Hoa Hạ Giữa Xuân, Ai Vẫn Chờ ?

Hoa Hạ Giữa Xuân, Ai Vẫn Chờ ?

Cập nhật: 22/06/2024
Tác giả: Khiết Đan
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 373
Đánh giá:                      
Ngôn Tình
Tiểu thuyết
     
     

Buổi tối, vừa về đến căn hộ, Tiểu Khiết lôi hai khung ảnh nhỏ ra đặt lên bàn làm việc, một ảnh là hai người ngồi cạnh nhau trên thuyền, ảnh còn lại là người đàn ông đang chăm chú nhìn màn hình máy tính, Tiểu Khiết nhìn ảnh rồi mỉm cười. Ngồi xuống ghế, cô mở máy tính lên, truy cập mạng xã hội, đang xem một số ảnh đi chơi của Tiểu Liêm vừa đăng tải thì có cuộc gọi video đến của Lý Nhược, giọng nói vui vẻ vô cùng.

- Xem này, Tiểu Khiết...

. – Lý Nhược vừa cười nói vừa giơ bàn tay đeo nhẫn lên.

- Này, đừng nói là hai người chuẩn bị kết hôn nhé, có đúng không? – Tiểu Khiết cười và hỏi lại.

- Anh ấy vừa cầu hôn mình, mình cũng đồng ý rồi, bọn mình sẽ đính hôn vào tháng sau, cậu nhớ đến đấy nhé. – Lý Nhược ôm mặt ngại ngùng nói.

- Chúc mừng, chúc mừng hai người, mình sẽ đến mà, mà cậu định tổ chức ở đâu thế, Tứ Xuyên hay Hồng Kông? – Tiểu Khiết cười tươi, hỏi.

- Ở Hồng Kông, cuối tháng mình đón cha mẹ mình đến, cậu nhớ đón gia đình cậu lên nữa nhé, mình vui quá. – Lý Nhược trông rất hạnh phúc.

- Tất nhiên rồi, cả nhà mình đều rất yêu quý cậu mà, biết tin cậu chuẩn bị đính hôn chắc nhà mình mừng lắm. – Tiểu Khiết chống tay lên cằm.

- Khiết này, sau này mình có kết hôn, thì chúng mình vẫn là người thân của nhau, nên có bất kỳ chuyện gì thì cậu cũng phải chia sẻ với mình nhé. – Lý Nhược chống tay lên cằm nhìn cô bạn.

- Mình sẽ cố gắng, cậu yên tâm xây dựng hạnh phúc đi, đừng lo lắng về mình nữa, chỉ cần nhìn cậu sống vui vẻ, hạnh phúc là mình đã rất vui. – Tiểu Khiết nói.

- Có gì thì gọi điện cho mình nhé, mình chờ cậu ở đây. – Lý Nhược vẫy tay tạm biệt.

- Tạm biệt cậu.

Tắt cuộc gọi đi, Tiểu Khiết lục lại đống ảnh hôm đi cổ trấn chơi, chụp hai tách trà bên cạnh bếp lửa, Tiểu Khiết chọn tấm đó để đăng tải, bên dưới cô viết một câu:

“Chỉ mong bình yên mỗi ngày, sống thật tốt”

Ảnh vừa đăng xong, Tiểu Khiết định tắt máy nhưng thấy tài khoản Af vừa lúc phát sáng, cũng vừa gửi đến một tin nhắn:

“Chào em.

Lần đầu tiên thấy Af gọi đầy đủ chủ ngữ, Tiểu Khiết nghĩ ngợi một chút rồi cũng trả lời:

"Xin chào.

“Anh có thể gọi để thấy em không?”

Thấy có gì đó không đúng, bình thường Af sẽ không bao giờ đề cập những chuyện như gọi để nói chuyện hay muốn thấy mặt, cũng không bao giờ xưng hô thân thiết như thế này, hôm nay chắc lại say rượu hay bị thất tình rồi.

“Say rồi à, thất tình phải không ^^”

“Anh không say” – Af trả lời.

“Phải Af bình thường tôi hay trò chuyện không vậy nhỉ?” – Tiểu Khiết nhíu mày hỏi lại.

"Em cứ nghe thử đi”. – Af kiên trì trả lời.

“Xin lỗi Af, nhưng tôi mong chúng ta chỉ dừng lại ở trao đổi những việc linh tinh thôi, tôi không có ý muốn biết anh là ai.

.

.

” – Tiểu Khiết gửi một tin nhắn khá dài.

"Tiểu Khiết à, là anh đây.

Đọc xong tin nhắn này, Tiểu Khiết suýt ngã khỏi ghế, như không tin vào mắt mình, Tiểu Khiết còn định ấn chặn Af luôn, người này đùa càng lúc càng kỳ lạ, nhưng sao giọng văn này có gì đó rất quen. Đang mãi suy nghĩ và hoài nghi, thì cuộc gọi video từ Af đã hiện lên, Tiểu Khiết nhìn nhưng vẫn đắn đo không biết nên nghe hay không, cuối cùng cô quyết định đồng ý nhận cuộc gọi.

- Chào em.

Nhìn người trong màn hình trước mặt, Tiểu Khiết chuyển từ vẻ mặt hoài nghi sang biểu cảm sốc, như có tiếng pháo nổ lớn trong đầu, Sắc Vi đang ngồi nhìn cô, anh nở nụ cười rất mãn nguyện.

- Anh xin lỗi, vì đã giả vờ làm người lạ để kết bạn cùng em thời gian qua.

Nhìn lại Sắc Vi, Tiểu Khiết bật cười, không bao giờ cô nghĩ đến viễn cảnh này, anh vì muốn biết cô sống thế nào mà cất công lập tài khoản mạng xã hội, còn kiên nhẫn trò chuyện đủ chủ đề vớ vẩn cùng cô trong thời gian qua.

- Anh à, em thật sự chuẩn bị chặn tài khoản này đấy.

- Đừng làm thế, anh chỉ muốn nhìn thấy em thôi, thật sự anh không muốn lừa gạt em, Tiểu Khiết. – Nghe cô nói muốn chặn tài khoản, Sắc Vi vội giải thích.

- Cảm ơn anh, vì những lời động viên thời gian qua, em đã rất cảm động. – Tiểu Khiết chống tay lên cằm, nhìn anh đầy yêu thương.

- Em đã ăn tối chưa? – Sắc Vi nhìn người anh yêu qua màn hình.

- Vẫn chưa, anh đang ở công ty sao, hôm nay anh thế nào? – Tiểu Khiết nhìn anh.

- Một lát anh sẽ về, đầu tháng anh mới sang thăm em được, anh nhớ em, Tiểu Khiết. – Sắc Vi đáp.

- Đừng sang, em sẽ sang đấy tham dự lễ đính hôn của Lý Nhược, sẵn em sẽ đến thăm anh.

.

.

à đúng rồi, anh xem này.

.

. – Tiểu Khiết vội lấy hai khung ảnh lúc nãy giơ lên cho anh xem.

- Khi nào em đến, hãy mang cho anh ảnh hai chúng ta. – Sắc Vi bật cười nhìn ảnh trên tay Tiểu Khiết.

- Được, em sẽ mang cho anh, giờ em phải nấu cơm đây, tạm biệt anh nhé. – Tiểu Khiết nhìn đồng hồ ở góc máy tính.

- Được, em nấu cơm tối đi.

Tối nay nhận được nhiều tin tức bất ngờ quá, Tiểu Khiết vừa tắt máy tính liền nhảy nhót vui mừng, Lý Nhược thì sắp đính hôn với người yêu thương cô ấy hết mực, còn Sắc Vi thì luôn âm thầm động viên cô dưới danh nghĩa người lạ. Tháng sau, phải đón cha mẹ và Tiểu Liêm đến dự lễ đính hôn của Lý Nhược, phải chuẩn bị nơi ở thoải mái cho họ trước.

Ngày hôm sau, Tiểu Khiết vừa đến công ty, cả công ty giờ cũng đã quen với chuyện Tiểu Khiết lái chiếc xe đắt tiền đó đến công ty, lúc mới biết mọi người đã suýt hét lên vì bất ngờ, Tiểu Khiết phải giải thích rằng xe của bạn trai cô gửi nhờ để anh đi công tác thì mọi người mới chịu tin lời cô. Nhưng nghe tin Tiểu Khiết có bạn trai, rất nhiều trái tim đồng nghiệp nam hụt hẫng, cô thật sự rất đẹp và năng lực làm việc thì rất giỏi, thử hỏi ai không để ý đến, nhưng không ai đủ dũng cảm để bày tỏ. Tiểu Khiết ngây ngô, cô không quan tâm đến những chuyện tình cảm này, vì trái tim cô chỉ có Sắc Vi, ngoài anh ra thì cô thật sự không thể mở lòng với ai.

Á Đình đến công ty hơn tháng nay cũng đã làm quen với công việc, nhưng hay làm việc không thống nhất cùng chị Jane nên thường bị chị ấy nhắc nhở.

- Em để ý chỗ này đi, em sai một số nhỏ thôi là Tiểu Khiết không xử lý được thì cả phòng ban sẽ bị mắng đấy. – Chị Jane đứng ngay chỗ Á Đình nói.

- Em biết rồi, để em kiểm tra lại đã.

.

. – Á Đình ngồi bên cạnh Tiểu Khiết trả lời, tay thì điên cuồng kiểm tra số.

- Bình tĩnh, hai người cứ như thế thì loạn hết dữ liệu đấy, chậm thôi. – Tiểu Khiết vội can ngăn.

- Ôi trời, em kiểm tra sót rồi kìa, mau làm lại đi, đầu giờ chiều nộp lại cho chị. – Chị Jane phát bực, nói xong liền quay lại chỗ ngồi.

- Em cứ bình tĩnh, có chỗ nào không hiểu hay bị báo lỗi thì nói để chị giúp nhé. – Tiểu Khiết quay sang nói nhỏ.

- Vâng, cảm ơn chị. – Á Đình hậm hực nhưng cố giữ vẻ mặt bình thường trả lời.

Buổi tối, Tiểu Khiết vừa tan làm liền đi nhanh xuống tầng hầm lấy xe, cô định đi thử váy để chuẩn bị tham dự lể đính hôn của Lý Nhược vào tháng sau, đang chuẩn bị khởi động xe thì nghe tiếng chị Emily hỏi:

- Khiết này, chị có chuyện muốn hỏi em?

Nghe vậy, Tiểu Khiết vội mở cửa xe rồi bước xuống, cô hỏi:

- Sao thế chị, công việc của em có vấn đề gì ạ?

- Không em, chị đang định hỏi em về thái độ làm việc của Á Đình, trong phòng chị không tiện hỏi, nên phải hỏi riêng từng người.

- Có vấn đề gì sao chị, em thấy Á Đình làm việc cũng được mà, tuy đôi khi hơi xót lỗi thôi, em kiểm tra lại và sữa giúp cũng nhanh mà. – Tiểu Khiết vừa đóng cửa xe vừa nói.

- Chị nhận được rất nhiều phàn nàn về khả năng làm việc của con bé, không biết phải nói như thế nào, sợ nó không qua được thời gian thử việc này thôi, em cũng không thể theo dõi để sữa lỗi cho nó mãi được. – Chị Emily nói trong sự thất vọng.

- Em cũng không biết nói sao, em chỉ cố gắng làm tốt nhất để mọi người không phải bị liên lụy thôi. – Tiểu Khiết mỉm cười, vỗ nhẹ lên vai chị Emily.

- Ai cũng được như em thì tốt quá, thôi em về đi, chị cũng về đây. – Chị Emily nói.

- Tạm biệt chị.

Quay lại trong xe, Tiểu Khiết khởi động và lái xe ra khỏi tầng hầm, khuất trong góc tối ngay cửa thoát hiểm là Á Đình, đang tức giận khi nghe cuộc trò chuyện vừa rồi, ánh mắt cô ta đằng đằng sát khí, cả cơ thể vì tức giận mà run bần bật. Vừa dừng xe trước trung tâm thương mại cao cấp Three on The Bund, bảo vệ vội chạy đến hướng dẫn Tiểu Khiết đậu xe vào khu dành riêng cho khách VIP.

Sự xuất hiện của chiếc Rolls-Royce khiến tất cả đều phải ngoái nhìn, có người còn lấy điện thoại để quay lại, Tiểu Khiết không biết chuyện gì, cô cứ thế đi thẳng vào bên trong trung tâm. Đây là trung tâm thương mại cao cấp nằm ở khu vực bến Thượng Hải sầm uất, trưng bày sản phẩm đến từ các thương hiệu thời trang cao cấp trên thế giới như: Giorgio Armani, Cartier, Louis Vuitton, Chanel, Dior, Burberry, Hermès … nổi tiếng với các mặt hàng từ thời trang đến phụ kiện cao cấp như quần áo, giày, ví, túi, trang sức,

Bước vào cửa hiệu Dior, Tiểu Khiết nhìn một lượt các loại váy và giày cao gót ở đây, rất lâu rồi cô chưa mặc lại những kiểu váy sang chảnh thế này. Nhân viên liền đi đến giúp Tiểu Khiết lựa chọn váy, thay thử vài chiếc, nhưng cảm giác hơi gợi cảm quá, Tiểu Khiết lại không chọn, nhân viên hiểu ý nên lấy những chiếc váy dáng dài ôm sát cơ thể và không cắt xẻ quá nhiều, phần chân váy từ đầu gối trở xuống hơi xòe. Nhìn bản thân trong gương, Tiểu Khiết hài lòng, cô xoay qua xoay lại để nhìn sau lưng, phần lưng hơi thấp nhưng vì phần tay váy trễ thấp xuống che bớt nên không quá lộ phần lưng. Nhìn dáng vẻ xinh đẹp của Tiểu Khiết, rất nhiều ánh mắt đã không thể rời khỏi cửa hàng khi lỡ nhìn thấy, nhân viên mang vài đôi giày đến chỗ cô.

- Mời cô thử, đây là những mẫu giày mới nhất của năm nay.

- Được rồi, cảm ơn chị, cứ để em tự đeo. – Tiểu Khiết ngồi nhìn những đôi giày lấp lánh trước mặt, cô thật sự rất thích giày cao gót.

Thử vài đôi để xem có hợp với chiếc váy trên người hay không, chọn xong hết Tiểu Khiết mới đi ra thanh toán, đắt thật sự, nhưng mà không sao, chỉnh chu một chút để tham dự lễ đính hôn của Lý Nhược thì nhiêu đây không là gì. Tháng sau, cha mẹ và Tiểu Liêm đến thì sẽ đưa họ đi mua sắm, nghĩ đến đây, cô thật sự rất vui, vừa gặp được Sắc Vi vừa gặp được gia đình.

Cha mẹ của Tiểu Khiết biết tin đều rất vui, vừa có thể đến chúc mừng Lý Nhược vừa có thể gặp con gái, lại biết thêm về nơi mà Tiểu Khiết đã từng làm việc, gần đến ngày bay thì Tiểu Khiết đã đặt xong hết vé máy bay và sắp xếp nơi ở cho gia đình, Tiểu Liêm giờ đã là sinh viên năm hai Đại Học Trùng Khánh, lần đầu tiên được đến Hồng Kông, cô ấy vui lắm, chị gái còn hứa dẫn cả nhà đi chơi trước khi họ về lại Tứ Xuyên.

Ngày đính hôn của Lý Nhược và Hoạt Cẩn diễn ra vào đúng dịp nghỉ lễ, buổi chiều muộn, Tiểu Khiết vừa được tan làm liền tức tốc chạy về căn hộ, đồng nghiệp mời gọi cô đi ăn tiệc nhưng cô đều từ chối hết. Lập tức lấy hành lý đã thu dọn từ mấy hôm trước kéo đi xuống tầng hầm để lấy xe ra sân bay. Gửi xe trong bãi đậu xong xuôi, Tiểu Khiết kiểm tra lại mọi thứ, vé máy bay và giấy tờ đủ loại cẩn thận, cô vui lắm, vì gần một tháng rồi, vẫn chưa được gặp trực tiếp Sắc Vi, chỉ có thể nhìn nhau qua màn hình máy tính. Tối nay cô bay đến Hồng Kông, nhưng không thông báo anh biết, chỉ âm thầm nhờ ông Vương đến sân bay đón cô, muốn tạo bất ngờ.

Ngồi chờ trong sảnh, Tiểu Khiết cứ nhìn màn hình điện thoại, rồi chốc chốc lại nhìn lên bảng thông báo, sắp đến giờ khởi hành rồi. Vừa có tiếng thông báo, Tiểu Khiết liền kéo hành lý đi một mạch vào bên trong, chỉ vài tiếng nữa thôi, đã có thể gặp Sắc Vi. Ngồi trên máy bay, Tiểu Khiết lấy kẹo trái cây ra ăn, mùi vị của kẹo thật ngọt ngào, bỗng một bàn tay nhỏ xíu từ hàng ghế đằng trước chìa ra trước mặt, Tiểu Khiết ngẩng đầu nhìn lên, là một cô bé nhỏ xíu, khuôn mặt bụ bẫm đáng yêu, tóc tém ôm lấy gương mặt, Tiểu Khiết mỉm cười với đứa bé, xong cô lấy vài viên kẹo mềm đặt lên tay đứa bé. Mẹ của đứa nhỏ vừa nhìn thấy kẹo trên tay con mình liền vội quay lại, nói xin lỗi rối rít, Tiểu Khiết phải giải thích rằng không có gì to tát, chỉ là nhìn đứa nhỏ thích thú khi ăn kẹo thì hai người lớn mới ngừng lại, chỉ cười rồi cảm ơn nhau. Tiểu Khiết hơi buồn một chút, nhưng cô tin chắc chắn mọi chuyện đều có duyên phận, tất cả đều sống mãi trong trái tim của cô, mãi mãi không bao giờ biến mất.

Vừa kéo hành lý ra khỏi sân bay, liền nhìn thấy ông Vương đã đứng chờ, vội mở cửa cho Tiểu Khiết ngồi vào xe, xong mới cất hành lý vào cốp.

- Anh ấy đã về nhà chưa ạ? – Tiểu Khiết nhìn đồng hồ trên xe hiện 10h30 đêm.

- Tiên sinh vẫn chưa về, bây giờ tôi đưa tiểu thư về biệt thự trước, khoảng 11h hơn một chút ngài ấy mới về. – Ông Vương nói.

- Hôm nào anh ấy cũng về trễ vậy ạ? – Tiểu Khiết hỏi.

- Không phải đâu, từ lúc tiểu thư về, ngài ấy đã tan làm sớm hơn, cũng không bỏ bữa nữa, ngủ nhiều hơn, sắc mặt cũng tốt hơn rất nhiều. – Ông Vương vui vẻ đáp.

- Cháu chỉ lo anh ấy làm việc nhiều quá sẽ không tốt cho cơ thể thôi, mọi người đều khỏe không ông? – Tiểu Khiết hỏi.

- Rất tốt, giờ ai cũng yên tâm về tiên sinh. – Ông Vương nói.

Rất nhanh thì về đến biệt thự, thấy dì Vương và vài người giúp việc khác đã đứng chờ từ sớm, thấy xe ông Vương chạy đến, ai cũng vui mừng vẫy tay với người trong xe, dì Vương giúp Tiểu Khiết mở cửa xe trước.

- Tiểu Khiết, tôi mong cô mãi, mau vào nghỉ ngơi, tôi đã chuẩn bị nước táo cho cô rồi. – Dì Vương cầm tay Tiểu Khiết lay mạnh.

- Vâng, cháu cũng rất nhớ mọi người đấy. – Tiểu Khiết mỉm cười nhìn dì ấy.

Ông Vương lấy hành lý ra rồi dặn người làm mang đến phòng ngủ cho cô. Xong xuôi, ông đi gọi đầu bếp Tô chuẩn bị thức ăn khuya cho Sắc Vi và Tiểu Khiết.

Vào phòng ngủ ở lầu hai, Tiểu Khiết liền lấy chiếc váy hoa màu vàng nhạt, dài gần mắt cá chân trong vali ra để đi tắm, tan làm là cô chạy đến đây luôn, giờ cả người đều là bụi bẩn. Sắc Vi cũng đã chuẩn bị sẵn cả tủ quần áo, váy, giày các loại cho cô như trước đây, anh thấy cô thích những loại váy nào liền dặn dì Vương chuẩn bị rất nhiều để khi nào cô đến thì sử dụng.

Sấy khô tóc xong, Tiểu Khiết chậm rãi ra khỏi phòng, cô đi xuống lầu một, đứng trước cửa phòng Sắc Vi, mở cửa bước vào, mọi thứ đều như vậy, không khác gì so với lúc cô rời đi. Cô chạm vào cửa sổ, kính tối kia lập tức trở nên trong suốt, nhìn thấy biển và thành phố về đêm, thật đẹp quá, cô đứng nhìn ngắm mà quên mất phải xuống phòng khách chờ Sắc Vi.