Hoa Hạ Giữa Xuân, Ai Vẫn Chờ ?

Hoa Hạ Giữa Xuân, Ai Vẫn Chờ ?

Cập nhật: 22/06/2024
Tác giả: Khiết Đan
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 385
Đánh giá:                      
Ngôn Tình
Tiểu thuyết
     
     

Buổi sáng, Tiểu Khiết thức khá sớm, nhìn sang bên cạnh thấy Sắc Vi đang nằm sấp, một tay anh buông thõng dưới sàn, tay còn lại ôm ngang người cô, anh không mặc áo, máy tính của anh đang còn mở, thì ra anh lại thức khuya để làm việc. Nhẹ nhàng kéo tay anh ra khỏi người, cô rón rén bò xuống giường, đứng dậy mặc lại chiếc váy rồi mới cúi người đắp chăn cho anh. Kéo chiếc rèm màu trắng sang một bên, mặt trời đang mọc, những tia nắng yếu ớt rọi đến trên mặt Tiểu Khiết, cô mở cửa phòng đi ra ngoài, phòng khách hơi lạnh. Thầm nghĩ trong lòng, nếu Lý Nhược biết cô và Sắc Vi đã quay lại, chắc cô ấy sẽ tuyệt giao với cô luôn mất, tạm thời nên giấu chuyện này, đến lúc thích hợp sẽ nói chuyện với nhau, nước vừa sôi, Tiểu Khiết vội rót vào 2 ly trà đã được chuẩn bị sẵn. Đang đứng cắt vài lát chanh, thì Tiểu Khiết bị ôm từ phía sau lưng:

- Dậy sớm làm gì thế?

- Làm em giật mình, anh không mặc áo vào, ngoài này lạnh đấy. – Tiểu Khiết nói, nhưng mắt vẫn nhìn xuống dao.

- Hôm nay, em muốn đi đâu, anh đưa em đi. – Sắc Vi cúi đầu hôn lên tóc cô.

- Em muốn đến Cổ trấn Chu Gia Giác, năm rồi em muốn đi nhưng bận quá lại không thể đi. – Tiểu Khiết vừa khuấy ly trà nóng vừa nói.

- Sau này, muốn đi đâu thì nói với anh. – Sắc Vi vẫn chưa chịu buông tay.

- Ra ghế ngồi đi, em mở máy sưởi đã, anh cầm hai ly trà xuống giúp em. – Tiểu Khiết nói.

Điều chỉnh máy sưởi trong phòng xong, Tiểu Khiết mới bước đến ngồi xuống ghế sofa bên cạnh Sắc Vi, hai người ngồi nhâm nhi ly trà nóng, vừa nói về những điều muốn làm khi đến đó. Nhìn Sắc Vi vừa thay đồ xong, anh mặc áo len cổ cao cùng quần jean, đang mặc áo khoác Parka có lớp lông trên mũ áo, đúng là gu thời trang của anh rất tốt, hoặc là không có gì có thể làm khó được anh, vừa ngồi xuống đi đôi boots cổ thấp, anh vừa nói:

- Lấy giúp anh cái máy tính, anh cho vào túi đeo rồi, để trong phòng của em.

- Đợi...

.

đợi em một chút.

Đi nhanh về phòng, cô đứng nhìn Sắc Vi nãy giờ đến nỗi quên cả thay đồ, rút chiếc váy vintage dáng dài màu trắng xanh, cô vội thay đồ rồi lấy khoác mặc thêm. Lấy chiếc túi đeo giúp Sắc Vi, xong cô mới đeo chiếc túi xách nhỏ vào người, quay ra ngoài đưa túi đeo cho anh mang lên vai trước, rồi cô mới ngồi xuống đeo tất cổ thấp và lấy đôi giày búp bê quai ngang đế bằng đeo vào, xong đứng dậy nắm tay Sắc Vi. Cả hai thật đẹp khi đi bên cạnh nhau, rời khỏi chung cư, xuống tầng hầm giữ xe. Sắc Vi mở cửa xe cho Tiểu Khiết trước, anh lùa phần chân váy đang vướng ở cửa xe vào trong giúp cô và đóng cửa lại. Đi vòng về phía ghế lái, anh vừa ngồi vào liền lấy túi đựng máy tính đặt ra phía sau, xong anh quay lại mở định vị nhập tên nơi cần đến.

Cổ trấn Chu Gia Giác nằm tại quận Thanh Phố của Thượng Hải, ven bờ hồ Điện Sơn rộng lớn. Được biết đến với tên gọi là làng Chu Gia từ thời nhà Tống, cổ trấn Chu Gia Giác đã trải qua nhiều thăng trầm trong lịch sử. Từ thời nhà Minh và đầu thời nhà Thanh, ngành trồng lúa ở đây phát triển thịnh vượng, là nguồn gốc của sự sầm uất và nhộn nhịp trong khu vực. Đây cũng là lý do khiến cổ trấn Chu Gia Giác nổi tiếng và trở nên ngày càng phổ biến.

Khi bước vào cổ trấn Chu Gia Giác, Tiểu Khiết bị cuốn vào vẻ đẹp tuyệt vời và không gian cổ kính của nơi này, không gian huyền ảo. Sắc Vi lên tiếng nhắc nhở thì cô mới chịu cùng anh đi ăn sáng trước, cả hai đi vào một quán ăn rất đông người đang ngồi dùng bữa sáng, người phục vụ dẫn cả hai lên lầu trên, đặt thực đơn lên bàn xong, bà ấy đứng chờ khách hàng chọn món. Tiểu Khiết chỉ vài món mà cô muốn ăn rồi nhìn Sắc Vi, anh không nói gì, món nào cũng được, anh không kén ăn.

- Lúc em mới đến Hồng Kông, em thấy những người đến HuiDs đều rất khó tính, kén cá chọn canh nữa, rất khó chiều. – Tiểu Khiết vừa lau đũa vừa nói.

- Ý em đang nói anh sao? – Sắc Vi hỏi lại.

- Không phải, lúc đấy em chưa gặp anh, đúng rồi, tại sao lúc đấy anh lại say đến mức ngất đi thế? – Tiểu Khiết lúc này mới nhớ đến lần đầu gặp anh.

- Rượu có nhiều loại, cơ thể anh không dung nạp được một số loại, nên anh sẽ như vậy mỗi lần uống. – Sắc Vi trả lời.

- Anh có thích ra ngoài, đi khắp nơi cùng em như những người bình thường bên nhau không? – Tiểu Khiết nhìn anh.

- Lượng công việc quá lớn, anh không có thời gian dành cho những chuyện khác, nhưng hiện tại anh chỉ muốn cùng em, yêu đương bình thường. – Sắc Vi nói, giọng anh trầm ấm rất dễ nghe.

- Em có trò chuyện cùng một người bạn trên mạng, cậu ta cũng làm việc bất chấp sức khỏe, từng nhắc về con cá nhỏ của em, từng động viên em hãy dũng cảm bơi ra biển để vùng vẫy. – Tiểu Khiết nhẹ nhàng nói.

- Vậy em định ra nơi đó một mình sao? – Sắc Vi hơi chột dạ, người bạn cô đang nhắc đến là anh.

- Lúc đấy em định vậy rồi, nhưng mà con cá nhỏ đó bị con cá mập tóm được. – Tiểu Khiết nhìn anh nói, xong lại mỉm cười.

Nhìn các món lần lượt được mang lên, hầu hết là những món ăn đặc trưng của Thượng Hải, Sắc Vi gấp rất nhiều cho Tiểu Khiết, anh ăn mỗi thứ một chút, khiến Tiểu Khiết khó chịu ra mặt, ép anh ăn thêm.

Quay lại cổ trấn Chu Gia Giác, cả hai lên một con thuyền nhỏ trên sông để ngắm cảnh, khung cảnh yên bình, nhìn những ngôi nhà truyền thống đèn lồng đầy màu sắc đến những cây cầu kết nối các ngõ phố. Tiểu Khiết thích thật sự, cô kéo Sắc Vi ngồi gần xong đưa điện thoại nhờ chú chèo thuyền chụp ảnh cho họ. Rất đông người tụ tập trên cầu Nhất Kiều để chụp ảnh, tiếng gọi nhau í ới rất nhộn nhịp, đến bến Nhị Viên, thì hai người rời khỏi thuyền, Sắc Vi nhìn Tiểu Khiết đang quét mã trả tiền cho chú chèo thuyền, anh liền đưa một nghìn HKD cho chú ấy rồi kéo tay Tiểu Khiết đi.

- Ơ.

.

.

khoan đã, chỉ có 150 tệ thôi, anh trả nhiều thế, phải lấy tiền thừa nữa. – Tiểu Khiết vừa bị anh kéo vừa cố nhìn ra phía sau, chú chèo thuyền thì há hốc nhìn số tiền vừa được khách trả.

- Đi thôi, anh vừa thấy chỗ bán những thứ em thích. – Sắc Vi nắm tay cô, đi chậm lại.

Thứ mà Sắc Vi vừa nhắc đến là những xưởng thủ công truyền thống chuyên làm ra các tác phẩm độc đáo như giỏ tre tinh xảo, hàng bạch đàn, ghế mây êm ái và thùng gỗ chắc chắn. Nhìn những nghệ nhân tại đây chế tạo thủ công mọi chi tiết chăm chút một cách tỉ mỉ và tinh tế. Sắc Vi cầm vài thứ lên xem, anh lắc đầu với chất lượng thật sự của những món hàng này, dưới cả mức trung bình, Tiểu Khiết thì ngược lại, cô thích thú với tất cả, Sắc Vi không nhắc đến diện tích căn hộ nhỏ kia, chắc cô sẽ mua hết mất.

Nhiều cặp mắt nhìn theo hai người họ, Sắc Vi cao, anh nổi bật vô cùng, đi cạnh là Tiểu Khiết nhỏ nhắn xinh đẹp, đến quá giờ trưa, thì trời lại chuyển mưa. Tiểu Khiết kéo tay Sắc Vi chạy vào một cửa hàng gần đường Bắc Đại, một hiệu trà theo phong cách cổ trang, nhân viên phục vụ dẫn hai người lên lầu 2, vào một phòng trà nhỏ, hướng cửa sổ nhìn ra hồ Điện Sơn, Tiểu Khiết ngồi xuống chiếc ghế tatami theo phong cách cổ trang, ngay cạnh cửa sổ, bên dưới hồ có rất nhiều chiếc thuyền nhỏ, đầy người cũng đang du ngoạn ngắm cảnh dưới trời mưa. Chiếc bếp lửa giữa bàn làm không khí trong phòng ấm áp hơn, Sắc Vi ngồi xuống chiếc ghế khác, anh mở máy tính kiểm tra thư điện tử. Tiểu Khiết nhìn anh, dù sao anh cũng đã đưa cô đi khắp cổ trấn, không ai mà không phải làm việc, đối với anh thì công việc càng nhiều hơn. Cô ngồi nhâm nhi tách trà, vừa lén chụp ảnh người đang tập trung vào công việc kia.

Trời tạnh mưa cũng đã gần chiều muộn, cả hai ra về, Tiểu Khiết lúc này mới lên tiếng hỏi:

- Khi nào anh về Hồng Kông?

- Ngày mai anh có vài cuộc họp lớn, nên có thể khuya anh sẽ bay, anh không muốn đi.

.

. – Sắc Vi vừa lái xe vừa nói.

- Anh hết ngày nghỉ phép rồi nhé, mau về làm việc đi. – Tiểu Khiết nhìn anh.

- Không muốn rời xa em một chút nào, tuần sau anh sẽ sang đây thăm em. – Sắc Vi khẽ thở dài.

- Khi nào anh có việc hãy sang đây, em sẽ gọi cho anh thường xuyên. – Tiểu Khiết nói.

- Anh đang mở rộng kinh doanh ở Thượng Hải, ở Hồng Kông có chị gái anh hỗ trợ rất nhiều. – Sắc Vi nhìn sang cô, xong anh lại nhìn về phía trước.

- Em vẫn chưa có dịp chào hỏi chị ấy, thật sự thất lễ rồi. – Tiểu Khiết trầm ngâm.

Vì đó là khoảng thời gian tồi tệ của Tiểu Khiết, cô không thể suy nghĩ đến ai khác ngoài bản thân cô, thật sự rất buồn. Sắc Vi nhìn thấy cô đang suy tư, anh lên tiếng phá tan dòng suy nghĩ đó:

- Này, em lại ngẩn ngơ rồi đấy, đến nhà rồi kìa.

- Nhanh thế, em không để ý.

.

. – Tiểu Khiết nhìn xung quanh rồi mới trả lời.

Lên đến căn hộ, Tiểu Khiết lấy những đồ lưu niệm mà cô mua ở cổ trấn đặt gọn vào một góc để ngày mai rảnh tay sẽ dọn ra trang trí sau. Buổi tối, sau khi ăn tối, Tiểu Khiết vừa tắm xong liền chạy một mạch vào phòng, hôm nay hơi lạnh, cô bò lên giường, trùm chăn và nhìn Sắc Vi đang chiếm dụng bàn làm việc của cô:

- Mấy giờ anh lên máy bay thế?

- Khoảng 11h anh lên máy bay, em lạnh sao không tăng nhiệt độ máy sưởi lên. – Sắc Vi tắt máy tính, anh cho máy vào túi đeo rồi mới quay đi đóng cửa phòng ngủ lại.

Khoảng 2 tiếng nữa anh phải ra sân bay, Tiểu Khiết nằm nghiêng người, ánh mắt hiện lên sự quyến luyến, cô nhìn anh:

- Em muốn đi theo tiễn anh được không?

- Ừ, nhưng lúc về em chạy xe cẩn thận đấy nhé. – Sắc Vi ngồi lên giường, sau đó nằm xuống ôm lấy cô.

- Anh không nói thư ký đến đưa anh ra sân bay sao, em ở đây đi làm bằng tàu điện cũng được rồi. – Tiểu Khiết choàng tay ôm lấy anh.

- Nghe lời anh, em đi làm về trễ còn phải đi tàu điện, anh không yên tâm. – Sắc Vi hôn lên trán cô rồi nói.

- Sắc Vi, em không muốn anh đi, nhưng em hiểu chúng ta còn phải miệt mài với cuộc sống, anh nhớ chăm sóc bản thân thật tốt nhé. – Tiểu Khiết ngẩng đầu nhìn anh.

- Tiểu Khiết, anh yêu em, thật sự rất yêu. – Sắc Vi nhìn xoáy vào mắt cô, anh nói.

- Em cũng rất yêu anh, Sắc Vi.

Hai người nhìn nhau, cùng bật cười trong hạnh phúc, sau bao xa cách, cuối cùng có thể nói lời yêu thương thêm một lần nữa. Tiểu Khiết chồm người lấy chiếc hộp nhỏ trong tủ đầu giường ra, cô mở ra rồi đặt vào tay Sắc Vi:

- Giúp em đeo lại được không?

- Cảm ơn em. – Sắc Vi ôm lấy cô.

- Em muốn đeo sợi đầu tiên, vì lúc đó chúng ta yêu thương đối phương hết lòng, dù có gặp lửa, có thất lạc nhưng vẫn tìm lại được. – Tiểu Khiết nói.

Nhìn cô đeo lại sợi dây chuyền đó, Sắc Vi cúi đầu hôn lên cổ cô, xong anh ôm chặt cô. Tiểu Khiết phải đẩy anh ra vì khó thở thì anh mới chịu buông, cô tựa đầu vào vai anh:

- Lý Nhược mà biết em yêu anh, chắc cậu ấy mắng em đến chết mất.

- Ừ, cô ấy từng mắng anh rất nhiều, làm anh tỉnh ra, anh còn chưa có dịp cảm ơn. – Sắc Vi nhớ lại.

- Lúc nhỏ, em hay rủ cậu ấy đi đánh nhau khi bị ai đó bắt nạt, về nhà em còn bị cha phạt quỳ gối trước hiên, xấu hổ thật. – Tiểu Khiết vừa kể vừa cười.

- Anh thì sống khép kín hơn, ông nội khó tính nên chỉ muốn anh trở thành người quyết đoán trong mọi việc.

- Đôi khi sự quyết đoán đó, lại khiến anh rơi vào những hoàn cảnh bất khả kháng, nhưng anh đừng đầu hàng, hãy luôn sống vui vẻ. – Tiểu Khiết vỗ vỗ nhẹ lên thắt lưng anh.

- Cảm ơn lời khuyên của em, đến đây. – Sắc Vi nói rồi kéo tay Tiểu Khiết để cô ngồi lên người anh.

- Không được, anh sẽ không ra sân bay kịp đâu.

.

.

ưm.

.

. – Tiểu Khiết định nhắc anh nhưng không thể nói gì thêm.

Nụ hôn của Sắc Vi liên tiếp tấn công vào lớp phòng vệ yếu ớt của Tiểu Khiết, anh ngồi dậy đưa tay kéo chiếc váy của cô ra khỏi người rồi lại tự cởi trang phục của bản thân. Xong lại tham lam giữ chặt eo cô mà hôn khắp cổ rồi lướt xuống xương quai xanh mảnh mai. Tiểu Khiết đặt tay lên vai anh, tận hưởng sự nuông chiều của Sắc Vi, không quên cúi đầu hôn lên mắt và môi anh để hưởng ứng.

- Sắc Vi.

.

. – Giọng cô gọi tên anh thật ngọt ngào.

- Ôm anh.

.

.

Anh vừa đến, Tiểu Khiết phải hơi ngẩng đầu mới hít thở nổi, mái tóc dài vì hành động cuồng nhiệt của anh mà đong đưa không ngừng. Xoay người liền khiến Tiểu Khiết nằm gọn dưới người, anh lại tiếp tục tận hưởng cảm giác kích thích này, Tiểu Khiết bật tiếng rên rĩ dụ hoặc.

Sân bay Thượng Hải

Đúng 11h đêm thì cả hai người đến sân bay, nhìn thời gian máy bay khởi hành rồi nhìn sang Tiểu Khiết:

- Khi nào về đến nhà thì để lại tin nhắn cho anh, nhớ chạy xe cẩn thận.

- Anh cũng thế nhé, về đến Hồng Kông phải nhắn tin cho em biết. – Tiểu Khiết nói xong, cô liền nhón gót, kéo cổ áo Sắc Vi, hôn lên môi anh.

- Anh đi nhé, Tiểu Khiết. – Sắc Vi mỉm cười nhìn cô.

Nhìn cô đứng vẫy tay, anh thật sự không nỡ lên máy bay, nhưng thấy cô nở nụ cười hạnh phúc vì hiện tại thì anh cũng đã rất mãn nguyện rồi, vẫy tay với cô xong anh đi thẳng vào bên trong. Đến khi bóng dáng Sắc Vi khuất hẳn vào trong thì Tiểu Khiết mới hạ tay xuống, trong lòng như chùn xuống, lại nhớ anh rồi, người đàn ông cô yêu, phải chờ anh quay trở lại. Cô thở dài một hơi rồi quay ra ngoài bãi đậu xe, mở cửa xe rồi ngồi vào ghế lái, quan sát xung quanh rồi mới khởi động xe. Về đến căn hộ, cô cẩn thận khóa cửa rồi đi về phòng ngủ, nhắn tin cho Sắc Vi xong cô mới yên tâm lên giường để ngủ.

Sáng hôm sau, Tiểu Khiết vừa thức dậy liền tìm điện thoại đầu tiên, thấy tin nhắn của anh được gửi đến cách đây 3 tiếng.

“Anh về đến nhà rồi.

Đọc xong tin nhắn, cô yên tâm thức dậy, vừa đứng vươn vai trước cửa sổ thì nghe tiếng điện thoại reo, là Sắc Vi gọi đến:

- Em nghe đây.

- Mới thức sao, sắp đến công ty chưa? – Sắc Vi hỏi.

- Em đang chuẩn bị thay đồ thôi, anh có ngủ thêm không vậy, hay lên máy bay là làm việc đến tận bây giờ? – Tiểu Khiết vừa cúi người lấy quần áo của anh mang đến chỗ máy giặt.

- Anh vừa thức dậy thôi, bây giờ cũng chuẩn bị đến công ty. – Sắc Vi trả lời.

- Nhớ ăn uống đầy đủ, em phải đi làm đây, tạm biệt anh. – Tiểu Khiết nói.

- Được rồi, tạm biệt em.

Vội lấy chiếc váy công sở đơn giản và thanh lịch, búi tóc lên cao xong Tiểu Khiết đi vào phòng tắm để chuẩn bị. Cuộc sống thường nhật của cô lại bắt đầu, nhưng không còn cảm giác trống rỗng trong tim như trước đây.

Tập đoàn FAURECIA

Nghỉ phép 02 ngày quay lại, các đồng nghiệp đều mừng ra mặt khi thấy Tiểu Khiết đi làm, Mr.

Egan đặt vài ly nước lên bàn cho mọi người chọn rồi nói:

- Nay có nhân viên mới, đề nghị mọi người ưu ái vì người ta mới 23 tuổi, lại xinh đẹp, tất nhiên là không thể bằng các bông hoa kì cựu ở đây.

- Nói gì thế lão kia? – Chị Emily nhíu mày.

- À.

.

.

à.

.

.

thôi thôi.

.

.

anh đi làm việc, lát sẽ dẫn người mới đến làm việc.

.

. – Mr.

Egan vội vàng tháo chạy trước khi bị chị Emily mắng thêm.

- À, sáng nay anh đi trễ một chút, thấy có chiếc Rolls-Royce đen ở trong bãi, là ai trong công ty mình đi xe đó nhỉ, chắc giám đốc hay chủ tịch nhỉ? – Một nam đồng nghiệp hỏi.

- Không phải đâu, chắc xe của ai gửi nhờ thôi, chứ nó đắt khủng khiếp, mọi người nhớ né ra, trầy nhẹ một cái là làm 3 năm mới đủ đền nhé. – Chị Jane nói.

Nghe mọi người bàn tán, Tiểu Khiết thấy lạnh ở đỉnh đầu, trước giờ Sắc Vi đưa thứ gì, cô cũng không tìm hiểu về giá cả, cảm thấy không cần thiết lắm, nhưng không nghĩ là lại gây chú ý như thế, chắc ngày mai cô đi tàu điện lại thôi.

Một lúc sau, Mr.

Egan quay lại cùng một cô gái, xinh đẹp thật, mặc chiếc váy công sở màu trắng bó sát làm nổi bật đường cong, mái tóc thẳng dài qua vai một chút, vừa xinh đẹp vừa cá tính.

- Mọi người làm quen nhau nhé, Á Đình, chỗ ngồi của em ở cạnh Tiểu Khiết, có gì em hỏi mọi người trong phòng ban nhé. – Mr.

Egan nói.

- Vâng, cảm ơn Mr.

Egan. – Giọng Á Đình nghe dịu dàng quá.

- Thôi, để người mới lại cho chúng tôi, anh đi đi. – Chị Emily đứng dậy lườm nguýt Egan.

- Ha ha ha.

.

.

biết rồi, đi ngay đây. – Mr.

Egan vội nói, rồi cười cười.

- Em về chỗ ngồi đi, Jane em hướng dẫn Á Đình nhé, để em ấy cùng em làm thì mới có thể đẩy nhanh công việc cho Tiểu Khiết. – Chị Emily nói.

- Vâng chị, em biết rồi. – Chị Jane nói.

- Em ngồi đi, có gì thắc mắc cứ thoải mái hỏi mọi người nhé. – Tiểu Khiết nói.

- Cảm ơn mọi người đã giúp đỡ. – Á Đình cúi đầu rồi mới đi đến chỗ ngồi bên cạnh Tiểu Khiết.

Suốt cả ngày, chỉ nghe tiếng chị Emily hối thúc phải làm cái này trước, cái kia trước, Tiểu Khiết vẫn chăm chú tập trung vào công việc của cô ấy. Á Đình nhìn quanh một chút rồi cũng tập trung làm việc, thi thoảng hỏi vài vấn đề liên quan đến công việc với chị Jane hoặc Tiểu Khiết.

Buổi chiều, Tiểu Khiết cố ngồi lại chờ mọi người về hết mới dám xuống tầng hầm để lấy xe ra về. Vừa mở cửa xe, chưa kịp ngồi thì đã nghe tiếng nói của người khác:

- Chị Tiểu Khiết, chị về trễ vậy, xe này của chị hả?

Giật mình quay lại, thấy người đang nói là Á Đình, Tiểu Khiết cười gượng trả lời:

- À, xe.

.

.

xe của bạn chị thôi.

.

.

chứ không phải xe chị đâu? Sao bây giờ em mới về?

- Em mới từ nhà vệ sinh ra, giờ em lấy xe chuẩn bị về đây ạ. – Á Đình nói, nhưng mắt vẫn dán chặt lên chiếc xe.

- Vậy chào em nha, chị phải về đây.

.

. – Tiểu Khiết vội nói.

- Vâng ạ, cảm ơn chị vì hôm nay giúp đỡ em trong công việc. – Á Đình nhìn Tiểu Khiết rồi nói.

- Đồng nghiệp với nhau, em không cần ngại đâu, tạm biệt em. – Tiểu Khiết nói rồi mở cửa xe ngồi vào.

Vừa dừng chờ đèn giao thông, Tiểu Khiết liền bật điện thoại gọi cho Sắc Vi, cô mở loa ngoài, chờ anh bắt máy:

- Anh nghe.

.

.

- Sao anh không thể đi một chiếc xe bình thường thế? – Tiểu Khiết vội nói.

- Là sao nhỉ, xe có vấn đề hả em, hay để anh nói thư ký đổi xe khác cho em? – Sắc Vi nhíu mày hỏi lại.

- Không phải, nhưng nó đắt lắm hả anh, sáng nay nghe mọi người bàn tán, em sợ quá không dám nói là xe em lái đến. – Tiểu Khiết nói.

- Tiểu Khiết à, xe đấy mà em nói đắt thì anh cũng chịu thua em, em không được đi tàu điện nữa, nếu không anh sẽ nói thư ký đưa em đi làm. – Sắc Vi dọa cô.

- Sắc Vi, anh cũng cao ngạo thật đấy, xe không đắt đúng không anh? – Tiểu Khiết hỏi lại.

- Đúng, không đắt một chút nào, em đi xe này anh cũng yên tâm mà làm việc hơn, ngoan, cứ đi xe. – Sắc Vi trấn an cô, nếu để cô biết giá xe chắc lại hét ầm lên.

- Vậy được, em đang lái xe, khi nào anh về thì gọi điện cho em nhé. – Tiểu Khiết nói.

- Được rồi, em về cẩn thận.

Thôi kệ, có chiếc xe chắc cũng không đến nổi như mọi người nói đâu, Tiểu Khiết ngây ngô về khoản này, bản thân cô không quan tâm những vấn đề mà cô không hiểu biết nhiều, trừ công việc.