Phán Vũ ngồi bên ghế lái, vừa tập trung lái xe và Tần Vũ cùng ngồi ở hàng ghế trước, anh vừa lật tài liệu trên tay, vừa trao đổi với nhau, ở hàng ghế sau là Sắc Vi, anh ngồi hơi nghiêng người dựa vào cửa xe, bắt chéo chân, trầm ngâm nhìn xuống màn hình điện thoại, hôm nay anh về trễ nên không gọi cho Tiểu Khiết, không muốn cô biết. Đã muốn đến thăm, nhưng Tiểu Khiết không cho, còn dặn chờ cô đến thăm, nhưng gần một tháng rồi vẫn chưa thấy tin tức gì, chỉ nhìn nhau qua màn hình máy tính, làm anh càng nhung nhớ hơn. Xe vừa dừng lại trước cửa lớn, Tần Vũ vội bước xuống mở cửa xe cho Sắc Vi.
- Dặn thư ký Liêu chuẩn bị quà đính hôn gửi đến Hoạt Thị. – Sắc Vi nói.
- Vâng, thưa tiên sinh, ngày mai ngài muốn mấy giờ đến công ty ạ. – Tần Vũ hỏi.
- 8h sáng đi, đổi vài thỏa thuận của La Thị xuống, không nhận bản thảo nếu không đạt. – Sắc Vi dặn việc xong anh liền đi vào trong biệt thự.
Hai người kia quay lại xe và rời khỏi biệt thự, vẫn còn tranh luận về công việc. Ông Vương vừa thấy chủ nhân về liền chạy ra đón:
- Tiên sinh, ngài vừa về ạ.
- Tôi đang mệt, không ăn tối, đừng làm phiền. – Sắc Vi nói xong liền định bước lên cầu thang.
- Không ăn tối? – Giọng Tiểu Khiết truyền đến.
Lập tức ngẩng đầu, nhìn thấy người đang đứng ngay đầu cầu thang kia, Sắc Vi liền bước một mạch lên lầu, vươn tay ôm chầm lấy Tiểu Khiết, bất ngờ vô cùng khi thấy cô đang ở đây.
- Em đến lúc nào, sao không nói với anh, anh đến đón. – Sắc Vi vừa ôm cô vừa nói.
- Muốn làm anh ngạc nhiên một chút, em nhờ ông Vương và mọi người giấu anh, ừm, và em cũng biết được anh lại bỏ bữa. – Tiểu Khiết ôm lấy thắt lưng anh.
- À...
.
hôm nay anh hơi mệt nên không muốn ăn tối.
.
. – Sắc Vi vừa chột dạ vừa nới lỏng tay đang ôm Tiểu Khiết.
- Ăn một chút đi anh, nhé. – Tiểu Khiết ngẩng đầu nhìn anh.
- Ừ, được được.
Bữa tối đơn giản của hai người diễn ra rất vui vẻ, Sắc Vi cười mãi không chịu dừng, Tiểu Khiết giục anh ăn nhiều vào. Ông Vương và dì Vương đứng bên cạnh cũng cười khúc khích khi thấy hai người họ như vậy.
Đang ngồi lục ảnh ra khỏi hành lý trong phòng ngủ ở lầu hai thì có tiếng mở cửa, Tiểu Khiết nhìn sang thì thấy Sắc Vi đã đứng ngay đó, anh vừa tắm xong liền đi lên phòng tìm cô.
- Em mang ảnh đến theo lời anh dặn đây, em đã rửa thêm đấy, nhìn xem. – Tiểu Khiết vừa nói vừa đưa ảnh cho Sắc Vi xem.
- Cảm ơn em, Tiểu Khiết. – Sắc Vi cầm lấy ảnh rồi bước đến nhấc bổng Tiểu Khiết bằng một tay.
Xong cả hai lại đi xuống phòng làm việc ở tầng trệt của Sắc Vi, vì đã khuya lắm rồi nên không có ai ở trong biệt thự lúc này, nếu có ai nhìn thấy Sắc Vi đang bế cô thế này chắc xấu hổ không biết chui vào đâu nữa. Đẩy cửa phòng làm việc, đi thẳng đến bàn làm việc, Sắc Vi đặt khung ảnh lên bàn, bên cạnh là ảnh Tiểu Khiết đang cười tít mắt.
- Dám lưu ảnh em rồi rửa thành ảnh thế này hả? – Tiểu Khiết vừa ôm cổ Sắc Vi vừa nói.
- Vì em cười rất đẹp, anh không thể cưỡng lại nụ cười này, nhìn em cười như thế, anh được động viên rất nhiều. – Sắc Vi hôn lên mặt Tiểu Khiết và nói.
- Còn giấu em chuyện gì nữa không đấy, khai ra hết đi? – Tiểu Khiết vừa nhìn anh vừa hỏi.
- Chắc chắn là hết rồi, khi nào em quay lại Thượng Hải, anh không muốn em đi, Tiểu Khiết, cả tháng nay anh nhớ em vô cùng. – Sắc Vi nói.
- Khoảng 1 tuần nữa em về, đợt này em đón nhà em sang đây tham dự lễ đính hôn của Lý Nhược nữa, rồi đưa cả nhà đi dạo ở đây, anh có đến dự không? – Tiểu Khiết nói xong liền hôn nhẹ lên trán Sắc Vi.
- Có, anh và Hoạt Cẩn hai năm nay đều là đối tác quan trọng trong kinh doanh, quan hệ cũng rất tốt, khi nào cha mẹ em đến ? – Sắc Vi nhìn cô.
- Hai ngày nữa gia đình em đến đây. – Tiểu Khiết nói.
- Để anh sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho gia đình em, nếu có thể, anh cũng muốn gặp gia đình em, được không? – Sắc Vi nhìn Tiểu Khiết đầy yêu thương.
- Chưa được, em chưa giải thích gì với gia đình về anh.
.
. – Tiểu Khiết ngập ngừng đáp.
- Vậy thì gả cho anh đi, Tiểu Khiết. – Lời nói của Sắc Vi làm Tiểu Khiết phải nhìn anh chằm chằm.
- Ai nói là muốn gả cho anh ? – Tiểu Khiết phì cười.
- Anh thật lòng muốn cưới em, muốn xây dựng gia đình nhỏ của chúng ta, Tiểu Khiết. – Giọng Sắc Vi rất chân thành.
- Em sẽ gả cho anh, nhưng phải để em nói với gia đình em trước, được không anh? – Tiểu Khiết đưa tay chạm vào khuôn mặt anh.
- Đừng để anh đợi quá lâu, anh chỉ muốn em trở thành gia đình quan trọng nhất của anh.
Nghe những lời này, Tiểu Khiết mỉm cười, tựa đầu vào đầu anh thủ thỉ những lời ngọt ngào nhất. Sắc Vi cười, anh vui vì nghe được những lời này, ôm chặt cô vào người rồi trở về phòng ngủ ở lầu một.
Nói hết lời, cản muốn xỉu mà Sắc Vi vẫn không nghe, anh đã tự ý mua một căn biệt thự ở vịnh Deep Water Bay để Tiểu Khiết đứng tên sở hữu, Tiểu Khiết không chịu thì anh liền nói đó là quà cưới tặng trước, cô không nhận tức là không thật lòng muốn gả cho anh, còn không thì anh sẽ đích thân đến chào hỏi cha mẹ cô trước rồi xin họ gả Tiểu Khiết cho anh ngay lúc đó luôn cũng được. Khiến Tiểu Khiết chịu nhận căn biệt thự này, Sắc Vi chấp nhận làm người ngoan cố. Đó là một căn biệt thự lớn theo phong cách hiện đại, diện tích bằng ba phần biệt thự của Sắc Vi ở Peak, thiết kế theo mục đích nghỉ dưỡng, quang cảnh thông thoáng, tầm nhìn ra biển, sát hồ nước rất yên tĩnh, hàng ngày đều có người dọn dẹp rất sạch sẽ, lại gần Peaks.
Sân bay Hồng Kông
Vừa nhìn đồng hồ trên tay, Tiểu Khiết vừa ngó nghiêng vào trong sảnh sân bay tìm kiếm, trễ 10 phút rồi vẫn chưa thấy cha mẹ và Tiểu Liêm ra khỏi sân bay. Tiểu Khiết bước khỏi xe, cô định đi vào trong xem thử thì liền nhìn thấy gia đình của cô đang kéo hành lý đi ra, Tiểu Khiết liền vẫy cao cánh tay về phía đó:
- Con ở đây.
.
.
- Chị ở phía kia kìa cha mẹ.
.
. – Tiểu Liêm vội vẫy tay lại với chị gái, xong quay sang nói với cha mẹ.
Vừa thấy cha mẹ, Tiểu Khiết liền chạy đến ôm chầm lấy cả nhà, cô vui mừng vô cùng, cũng khá lâu rồi không về thăm nhà, cha Đổng nhìn con gái rồi khen:
- Con dạo này nhìn chững chạc quá, cha nhìn không ra.
- Nhưng con vẫn là con gái của cha mẹ mà, mau ra xe đi, chắc đi máy bay mệt lắm, đưa hành lý cho con. – Tiểu Khiết vội nói.
- Lần đầu tiên được đi máy bay, mẹ sợ quá, toàn ngồi niệm phật, em và cha ngồi bên cạnh mà cười đau cả bụng. – Tiểu Liêm vừa cười vừa trêu mẹ.
- Mẹ sợ thì mẹ nói thôi, hai cha con còn trêu mẹ nữa hả? – Mẹ Đổng nói.
- Con đưa mọi người đi ăn nhé, chắc cha mẹ và em đói lắm. – Tiểu Khiết vừa cất hành lý vào cốp xe liền quay lại hỏi.
- Không cần đâu con, mẹ có mang thức ăn theo cho con này, lát về cả nhà mình nấu bữa cơm ăn chung với nhau. – Mẹ Đổng chỉ sang chiếc túi vải cũ sờn trên tay cha Đổng.
- Con cũng nhớ hương vị thức ăn của mẹ nấu quá rồi, nhà mình về thôi. – Tiểu Khiết nói xong liền đi ra mở cửa xe để cha mẹ ngồi vào trước.
- Xe ai mà đẹp vậy con, con thuê hả ? – Cha Đổng vội hỏi.
- Mà con có bằng lái ở đây chưa, chạy vậy có sao không con, không giống đường làng đâu đấy. – Mẹ Đổng vội hỏi.
- Cha mẹ yên tâm, con có bằng lái lâu rồi, chạy ở đâu cũng được, cha mẹ thắt dây an toàn đi. – Tiểu Khiết trấn an.
- Chị Khiết giờ đã trở thành người trưởng thành thật sự rồi, chị ấy giỏi lắm đó, cha mẹ yên tâm. – Tiểu Liêm cũng nói thêm.
- Con lái xe đây, cha mẹ cần mua gì thì nhớ nói với con nhé. – Tiểu Khiết nói xong khởi động xe rời khỏi sân bay.
Sau đó, khi về đến căn biệt thự ở vịnh Deep Water Bay, cha mẹ Đổng ngẩng đầu nhìn mà muốn ngất xỉu, Tiểu Khiết và Tiểu Liêm phải thuyết phục muốn gãy lưỡi thì mới đưa được cha mẹ vào bên trong. Vì tránh làm cha mẹ sợ thêm, nên Tiểu Khiết đã cho hai người giúp việc mà Sắc Vi sắp xếp ở lại phục vụ về trước từ sớm.
Sau bữa tối, Tiểu Khiết dẫn cha mẹ về phòng nghỉ ngơi trước, xong cô mới cùng Tiểu Liêm dọn dẹp bàn ăn, đang đứng rửa bát cùng chị gái,
Tiểu Liêm mới dám nhỏ giọng hỏi:
- Chị có bạn trai ở đây rồi đúng không?
- Ừ, nhưng mà em đừng nói với cha mẹ nha, để khi nào thích hợp thì chị sẽ nói, nhưng sao em hỏi thế? – Tiểu Khiết vừa rửa bát vừa nói.
- Em đoán thôi, nhưng nhìn chị vui vẻ và hạnh phúc nhiều lắm, là ai mới đủ khả năng khiến chị tôi trở nên như thế đây? – Tiểu Liêm húc nhẹ tay vào tay chị gái.
- À.
.
.
thì để khi nào chị cho em xem, ngày mai chị đưa em và cha mẹ đi mua sắm, nên em cũng nghỉ sớm đi. – Tiểu Khiết bối rối thấy rõ, nhưng vẫn mỉm cười.
- Chà chà, chị tôi yêu rồi thấy khác biệt liền, không biết anh rể là người ở đâu đây? – Tiểu Liêm trêu chị gái.
- Nói nhỏ thôi, cha mẹ nghe là chị tiêu đời.
.
. – Tiểu Khiết ra dấu im lặng.
- Chị, bộ chị tưởng chị còn nhỏ tuổi hả, ngày nào cha mẹ cũng than ngắn thở dài khi gọi điện thoại cho em, rằng không biết có phải do chị không vừa mắt ai nên không có ai thèm lấy không đấy? – Tiểu Liêm vừa cười vừa nói.
- Nghe em nói, chị thấy tổn thương thật sự.
.
. – Tiểu Khiết tỏ vẻ oan uổng.
- Thế thì mau đưa anh rể về cho cha mẹ đi chị, lúc đó thì chị mới được rửa tiếng oan, ha ha. – Tiểu Liêm bật cười.
- Này thì trêu chị.
.
. – Tiểu Khiết bắn nước vào mặt em gái.
- Á.
.
.
chị này.
.
.
xem em có trả thù chị không.
.
.
nhận lấy đi.
.
. – Tiểu Liêm lập tức hất nước trả lại cho chị gái, hai chị em cười giỡn làm cha mẹ Đổng cũng giật mình.
Ngày hôm sau, Tiểu Khiết đưa cả nhà cô đến trung tâm thương mại để mua sắm chuẩn bị cho buổi lễ, nhìn những bộ suit bắt mắt bên trong những cửa hiệu nổi tiếng mà cha Đổng lắc đầu nguầy nguậy không chịu vào thử, Tiểu Khiết và Tiểu Liêm cùng phối hợp năn nỉ mãi thì cha Đổng mới chịu vào thử. Cha Đổng là người làm nông suốt hơn 50 năm, vẻ ngoài của ông lam lũ, vì để dành dụm tiền nuôi gia đình và lo cho chị em Tiểu Khiết được ăn học nên hầu như ông rất hà tiện, ăn không dám ăn, mặc không dám mặc, luôn dành những thứ tốt nhất mà ông có cho gia đình. Thêm nữa là từ khi Tiểu Khiết đi làm, đã đỡ đần gia đình rất nhiều, bây giờ còn lo học phí sinh hoạt cho Tiểu Liêm thay cha mẹ. Làm sao ông dám mua những thứ đắt tiền này chứ, mẹ Đổng đứng bên cạnh cũng sốt ruột giùm.
- Hay thôi đừng mua con ơi, cha mẹ mặc đồ mang theo ở nhà đến cũng được mà.
- Những thứ này không bao nhiêu hết mà, có thể để cha mẹ sống thoải mái chính là điều con hạnh phúc và cố gắng đi làm mỗi ngày. – Tiểu Khiết nắm tay mẹ, thuyết phục.
- Nhưng đắt lắm con ơi, mình mua đồ rẻ chút cũng được mà. – Cha Đổng nhìn bộ suit màu đen trên tay nhân viên.
- Coi như cha mẹ mặc trước để chuẩn bị đến khi con kết hôn được không, nếu cha mẹ không chịu thì con cũng không lấy chồng đâu. – Tiểu Khiết vừa làm bộ dỗi vừa nói.
- Đúng đó cha mẹ, không lẽ tới lúc chị cưới, rồi tới lượt con nữa mà cha mẹ vẫn không chịu mua đồ mới. – Tiểu Liêm hùa theo.
- Vậy.
.
.
vậy được rồi, cha lấy bộ này đi.
.
. – Cha Đổng lúng túng khi nghe hai đứa con gái nói.
- Vậy mời bác vào đây thử trước xem có cần chỉnh sữa lại không ạ. – Nhân viên hướng dẫn cha Đổng đến chỗ thay đồ.
- Vậy giờ tôi giúp bác gái tìm những mẫu váy phù hợp với bác nhé. – Một nhân viên khác vội nói.
- Vâng, nhờ chị giúp cha mẹ em tìm được trang phục phù hợp. – Tiểu Khiết vội nói.
Xong rồi cả hai chị em mới thở phào nhẹ nhõm, ngồi chờ cha mẹ thử đồ rồi bước ra thôi, lần đầu tiên thấy cha Đổng mặc suit, cả nhà ai cũng khen ông rất phong độ, mẹ Đổng cũng rất thanh nhã, chiếc váy kín đáo sang trọng được bà mặc thật vừa vặn. Cha Đổng nhìn vợ không chớp mắt, không nhớ đã bao lâu rồi mới được nhìn thấy lại dáng vẻ mặc váy của bà ấy. Thanh toán xong, Tiểu Khiết giấu nhẹm hóa đơn để tránh cha mẹ nhìn thấy lại trách móc phung phí, giờ sang cửa hiệu váy Burberry bên cạnh, để Tiểu Liêm thử váy, cô ấy chọn một chiếc váy xòe dài đến đầu gối màu hồng phấn, phần vai trễ xuống rất tinh tế và đáng yêu, lấy cả giày cao gót, Tiểu Liêm giờ càng xinh đẹp và cao hơn, Tiểu Khiết nhìn cả nhà đều đang rất vui vẻ, khiến cô cũng thanh thản trong lòng hơn.
Biệt thự của Hoạt Cẩn nằm trong khu The Peaks, nhưng khác trục đường chính với biệt thự của Sắc Vi. Từ ngoài cổng lớn đã được trang hoàng rất nhiều hoa hồng đỏ tươi, dọc theo hai lối vào bên trong biệt thự còn nhiều hoa hơn, mỗi chỗ được đặt nhiều hoa nhất là ảnh của Lý Nhược và Hoạt Cẩn đang đứng cạnh nhau, đan tay chặt, ánh mắt nhìn nhau đầy yêu thương. Rất đông người tụ tập, Tiểu Khiết vừa rẽ xe vào chỗ đậu theo chỉ dẫn của bảo an, Tiểu Khiết quay lại nói với cha mẹ:
- Cha mẹ và Tiểu Liêm có muốn đi đâu, nếu không thấy con thì hỏi những người nhân viên phục vụ mặc đồ màu nâu kia nhé.
- Tiểu Khiết này, con mặc như thế có khó di chuyển không con? – Mẹ Đổng nhìn bộ váy màu trắng, vừa ôm vừa dài mà con gái đang mặc.
- Không sao đâu mẹ, váy này co giãn tốt lắm, cha mẹ xuống xe đi, Tiểu Liêm, em đi cạnh cha mẹ nhé. – Tiểu Khiết vừa nói, vừa nhìn sang nhân viên bảo an đang đứng giúp mở cửa xe.
Không gian trước mặt thật hoành tráng, hoa khắp nơi, những cánh hoa hồng phủ dọc theo lối đi vào biệt thự, những bàn tiệc màu đỏ được sắp xếp rất chỉnh chu và trang trí rất sang trọng, cha mẹ Đổng và Tiểu Liêm nhìn đến há hốc, thì ra Hồng Kông hào nhoáng đến như thế, vào bên trong phòng chờ của Lý Nhược. Gặp lại nhau, Tiểu Khiết vội cầm tay Lý Nhược, xoay cô bạn một vòng rồi nói:
- Cậu đẹp quá, Lý Nhược, chỉ mặc giá y để đính hôn thôi mà cậu đã xinh đẹp thế này, lúc kết hôn còn đẹp hơn nữa, chúc mừng cậu.
.
.
- Cảm ơn cậu, Tiểu Khiết, cháu chào hai bác ạ, chào em Tiểu Liêm. – Lý Nhược quay sang cúi chào cha mẹ Đổng rồi vẫy tay với Tiểu Liêm.
- Con thật đẹp quá. – Mẹ Đổng nhìn Lý Nhược, xúc động khen.
- Ôi, hai anh chị đến tôi vui quá, nghe con bé Lý Nhược nói là mọi người đến, làm tôi chờ mãi. – Cha Lý vừa từ bên ngoài đi vào, gặp cha mẹ Đổng thì tay bắt mặt mừng.
- Chúng tôi cũng rất vui mừng cho con bé, nên đến đây chúc phúc, không phiền mọi người chứ. – Cha Đổng vội nói.
- Anh chị và chúng tôi đều coi hai đứa nhỏ này như con cái trong nhà, đến tận đây chúc phúc quá là niềm vui của nhà tôi. – Cha Lý vội nói.
- Ra ngoài ngồi uống trà thôi, ai lại tụ tập ở đây mãi. – Mẹ Lý vội nói.
- Mời, mời.
.
. – Cha Lý cười cười rồi nói.
- Em đi dạo một vòng nha chị. – Tiểu Liêm nhìn xung quanh rồi nói, nơi đây đẹp quá.
- Em đi đi, có gì cứ nói nhân viên phục vụ giúp em. – Lý Nhược nói.
Khi tất cả đã ra ngoài, trong phòng lúc này chỉ còn Lý Nhược và Tiểu Khiết, Lý Nhược nhìn cô bạn thân rồi nói:
- Cậu quay lại với Sắc Vi rồi phải không?
- Sao cậu lại hỏi như thế? – Tiểu Khiết hơi gượng gạo.
- Sợi dây chuyền giọt nước cậu đang đeo kìa, mình thấy cậu đeo từ tháng trước rồi, lúc gọi video cho cậu. – Lý Nhược nói.
Đưa tay chạm vào sợi dây trên cổ, Tiểu Khiết có phần lo lắng, không dám nhìn thẳng mặt cô bạn:
- Mình xin lỗi, vì không nói cho cậu biết, Lý Nhược.
.
.
mình sợ cậu lo.
.
.
- Tiểu Khiết, mình cũng chưa nói với cậu những gì mình biết về Sắc Vi, khi cậu đến Thượng Hải.
.
.
nhiều lần mình muốn kể cậu nghe.
.
. nhưng mình sợ cậu bị tổn thương. – Lý Nhược nắm tay Tiểu Khiết.
- Chuyện gì thế? – Tiểu Khiết ngẩng đầu nhìn.
- Mình có đến HuiDs dự tiệc vài lần cùng Hoạt Cẩn, lần nào cũng thấy Sắc Vi say khước quậy loạn cả lên, anh ấy luôn gọi tên cậu.
.
. mình đã rất tội nghiệp.
.
. – Lý Nhược nhẹ giọng nói.
- Cảm ơn cậu, Lý Nhược, mình rất lo lắng khi không thể nói ra những gì mình giấu trong lòng, mình nghĩ bản thân sẽ quên được, nhưng sự thật là mình chỉ càng nhớ nhiều hơn, mình đã khóc rất nhiều, càng không muốn cậu biết, mình chọn cách rời xa cậu. – Tiểu Khiết nói.
- Cậu đi rồi, hơn 2 năm qua, cậu không hề vui vẻ.
.
.
mình hiểu cậu, Tiểu Khiết. – Lý Nhược vỗ vỗ lên tay cô bạn.
- Cảm ơn cậu, Lý Nhược. – Tiểu Khiết ôm lấy cô bạn.
- Chúng ta rồi sẽ hạnh phúc, đúng không? – Lý Nhược vỗ nhẹ lên lưng Tiểu Khiết, giọng nói nhẹ nhàng.
- Ừm, sau này dù có chuyện gì, chúng ta cũng sẽ vượt qua. – Tiểu Khiết nói.
Sau đó, buổi lễ đính hôn của Hoạt Cẩn và Lý Nhược bắt đầu diễn ra, hai người họ sẽ chính thức tổ chức lễ cưới ở Tứ Xuyên và ở Pháp, vì gia tộc Hoạt Thị chủ yếu ở Pháp. Nhìn Lý Nhược hạnh phúc, Tiểu Khiết vỗ tay làm mọi người bất giác vỗ theo, rất nhiều hoa được tung lên, khung cảnh lộng lẫy và huyền ảo khi hai người trao nhẫn đính hôn. Hai người tưởng chừng không liên quan, nhưng cuối cùng lại về chung một mái nhà, duyên phận thật khó hiểu.
Cha mẹ Đổng đang ngồi trò chuyện cùng cha mẹ Lý, Tiểu Khiết đứng dậy bước ra ngoài khu vườn phía sau biệt thự, gặp Tiểu Liêm cũng đang ở đây đứng ngắm biển.
- Em thích không? – Tiểu Khiết đứng kế bên hỏi.
- Đẹp thật sự, em không nghĩ là em sẽ được đặt chân đến những nơi như thế này đâu, nhưng sau này em nhất định sẽ đến Hồng Kông làm việc. – Tiểu Liêm nhìn về phía biển và nói.
- Em có tin duyên phận không, mỗi người đều có số phận riêng, cứ sống thật chân thành, em sẽ có được những điều xứng đáng. – Tiểu Khiết nhìn về phía biển.
- Em sẽ làm được. – Tiểu Liêm khoác vai chị gái và nói.
- Giỏi, giờ thì về thôi, chị muốn đưa cả nhà đến một nơi. – Tiểu Khiết nói.
Vừa xoay người, định bước đi thì một dáng người cao lớn, quen mắt trong bộ suit đen lịch lãm đã xuất hiện chặn ngay lối đi của hai chị em.