thử, sao biết mùi vị chứ. – Tiểu Khiết ép anh ăn thử.

- Được rồi, được rồi để anh chọn xem ăn cái nào.

Lần đầu tiên Tiểu Khiết nhìn thấy anh lóng ngóng, cứ lắc lắc hộp để chọn những món anh thích, anh ăn tất cả trừ khổ qua sấy khô. Tiểu Khiết ngồi ăn phần khổ qua còn dư đó, mùi vị đúng là không ngon lắm. Thấy anh ngồi không thoải mái, Tiểu Khiết mới biết bản thân cô đã sai khi cản ông Vương mua vé thương gia cho Sắc Vi, anh cao hơn 1.

9m, nên khi ngồi ghế phổ thông thì vướng đôi chân dài kia, không thể duỗi thẳng, hay ngồi thoải mái như những người thấp thấp như cô.

Ra khỏi sân bay, gần 10h đêm bọn họ mới đến Thượng Hải, giờ mất thêm 30 phút để về đến căn hộ, chiếc Rolls-Royce Phantom đen bóng cũng vừa kịp lúc dừng lại trước mặt bọn họ, người thanh niên trong xe vội vàng bước xuống:

- Giám đốc, do kẹt xe nên tôi đến trễ một chút.

- Không sao, tôi tự lái xe, cậu bắt xe ngoài về đi. – Sắc Vi nói rồi mở cửa xe để Tiểu Khiết ngồi ở ghế phụ trước, còn anh thì lấy hành lý cho vào cốp xe.

- Chúng ta đi taxi về cũng được mà, đâu nhất thiết phải làm phiền người khác đến. - Tiểu Khiết ngồi trong xe nói.

- Không sao đâu, anh cũng không thích dùng xe người khác, em thắt dây an toàn trước đi. – Sắc Vi vừa nói vừa chồm người qua kéo dây an toàn cài cho Tiểu Khiết.

- À, cảm ơn anh. – Tiểu Khiết vội nói.

Khởi động xe rồi Sắc Vi nhìn vào gương chiếu hậu bên trái trước, xong anh mới xoay vô lăng đánh lái rời khỏi sân bay. Ngồi nhìn anh ở góc này, Tiểu Khiết mỉm cười một mình, xong cô lại hướng mắt ra bên ngoài cửa kính, ngắm nhìn những thứ hào nhoáng bên ngoài. Rất lâu rồi, cô chưa có cảm giác thoải mái như thế này, Sắc Vi thỉnh thoảng lại nhìn sang người bên cạnh, thấy cô cứ nhìn ra ngoài, anh hạ cửa kính xuống một chút, gió lạnh tràn vào làm Tiểu Khiết giật mình, quay sang nhìn anh, rồi nâng kính xe lên lại. Tiểu Khiết hướng dẫn anh xuống bãi đậu xe của chung cư trước, xong cô mới vào làm thủ tục đăng ký danh tính với bảo an khu chung cư. Rồi cả hai đi vào thang máy, lên tầng 23, đẩy cửa căn hộ cuối hành lang đi vào, Tiểu Khiết liền bật máy sưởi trước, cả hai tự đặt giày của bản thân lên kệ giày.

- Hơi lạnh một chút, để em vào chỉnh lại nước nóng cho anh, phòng em hơi nhỏ.

- Hay đến căn hộ của anh, ở đó chắc cũng rộng hơn ở .

.

. – Sắc Vi đang định nói tiếp thì Tiểu Khiết gạt đi.

- Thôi, em thích nơi này, buổi sáng có thể đón nắng và nhìn xe cộ từ trên cao, đưa hành lý cho em. – Tiểu Khiết nói rồi kéo hành lý của anh đi về phòng ngủ.

Mở khóa vali trước, Tiểu Khiết lấy một bộ đồ bình thường đưa đến tay Sắc Vi rồi hối thúc anh mau đi tắm, còn cô thì hút bụi trong phòng. Bật máy hút bụi, Tiểu Khiết vừa đẩy đầu hút đi khắp cả phòng, xong cô mới bật máy lọc không khí đang nằm ở bên cạnh kệ đựng giày. Sắc Vi vừa tắm xong, anh đi ra ngoài, Tiểu Khiết chỉ vào chiếc máy sấy tóc gần đấy rồi lại tiếp tục dọn dẹp. Nhưng anh không sấy, để tóc tự khô, bước đến mở tủ lạnh ra xem có gì để nấu ăn. Hầu hết thức ăn trong tủ đều dành để nấu các món Tứ Xuyên, lấy những thứ cần thiết ra trước:

- Tiểu Khiết, em nấu cơm nhé, xong em cũng đi tắm đi, anh nấu vài món cho em.

- Ừm, để em nấu cơm, nhưng anh biết nấu ăn khi nào thế? Em không nghĩ tới việc là anh biết nấu ăn đấy. – Tiểu Khiết lấy nồi ra bỏ gạo.

- Lúc đi học, anh hay tự nấu một vài món anh thích, sau này bận rộn quá, anh không nấu nữa. – Sắc Vi vừa cắt đậu hũ vừa nói.

- Mà ngày mai em vẫn còn một ngày nghỉ phép, chúng ta ra ngoài chơi, được không? – Tiểu Khiết vừa bật điện nồi cơm xong, nhìn sang anh.

- Được, tất cả đều nghe em, mau đi tắm đi. – Sắc Vi nhìn cô, anh cười.

Quay vào phòng ngủ, tiếng dao lạch cạch bên ngoài rất đều đặn vang lên, Tiểu Khiết nhìn sau lưng anh, cô cười một mình, sau đó bắt đầu sắp xếp hết trang phục trong vali của Sắc Vi, treo gọn vào trong tủ quần áo. Xong mới rút chiếc váy hoa nhí màu trắng đi vào phòng tắm. Lúc ngồi vào bàn ăn, nhìn 3 món ăn Tứ Xuyên, đậu hũ và cà sốt cay, gà kung pao nữa, Tiểu Khiết phải có lời khen cho anh, cả hai ăn cơm, lâu lâu lại nói chuyện lặt vặt về công việc, về cái này cái kia.

.

.

- Anh ngủ ngoài này được rồi, đưa anh mượn cái chăn đi. – Sắc Vi nói.

- Được rồi, anh có thể nằm ở đây với em, không sao đâu, với lại sofa chỉ có 1.

5m thôi, anh nằm kiểu gì chứ? – Tiểu Khiết vươn tay kéo tay anh bước đến gần giường.

- Em sẽ không được nằm thoải mái, nếu anh chiếm chỗ này. – Sắc Vi nói.

- Không sao, vẫn rất rộng mà, em không muốn anh bị lạnh, đến đây. – Tiểu Khiết nhìn anh.

Xong cô đi ra bên ngoài tắt đèn, rồi mới quay vào phòng ngủ, đóng cửa lại, để tiết kiệm điện năng của máy sưởi. Sắc Vi nhìn chậu cá nhỏ ngay cửa sổ, tầm nhìn ở đây cũng đẹp đấy, anh kéo rèm lại, quay lại thì thấy Tiểu Khiết đã nằm gọn trên giường, sát bên tường, cô đưa tay tắt đèn, chỉ mở chiếc đèn ngủ màu vàng, ánh sáng yếu ớt. Sắc Vi chậm rãi nằm xuống bên cạnh cô, Tiểu Khiết liền đắp chăn cho anh:

- Anh thấy thoải mái không?

- Rất tốt, còn em? – Sắc Vi nhỏ giọng trả lời.

- Anh phải thôi kiểu làm việc điên cuồng đó đi, ngủ nhiều một chút, cũng đừng bỏ bữa, nếu biết anh ngã bệnh, em sẽ rất buồn. – Tiểu Khiết xoay người về phía anh.

- Anh sẽ thay đổi, em nghe tiếng gió thổi bên ngoài không? – Sắc Vi hỏi.

- Tiếng mưa nghe còn êm tai hơn, em ôm anh nhé. – Tiểu Khiết nhìn anh trìu mến.

Đã có thể ôm lấy nhau lần nữa, Sắc Vi không chờ đợi thêm mà đưa tay ôm lấy cô vào sát cơ thể anh, thì ra là anh đã tìm được sự quen thuộc mà anh khao khát, mái tóc dài mềm mại, mùi hương nhẹ nhàng làm anh càng muốn ôm chặt hơn.

- Em không thở được. – Tiểu Khiết vỗ vỗ lên lưng anh.

- Tiểu Khiết, anh xin lỗi, rất xin lỗi em. – Sắc Vi thì thầm.

- Bỏ hết đi anh, không sao nữa rồi. – Tiểu Khiết nhỏ giọng đáp.

- Cảm ơn em, vì chịu quay lại cứu rỗi cuộc đời tồi tệ của anh. – Sắc Vi vuốt tóc cô rất nhẹ nhàng.

- Đừng rời xa nhau nữa, em sẽ không thể tìm thấy anh nữa đâu, được không? – Tiểu Khiết vươn tay ôm ghì lấy cổ anh.

- Anh vẫn luôn yêu em, nhớ em. – Giọng anh cực kỳ trầm ấm.

Không cần biết sau này thế nào, Sắc Vi đã hạ cái tôi xuống thì hà tất gì cô còn giữ lại cái tôi vô nghĩa của bản thân làm gì chứ, tình cảm mà, nếu không thể nhẫn nhịn và thông cảm cho đối phương thì tình yêu làm sao bền vững được. Tiểu Khiết chủ động hôn anh, cô chỉ hôn lướt lên môi anh, rồi bật cười nhìn anh, Sắc Vi cũng bật cười nhìn cô, anh cúi đầu hôn lên mắt và dừng lại ở môi, nhẹ nhàng miết lên môi cô, Tiểu Khiết hôn trả cho anh, luồn tay ra sau vai cô, anh cúi đầu hôn cô một cách cuồng nhiệt, chậm rãi đẩy cô nằm dưới thân anh, nhanh chóng cởi bỏ chiếc váy của cô, Tiểu Khiết bật tiếng a nhỏ đầy mê hoặc. Nhìn thân thể người đàn ông này, thật nam tính, bờ vai rộng, lồng ngực săn chắc, chỉ là anh đã hơi gầy một chút so với trước đây, dáng vẻ anh tự cởi trang phục cũng thật nhức mắt. Anh chen vào giữa hai chân Tiểu Khiết, nhìn cô rồi nhẹ giọng hỏi:

- Anh có thể không, Tiểu Khiết?

- Ừm.

.

.

Cảm giác kích thích này, Tiểu Khiết chật vật đón nhận, còn anh thì cũng như cô, anh khẽ thở hắt ra một cách thoải mái, vừa cúi đầu hôn cô vừa chậm rãi di chuyển. Sắc Vi nhấc một chân cô gác lên vai anh, tay anh giữ lấy eo cô mà vận động nhanh hơn. Cả cơ thể Tiểu Khiết cũng vì thế mà run rẩy dưới thân anh, tiếng cô phát ra thật gợi tình. Sắc Vi càng vội vàng hơn, anh yêu cô nhiều hơn cả bản thân anh, khao khát được ở cạnh bên cô càng mãnh liệt hơn, muốn yêu chiều mọi thứ cô muốn, dù vô lý cũng được.

Thật dễ chịu, bị anh dày vò như thế này, Tiểu Khiết chỉ có thể cố gắng không phát ra tiếng động làm anh điên cuồng hơn, không thể tiếp tục, cô sắp không chịu nổi rồi, Sắc Vi gấp rút hơn, anh cũng không chịu nổi nữa, từ sau khi Tiểu Khiết rời bỏ anh, anh không còn tha thiết gì, vô cảm trước mọi thứ, nhưng khi nhìn thấy cô lần nữa, anh biết nếu không được cô tha thứ thì anh sẽ tiếp tục dùng công việc để tự giết bản thân.

Chỉ còn tiếng thở nhẹ nhàng và đều đặn trong phòng, Sắc Vi cẩn thận đắp chăn lên cho Tiểu Khiết, hôn nhẹ lên trán người đang ngủ say kia, xong anh ngồi dậy nhặt đồ của hai người đặt lên giường, anh mặc đồ vào, lấy máy tính của anh trong hành lý ra, rồi bước đến bàn làm việc của Tiểu Khiết. Đặt máy tính lên bàn, mở máy kiểm tra công việc của anh, vì để có thể ở gần cô hơn, anh sẵn sàng tạm gác công việc trực tiếp ở công ty, thời gian này có Sắc Liêu hỗ trợ anh rất nhiều, chị ấy vì quá tức giận khi thấy đứa em làm việc như hóa điên nên đã ra bên ngoài mua nhà khác để không phải mắng mỏ gì nữa. Tần Vũ và Phán Vũ thì không bàn, cả hai người như hai cánh tay đắc lực nhất của Sắc Vi.